Chương 181: Suy Đoán
"Đệt!!" Lương Tín Nhân thốt ra.
"Đệt?" Bắc Ngư nghe không hiểu từ này có nghĩa là gì.
"À, không có gì." Lương Tín Nhân phát giác mình nói lố nên, cười gượng cho qua, sau đó lại không ngừng nhớ lại những gì trong sách thuốc ghi.
Tử Xích Thảo, thảo dược có tác dụng chữa thương cực tốt nhưng lại hiếm gặp, có ba cánh hoa, bộ phận dùng để chữa thương cũng là cánh hoa, chỉ cần một chút của cánh hoa thôi cũng có thể khiến cho các v·ết t·hương trên cơ thể hoàn toàn lành lặn, đặc biệt hơn, sau khi ăn cơ thể cũng phát sinh thay đổi, người ăn phải sẽ có được một cơ thể khỏe mạnh, không còn dính phải các loại bệnh khác.
Đó là những gì trong sách ghi, đối với người bình thường thì chắc có lẽ là một loại thần kỳ thảo dược nào đó, tác dụng cũng là chỉ khiến cơ thể khôi phục và khỏe mạnh mà thôi.
Nhưng đối với Lương Tín Nhân thì hắn lại không cho là như vậy.
Người ăn phải sẽ được linh khí tẩm bổ, khiến cho con người đó có sức mạnh vượt bậc so với những người còn lại.
Vấn đề ở đây là linh khí, nhân loại ở đây không hề biết sự tồn tại của linh khí nên cũng là chuyện thường.
Chỉ cần một chút của cánh hoa là được linh khí dồn dập tẩm bổ rồi, nhưng đây Bắc Ngư liên tục cho hắn ăn ba cánh, chưa nổ c·hết là may lắm rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại là cứ rùng mình: "Con mẹ nó."
Lương Tín Nhân cúi người xuống nhìn xem cánh tay vận động.
Bàn tay nắm nắm.
"Hửm? Đây là..." Lương Tín Nhân như phát hiện điều gì đó bất thường, liền không khỏi ngồi thẳng lưng lên, nhắm mắt lại tỉnh tọa, thử cảm nhận bên trong cơ thể.
Hắn thật sự trở nên bất ngờ khi kinh mạch bị chặn lại của hắn đã có phần nhỏ được thông suốt, linh khí đang chậm rãi thông qua nơi đó đi khắp kinh mạch, hơn nữa, xương cốt, làn da, như được cường hóa thêm lần nữa.
Đặc biệt hơn là, ngọn lửa dưới phần bụng bị dặp tắt hơn một năm trước lại lần nữa cháy lên.
Điều này ý vị thứ gì? Lương Tín Nhân đã có thể chắc chắn.
Thế là hắn không ngần ngại mà luyện lại cơ sở, tâm niệm Thiên Vương Tạo Hóa Quyết, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí.
Bên ngoài Bắc Ngư như thấy hành động của Lương Tín Nhân có phần kỳ lạ, nhắm mắt ngồi đó làm gì?
"Tín Nhân ca ca?"
Nhưng khi nàng vừa nói xong thì xung quanh bỗng có một luồng gió, lấy Lương Tín Nhân là trung tâm, tạo thành một lốc xoáy nhỏ, hút lấy linh khí.
Thiên Vương Tạo Hóa Quyết triển khai, điện cuồng hấp thu linh khí, linh khí thông qua làn da tiến nhập vào cơ thể rồi kinh mạch, đi theo kinh mạch đến chỗ bị chắn thì dựa vào lỗ nhỏ đó mà thông qua tiếp tục đi tiếp đến các huyệt đạo khác.
Cứ thế linh khí đi một vòng, lại đi một vòng, nhưng...
"Khụ." Lương Tín Nhân ngay lập tức tỉnh khỏi tu luyện, phun ra một ngụm máu tươi xuống dưới đất.
"Tín Nhân ca ca!!"
"Con mẹ nó, vội quá." Lương Tín Nhân thầm chửi trong lòng, hắn quá nóng vội trong việc tu luyện, dù sao thì kinh mạch mới chỉ mở ra một lỗ thông nhỏ, không thể ngay lập tức hấp thu đại lượng linh khí, cần phải từ từ hấp thu.
"Ta không sao." Lương Tín Nhân lau đi v·ết m·áu trên miệng, cười nói.
"Đi thôi, trở về, chỗ này không thể ở lâu." Lương Tín Nhân tiếp tục nói, rồi hắn đứng lên, nhìn xem cơ thể chỉ còn mặc mỗi cái quần, thì không khỏi lắc đầu, sau đó đến nơi nhặt thanh kiếm gãy lên, cất lại sau hông.
Bắc Ngư như vậy cũng đứng lên, vội vàng chạy tới đỡ lấy Lương Tín Nhân, sợ hắn ngã.
Lương Tín Nhân cười cười, lấy tay xoa đầu nàng, rồi cúi người xuống nhặt lên giỏ thuốc, mang lên trên lưng rồi lên đường trở về, về nhà rồi tính gì tính tiếp, ở đây không phải là lúc để suy nghĩ đến chiến đấu lúc trước.
Thế là hai người cùng nhau lên đường trở về, trên đường trở về bọn hắn cực kỳ cẩn thận để tránh gặp phải yêu thú, nhưng quái thây, trên đường trở về bọn hắn không gặp lấy dù chỉ là một con yêu thú, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Cho đến khi về tới nhà vẫn không hề gặp được dù chỉ một con, kể cả nhất đoạn.
"Gia gia, chúng ta đã về." Bắc Ngư nhìn thấy Bắc Tử đang ngồi trước sân, không khỏi kêu lên, muốn lon ton chạy tới nhưng nghĩ tới Lương Tín Nhân bên cạnh, nàng vẫn như đó đỡ.
Bắc Tử nghe thấy tiếng của Bắc Ngư rồi không khỏi thắc mắc, thường thì cả hai không phải lúc này về, đến khi nhìn thấy Lương Tín Nhân thì không khỏi càng thêm thắc mắc, tại sao chỉ còn mỗi cái quần rách rưới?
"Hai đứa về sớm vậy."
"À, có chút chuyện, không khỏi phải về sớm." Lương Tín Nhân thật ra hoàn toàn bình thường nhưng Bắc Ngư cứ làm quá lên, muốn chống đỡ lấy hắn.
"Chút chuyện sao?" Bắc Tử nhìn Lương Tín Nhân với ánh mắt nghi ngờ, lão cảm nhận được sự thay đổi trên người Lương Tín Nhân, nhưng không biết là chỗ nào thay đổi nữa, rồi lại tiếp tục nói: "Mà bỏ qua chuyện đó đi, trời lúc nãy ta nhìn như cũng sắp mưa, về sớm cũng tốt."
Ánh mắt đó, rất giống với ánh mắt mà mọi người nhìn hắn khi hắn bắt đầu tu luyện, nên Lương Tín Nhân cũng không lấy làm kỳ lạ nếu như Bắc Tử nhìn lâu hơn.
Lương Tín Nhân lấy giỏ thuốc xuống đưa cho Bắc Ngư, rồi nói: "Ngư Nhi, muội vô cất đồ đi, rồi lấy cho ta một bộ quần áo, ta có chuyện cần nói với Tử lão."
Bắc Ngư nghe xong thì do dự, rồi cũng ngay lập tức nghe theo, dù sao thì đây cũng là ở nhà rồi, không cần lo lắng thái quá: "Ừm."
Sau khi Bắc Ngư đi vào trong nhà, Lương Tín Nhân ngay tức khắc đi đến bên cạnh Bắc Tử.
Bắc Tử cũng là đang đợi hắn, để xem hắn muốn nói gì.
"Chúng ta nên chuẩn bị." Lương Tín Nhân nói, câu nói trồng ngỗng không có chủ vị, làm cho Bắc Tử không hiểu.
"Ngươi đang nói đến thứ gì?"
"Thú triều, chúng ta nên chuẩn bị để ứng phó thú triều." Lương Tín Nhân chỉnh chu lại lời nói.
"Thú triều? Có phải hơi sớm không?"
"Không,..." Tiếp đó Lương Tín Nhân theo phán đoán của hắn kể lại một số chi tiết hắn cảm nhận được trong rừng.
Yêu Thú di động, đặc biệt là những yêu thú có tu vi thất đoạn, bìa rừng yêu thú cũng biến mất, những thứ trên làm cho Lương Tín Nhân có một loại cảm giác không an toàn, không phải ngày hôm nay hắn mới cảm nhận được, mà là ba ngày trước hắn đã cảm nhận được, bọn nó cứ vội vội vàng vàng như đang chuẩn bị thứ gì đó.
Bắc Tử nghe xong thì không quá nhiều ngạc nhiên.
"Bình thường thôi, trước giờ cũng đều là như vậy." Bắc Tử bình tĩnh nói.
"Vậy sao? Mà ta vẫn luôn thắc mắc, làm sao mà người ở đây có thể thoát khỏi thú triều được?" Từ lúc qua đây tới giờ, đây vẫn là thứ mà hắn luôn thắc mắc.
Yêu Thú mạnh hơn con người rất nhiều lần, nhưng tại sao con người ở đây vẫn có thể chống cự được và tồn tại xuống dưới.
Bắc Tử trầm ngâm sau đó mở miệng giải thích: "Không thể nói là chống cự."
"??"
"Thú triều, hàm nghĩa trong đó là yêu thú dị động t·ấn c·ông, g·iết chóc con người, nhưng thú triều ở đây lại không như vậy, nó giống như là muốn ngăn cản sự phát triển của con người hơn là g·iết chóc, tất nhiên cũng không thể thiếu việc g·iết, nếu không con người nơi đây không lúc nào không chiếm một phần rưỡi, không tăng cũng không giảm dù chỉ là một chút."
"Kẻ xui xẻo thì bị g·iết, kẻ may mắn thì sống sót! Đây là chọn lọc tự nhiên"
"Ba trăm năm nay, cứ như thế liên tục, giống như có thứ gì ước thúc bọn nó, không cho phép tàn sát quá nhiều, thấp hơn một phần rưỡi."
"Tầng thành có cao thì bọn nó chỉ cần một nhảy là qua, v·ũ k·hí thì vô dụng, con người giống như bị nuôi nhốt để làm trò vui." Nói tới đây Bắc Tử không khỏi thở dài.
Lão năm nay cũng được bảy tư tuổi, quá lắm thì cuộc đời lão đã trải qua bảy lần thú triều, không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng ý nghĩa trong đó hắn đã hiểu.
"Hơ~~~ vậy lão làm thế nào?" Lương Tín Nhân nghe xong một hồi thì không khỏi đồng cảm cho con người ở đây, nhưng vấn đề của hắn là Bắc Tử lãm cahcs nào để sống sót.
"..."
"Theo ta."
Bắc Tử dẫn Lương Tín Nhân đến phía sau căn nhà.
Lương Tín Nhân đi theo đằng sau.
Nhìn lấy sân sau hoàn toàn bằng phẳng, hắn không biết nơi đây có gì mà có thể sống sót.
Dưới sự thắc mắc của Lương Tín Nhân, Bắc Tử tiến đến phía dưới một góc cây, đưa tay xuống đất mò mò thứ gì đó, bỗng nhiên một tiếng cạnh kêu lên.
Cạnh!!
Rồi Bắc Tử cúi người xuống, dở miếng đất đó lên.
Miếng đất như một cánh cửa, mở ra một cái hầm.
"Đệt." Lương Tín Nhân thầm hô.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một cái hầm trú ẩn ngoài đời thật.
Lương Tín Nhân đưa người tới phía trước để ngó thử xuống dưới, xong không khỏi bất ngờ vì sâu không thấy đáy, hoặc có lẽ là do tối nên không thấy bên dưới.
"cái này??"
"Sâu mười mét, bên dưới là một căn hầm vừa đủ." Bắc Tử trước tiên giải thích, không đợi Lương Tín Nhân hỏi.
Mười mét sâu dưới lòng đất đủ để tránh sự truy hơi của yêu thú.
Không để Lương Tín Nhân nhìn nhiều, Bắc Tử ngay lập tức đóng lại, tránh để quá lâu xuất hiện vết tích.