Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 182: Trở Lại




Chương 182: Trở Lại

"Được rồi, trở lại đi, khi nào thú triều xuất hiện thì có thể nhanh chóng chui xuống."

"Ô..." Lương TÍn Nhân trầm tư, theo hắn nghĩ thì mười mét chưa đủ để có thể trốn tránh yêu thú, nếu như gặp yêu thú cửu đoạn thì phải tận hai mươi mét mới có thể trốn.

Động vật bình thường thì khả năng cả ứng thông qua mùi hương đã rất cao rồi, nếu như chúng nó còn được cường hóa nữa thì khả năng nhận biết mùi còn tăng cao, trừ khi có thứ gì đó che giấu khí tức như công pháp chẳn hạn.

Nhưng nơi đây muốn có thì lại rất khó.

Trở lại cửa chính, Bắc Ngư đã chuẩn bị xong mọi thứ, nàng cũng từ trong nhà lấy cho Lương Tín Nhân một bộ quần áo.

Lương Tín Nhân vui vẻ nhận lấy xong rồi mặc vào.

Sau khi mặc xong, trời hiện tại vẫn còn khá sớm, đầu chiều, Lương Tín Nhân vẫn chưa hề ăn trưa.

Thế là hắn và Bắc Ngư lấy đồ ăn chuẩn bị khi sáng để trong giỏ ra ăn.

Sau khi ăn xong, hắn ra sân trước, đến phía dưới một cái cây, sau đó khoanh chân ngồi xuống tỉnh tọa, trong lòng niệm lấy Thiên Vương Tạo Hóa Quyết.

Theo đó linh khí lần nữa hội tụ, lấy Lương Tín Nhân làm trung tâm, thẩm thấu qua da vào trong kinh mạch.

Một cơn gió nhẹ xuất hiện.

Đang ngồi trong nhà Bắc Tử như cảm thấy dị thường không khỏi ra ngoài xem, nhìn đến Lương Tín Nhân thì không khỏi trợn mắt.

Lão đang thấy xung quanh Lương Tín Nhân đang được bao bọc lại bởi khí.

Quần áo, tóc tai đều đang ượng lờ, phấp phới.

Bắc Ngư từ nhà ra nhìn thấy chuyện lạ như vậy cũng trở nên hiếu kỳ.

Về phía Lương Tín Nhân, rút kinh nghiệm từ lần tu luyện trước, lần này hắn chậm rãi hơn trong việc hấp thu linh khí, để cho linh khí theo lỗ thông nhỏ đi khắp kinh mạch.

Tuy chậm nhưng theo thời gian, kinh mạch khắp cơ thể cũng được lắp đầy, linh khí thông qua những lần hô hấp cũng theo cơ thể lấp đầy.

"Quả nhiên, cơ thể có linh khí vẫn là tốt nhất." Lương Tín Nhân nội tâm cười, xong vẫn tiếp tục hấp thu, đưa linh khí đi tẩm bổ cho cơ thể.

Làm chất đốt cho ngọn lửa bên trong cơ thể.

Ngọn lửa cháy càng ngày càng dữ dội, rồi bỗng nhiên.



Phía bên ngoài, trên bầu trời lại lần nữa mây đen kéo tới, ánh chớp liên tục lóe lên, quy mô không như lúc hắn đang ngất, nhưng Bắc Tử Bắc Ngư đủ thấy

Ở bên dưới Bắc Tử thất thố, không biết xảy ra chuyện gì.

Ầm!!

Rồi một tia sét từ trời đánh xuống, đánh đến vị trí nơi Lương Tín Nhân đang ngồi.

Tia sét bao trọn lấy Lương Tín Nhân bên trong.

Tia sét giáng xuống một cách đột ngột, Bắc Tử còn chưa định hình lại được, đến lúc định hình lại được thì Lương Tín Nhân đã ở bên trong rồi.

"Hài Tử!!??" Bắc Tử kêu lên.

Tia sét đến nhanh, biến mất cũng nhanh, sau khi biến mất thì thân hình Lương Tín Nhân lại xuất hiện, hắn vẫn như cũ không hề có bất cứ tổn thương gì. ngồi đó, ngoại trừ dưới đất có vết đen để lại.

Mộng, Bắc Tử hoàn toàn mộng, lão nhanh đưa tay lên dụi dụi hai con mắt, nhưng khi xác định bản thân không nhìn lầm thì miệng trố ra không kịp đóng.

"Cái gì vừa xảy ra vậy?" Bắc Tử lảm nhảm.

Lúc này Bắc Ngư đi tới, kéo kéo tay áo Bắc Tử nói: "Gia gia, sáng nay, Tín Nhân ca ca cũng bị sét đánh ba lần nhưng vẫn không sao đấy, tuyệt nhỉ!!"

Hai lần trước thấy Lương Tín Nhân bị sét đánh nàng có chút lo nhưng qua hai lần đó thì cảm thấy sét đánh không c·hết thật phi thường.

"Tuyệt sao? Như này mà tuyệt cái gì, không bị đ·ánh c·hết đã là phúc rồi." Ngược lại Bắc Tử thấy thế này không hề phi thường chút nào.

Tuy nói thế nhưng có thể thấy người bị sét đ·ánh c·hết thì quả thật bất ngờ, cả đời chưa chắc nhìn thấy được một lần.

Sau khi sét đánh xong, bầu trời cũng khôi phục lại màu xanh như cũ.

Lương Tín Nhân thì lúc này vẫn ở trạng thái tu luyện, chỉ là lúc trước bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì từ ngoại giới truyền tới, khiến cơ thể có chút tê dại mà thôi còn lại vẫn như cũ.

Sau khi tê dại qua đi, Lương Tín Nhân chậm chạp mở mắt ra, cảm giác sức mạnh bên trong cơ thể, liền không khỏi cười to thỏa mãn.

"Ha Ha, Nhất đoạn!! Trở lại rồi!! Tu vi!!"

Tái tu luyện, do đã có kinh nghiệm tu luyện một lần cộng thêm nơi đây hấp thu là linh khí chứ không phải khí, nên khả năng phục hồi tu vi là không hề khó.

Chỉ là lỗ thông kinh mạch quá nhỏ, thời gian để hấp thu phải kéo dài, nhưng tu vi khôi phục là đủ thỏa mãn.

"Hài tử, ngươi sao vậy? Bị sét đánh điên rồi hay sao mà cười?"



Một câu nói làm Lương Tín Nhân tỉnh lại, nhận ra bản thân lúc này phản ứng hơi thất thố, liền không khỏi gãi đầu, cười nói.

"Không có gì, chỉ là cảm giác khi xưa đã trở lại mà thôi."

Thất thố là đương nhiên, một năm tàn phế, một năm không có tu vi, một năm sống vơi tư cách là người bình thường, giờ có thể trở lại với giới tu luyện thì nên vui mừng là đúng.

"Cảm giác khi xưa?"

"Trước đó ta cũng từng nói với lão đấy."

"Nói với ta?" Bắc Tử chậm chạp suy nghĩ, rồi cũng nhớ ra trước đó Lương Tín Nhân nói gì, đó là hắn còn mạnh hơn bây giờ.

Nhưng nói thôi thì chưa chắc đã tin.

Lương Tín Nhân không nhanh không chậm tiến đến cái mộc nhân thông được chuẩn bị không lâu trước đó.

Bắc Tử Bắc Ngư im lặng nhìn theo, để xem Lương Tín Nhân muốn làm gì.

Lương Tín Nhân xuống thế, vận khí, sau đó là tung cú đấm.

"Đệ Nhất Thức!! chào mừng trở lại."

Hắn có thể bình thường tung ra Đệ Nhất Thức nhưng đây là muốn cảm hứng, đã lâu rồi chưa vận khí nên phải vậy.

Nắm đấm và mộc nhân thông chạm nhau, vượt qua sức tưởng tượng, khi mà miếng vãi trước giờ hoàn toàn lành lặn lại bị tróc ra mộc nhân thông theo đó xuất hiện vết nứt và hoàn toàn vỡ vụn, biến thành những mảnh nhỏ.

Bắc Tử mộng, Bắc Ngư che miệng, Lương Tín Nhân cũng mộng, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Cái đéo gì...???"

Lương Tín Nhân thu hồi nắm đấm, không khỏi nhìn vào nắm đấm mấy lần.

"Linh khí?? Biến hóa do linh khí??" Lương Tín Nhân dự đoán, nếu trước đó là hắn dùng khí với tu vi nhất đoạn thì khi đấm vào mộc nhân thông thì chưa chắc đã đấm nát như thế này.

Chỉ có thể là linh khí.

Linh khí tính chất hoàn toàn cao hơn khí nên cũng không khó để nhận biết nó nhưng mà như thế này thì có hơi quá.



"..."

"Tín Nhân ca ca, tuyệt thật." Bắc Ngư vỗ tay, hô lên.

"Ha ha." Lương Tín Nhân quay đầu cười, giờ chỉ có cười cho qua chuyện mà thôi.

Bắc Tử khi này đi tới bên cạnh quan sát, nhìn lấy một đống miếng gỗ rơi văn vãi dưới đất, rồi quay sang nói: "Đây là thứ sức mạnh gì?"

Bị hỏi, Lương Tín Nhân trầm ngâm suy nghĩ, rồi cũng lập tức trả lời: "Tu luyện sức mạnh."

"Tu luyện sức mạnh?" Bắc Tử không hiểu lắm về câu này.

"Lão có biết tu tiên?"

"Tu tiên?"

"Tu tiên là truy cầu trường sinh, trường sinh là mục tiêu, là tôn chỉ, là phương hướng. Nhân loại bị hạn chế về thân thể, sức mạnh, bệnh tật, bị giới hạn tuổi thọ. Người tu tiên muốn trường sinh bất tử phải hấp thu và luyện hóa các loại khí, từ đó tạo ra thứ được gọi là lực, để cường kiện bản thân chống lại các yếu tô bên ngoài." Lương Tín Nhân tạm thời giải thích.

Đây là hắn chung quy tổng kết lại qua những câu truyện, tiểu thuyết tu tiên, đáng ra còn phần sau nữa, nhưng phần sau do hắn không hề hiểu, chỉ có thể nói đến tình trạng mà hắn đang có.

Bắc Tử nghe xong thì não bên trong có chút ông ông, có chút không tin những gì Lương Tín Nhân nói.

"Trường sinh? Nhân loại làm gì có trường sinh, mọi thứ sinh ra đều vận hành theo chu kỳ sinh lão bệnh tử, đó là một vòng tròn không hồi kết, nào có khả năng tránh khỏi."

Bắc Tử lắc đầu, từ kinh nghiệm đúc kết ra lời nói.

"Trường sinh, ta quả thật không biết, nhưng những thứ sau quả thật là có." Lương Tín Nhân nhún vai, thở dài nói.

Bắc Tử trầm ngâm nhìn Lương Tín Nhân, rồi tiếp tục mở miệng nói: "Quả thật, cường kiện bản thân là có thật, từ việc bản thân ngươi có khả năng khôi phục vượt xa con người và sức chịu đựng, sức mạnh cũng vậy, ngươi rất khác, như vậy còn khí và lực là gì?" lão phán đoán dựa trên khoảng thời gian này ở chung với Lương Tín Nhân, rất nhiều khác thường.

"Khí nói nôn na hơn là linh khí, lực là thứ tạo thành từ linh khí đó." Lương Tín Nhân không biết bản thân giải thích có đúng không nữa.

"Linh khí?"

"Linh khí, có mặt ở khắp mọi nơi, lão đây đang được bao bọc lại bởi linh khí."

"Bao bọc?" Bắc Tử chuyển động nhìn nhìn xung quanh, xem thử có gì bao bọc lão, nhưng lão lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Lương Tín Nhân biết giải thích là không thể nào hiểu được, nên chỉ có thể vận dụng, linh khí để làm mẫu.

"Đoạt Lang." Nội tâm thầm hô.

Lòng bàn tay ngay lập tức được bao bọc lại bởi một đoàn khí trắng, tạo ra hình móng vuốt sói, sắc bén.

"Đây là linh khí." nói xong, hắn đưa vuốt nhẹ nhàng cào về phía một cái cây gần đó.

Công kích nhẹ nhàng nhưng cái cây lại xuất hiện ba vết cào của sói, sâu vào bên trong cây.