Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 180: Phong Vân Thay Đổi!!




Chương 180: Phong Vân Thay Đổi!!

Gió lốc nổi lên, linh khí bắt đầu dị động và di chuyển.

Hội tụ trung tâm là Lương Tín Nhân.

Bên Ngoài Lương Tín Nhân cũng bị bao bọc lại bởi một làn khói trắng, khí trắng càng ngày càng đậm, khiến cho Lương Tín Nhân hoàn toàn biến mất bên trong, bên ngoài không thể nhìn thấy.

Vết thương cơ thể đã hoàn toàn lành lặn lại.

Một lượng lớn linh khí liên tục hội tụ vào bên trong cơ thể Lương Tín Nhân.

Đi qua làn da, thấm vào bên trong cơ thế, đi qua xương cốt, thấm vào trong mạch máu, đi qua kinh mạch, dọc theo đường kinh mạch du tẩu khắp cơ thể.

Nhưng mà, kinh mạch của Lương Tín Nhân đang bị một thứ gì đó chặn lại, khiến cho linh khí không thể du tẩu khắp có thể.

Vị trí bị chặn lại ngay lập tức phình to lên.

Lương Tín Nhân bị ngất cũng cảm nhận được, đau đớn lập tức truyền tới,

"A!!!"

"Tín Nhân ca ca." Bắc Ngư nghe thấy tiếng kêu thì trở nên lo lắng.

Cơ thể, nơi các kinh mạch phình to lên bên ngoài cũng có thể nhìn thấy.

Khi quá cỡ, bên ngoài lập tức gỉ máu.

Kinh mạch bên trong căng phồng đến cực hạn.

Đến cuối cùng lại lần nữa kinh mạch đứt đoạn.

Không dừng ở đó, linh khí tiếp tục tẩm bổ, kinh mạch lần nữa được khôi phục.

Nhưng lần nữa phình to quá độ, lần nữa đứt đoạn.

Khôi phục rồi lại đứt đoạn, như thế cứ lặp đi lặp lại ba lần.

Bên ngoài cơ thể đã toàn đỏ, như một cái người máu.

Lần thứ tư giai đoạn khôi phục, nơi chặn khí đi thông kinh mạch đã có một chút được giải khai. một lỗ đủ nhỏ để khí đi khắp kinh mạch đã xuất hiện.

Đồng thời, trên trời dần hội tụ lấy phong vân.

Trời xanh mây trắng, bỗng chốc lát biến xám, dấu hiệu như sắp mưa.

Không chỉ là nơi đây, mà trên khắp Đa Yêu Lục Địa đều có thể nhìn thấy đến nơi này hội tụ phong vân.

Phong vân đến quá đột ngột và kỳ lạ, nhân loại khắp nơi đều chú ý đến bầu trời.

"Chuyện gì vậy? Sắp mưa ư?"

"Bầu trời mới còn xanh ngay tức khắc mà?"

"Thiên Tai sao?"



Không một ai biết đây là gì.

Không chỉ mỗi nhân loại, đến cả yêu thú bên trong Vạn Yêu Sâm Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ.

Trung tâm Vạn Yêu Sâm Lâm.

Thứ Hầu đang vui vẻ ngồi trên bệ đá, ăn hoa quả, bên cạnh đang đứng là Hắc Quy.

"Có chuyện gì mà ngươi vui vậy?" Hắc Quy hai ngày nay cứ nhìn thấy Thư Hầu cười liền không hỏi hiếu kỳ hỏi.

"Còn gì nữa, lão Hắc Mãng kia hai hôm trước bị ta cú cho mấy cái." Thư Hầu Vui vẻ trả lời.

"Ô!!"

"Còn nữa, lão nói lúc đó lão quả thật đã lừa ta, cho ta cái chức Yêu Vương này." Nói đến đây, câu sau Thư Hầu giọng điệu thay đổi: "Lúc ta muốn trả cho lão thì lão rụt đi luôn, đúng là bịp hầu."

"Tuổi trẻ chưa trải sự đời." Hắc Quy một câu đánh giá Thư Hầu.

"Lão Quy, hay là ta đưa cái chức này cho lão, ta thấy lão cũng già rồi, hay là thử cảm giác ngồi lên vị trí này một lần thế nào?" Thư Hầu ánh mắt chớp chớp nhìn Hắc Quy.

Pok!!

Hắc Quy lấy gậy gõ vào đầu Thư Hầu một phát.

"Không cần, đừng có mong mà hố được ta."

"Nhưng....."

Vù~~!!!!!

Thư Hầu như muốn nói, nhưng bỗng nhiên bầu trời thay đổi, phong vân nỗi lên.

"Chuyện gì?" Thư Hầu không hiểu, nhìn trời nói.

Xoẹt!!! Xoẹt!!! Ầm!!!

Hai ánh chớp nổi lên, rồi một tia sáng từ trên trời bổ xuống.

Thời điểm đó, Hắc Quy như run lên một cái, rơi cả gậy, cả người chui vào trong cái mai rùa đen.

Thư Hầu như cho không là gì, quay đầu nhìn thấy Hắc Quy bản sắc, không khỏi che bụng, cười: "Rùa đen rụt đầu, ha ha, lão quy, lão đang làm gì vậy?"

Hắc Quy mặc kệ tiếng cười chê, cứ thế mà trốn trong mai rùa run lên.

"Uy, lão quy, lão sao vậy?" Thư hầu lấy tay gõ gõ cái mai.

Lần này Hắc Quy đã phản hồi, một câu nois phát ra từ bên trong mai rùa.

"Phong vân thay đổi."

"Phong vân thay đổi?"



Nguyệt Lang trước đó đánh nhau với Lương Tín Nhân cũng chú ý.

Cùng lúc đó, tại vị trí của Lương Tín Nhân, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng vào vị trí của Lương Tín Nhân.

Nhưng kỳ lạ thay, dù cho Bắc Ngư có ở gần Lương Tín Nhân thì cũng không bị tia sét ảnh hưởng.

Tia sét chạm vào khí trắng xung quanh, xong cũng như linh khí mà chuyển thành từ tia nhỏ chui vào trong cơ thể Lương Tín Nhân.

Đi khắp cơ thể và kinh mạch, những nơi đi qua đều để lại vết cháy, nhưng cũng mau chóng khôi phục do linh khí tẩm bổ.

Tại phần bụng, những tia sét nhỏ như hóa thành những vết mồi lửa, liên tục đánh lại với, hai tia sét nhỏ đánh với nhau tạo ra những tia sét nhỏ hơn.

Đến cuối cùng, tại phần bụng, một ngọn lửa nhỏ như xuất hiện.

Theo linh khí đi đến dụng, cũng như trở thành chất xúc tác, ngọn lửa như gặp dầu, dần dần trở nên to lớn.

Bùm!!

Ngọn lửa kích phát, sóng lửa truyền đi khắp cơ thể, những nơi có linh khí như bị thiêu cháy

Tiếp đó, nhiệt độ cơ thể Lương Tín Nhân bỗng tăng cao.

Bên ngoài nhìn đến thì đã hoàn toàn đỏ lên, sôi máu.

"Tín... Nhân.... ca.... ca?" Theo lời nói càng ngày càng nhỏ, Bắc Ngư lui lại, nàng cảm giác như có nguy hiểm, nhưng lại lo lắng gì Lương Tín Nhân còn nằm ở đó và kêu la.

Lớp khí trắng bao bọc nhiên trở thành một đốm lửa, thiêu đốt giữa trời.

Cứ thế liên tục trong hai phút, đóm lửa cũng dần hạ thấp xuống, đến cuối cùng thì biến mất.

Đốm lửa sau khi biến mất thì tại đó chỉ còn lại một đóng cháy đen hình người.

"Tín Nhân ca ca!!" Bắc Ngư lo lắng như khóc lên, nàng nghĩ rằng Lương Tín Nhân như đã bị thiêu cháy đen, nàng chạy tới, chưa kịp tới gần thì....

Lúc này đây, lớp tro cháy đen trên người Lương Tín Nhân rụng xuống, lộ ra một làn da trắng hồng, mượt.

Lớp tro rụng càng lúc càng nhiều, đến khi xuất hiện Lương Tín Nhân hoàn toàn không tổn hao nào.

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ khiến cho Bắc Ngư quên luôn bản thân nàng đang khóc: "Chuyện gì vây?"

Chưa kịp tỉnh hồn, thì trên trời lần nữa giáng xuống một tia sét, đánh thẳng vào Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân nằm đó để cho sét đánh, không hề có bất cứ tổn hao nào, ngoài mặt đất vị trí đó b·ị đ·ánh đen thui.

Xong bầu trời mây đen theo đó cũng biến mất, mọi thứ trở lại hiện trạng như cũ, như chưa có gì xảy ra.

Bắc Ngư lấy lại tỉnh táo, vội vàng chạy tới chỗ của Lương Tin Nhân, làm một phen kiểm tra xuống, ngoài việc vẫn còn đang b·ất t·ỉnh thì hiện trạng cơ thể đều lấy làm ổn đinh, hơi thở cũng ổn định.

"Phù."

Như này đâu Bắc Ngư mới thở phảo cái an tâm, nàng đưa tay lên lau lấy mí mắt, này giờ toàn là những chuyện kinh thiên động địa mà nàng chưa bao giờ gặp, lo lắng cũng nhiều.

Người bị sét đánh mà vẫn còn sống, bị đốt thành tro vẫn sống, mất máu nhiều vẫn sống.

Thành trì nhân loại.



"Cái gì vậy? Con mẹ nó trời, làm ta bỏ việc chạy về."

"Làm ta lấy đồ vào nhà."

"Đệt, lại phải đi làm."

"..."

Lương Tín Nhân khi ngất đi, đang có ý định từ bỏ, dù sao thì với tình trạng như hắn đã sức cùng lực tận, Bắc Ngư an toàn là được.

Nhưng khi rơi vào tình trạng như này thì vẫn có chút không cam lòng, đã hồi phục được kinh mạch, đã có thể sống sót có thể sẽ trở về lại được Trái đất.

Giờ phải lần nữa muốn c·hết.

"Đời!"

Lương Tín Nhân ngất đi.

Nhưng bỗng nhiên một luồng linh khí mạnh mẽ, cưỡng ép chui vào cơ thể khiến cho hắn từ trong ngất tỉnh lại, nhưng không hoàn toàn là tỉnh, chỉ có thể cảm nhận được đau đớn.

Khoảnh khắc kinh mạch đứt rồi khôi phục, hắn cũng đã ngất lên ngất xuống tận bốn lần, giày vò cực kì.

Đến lúc bị sét đánh thì ngất thêm lần nữa, nỗi đau nhân hai.

Lửa đốt nóng quá tỉnh lại, đến lần cuối sét đánh thì lần nữa ngất.

Cú ngất đó cho đến hiện tại.

Một khoảng thời gian sau, Lương Tín Nhân từ trong ngất tỉnh lại.

Ánh mắt mơ màng bất định, nhưng từ hình bóng có thể biết chắc được trước mắt là ai, là Bắc Ngư.

"Tín Nhân ca ca, huynh đã tỉnh?" Bắc Ngư thấy Lương Tín Nhân tỉnh, nàng vui vẻ kêu lên.

Lương Tín Nhân nghe được câu hỏi, nhưng không lập tức đáp mà khẩn cấp ngồi dậy quan sát.

Quan cảnh thay đổi, không còn bóng dáng của Nguyệt Lang, không còn là nơi hắn cùng với Nguyệt Lang đánh nhau, chắc có lẽ là Bắc Ngư đã lôi hắn qua đây, nhưng tại sao Bắc Ngư vẫn còn đây? Không phải hắn đã kể nàng ấy về rồi hay sao?

"Sao muội ở đây?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Muội.. muội... lo lắng cho huynh nên trốn ở đằng xa xem." Bắc Ngư ấp úng nói, như sợ bị trách mắng vậy.

Nghe vậy Lương Tín Nhân không khỏi thở dài, hắn cũng không có trách mắng ý tứ, chả qua là như thế vẫn có chút nguy hiểm, nhưng thôi kệ đi.

Hắn đưa đầu nhìn xuống cơ thể, thì không khỏi bất ngờ: "Ta không sao?" Cơ thể lành lặn, không có một chút nào gọi là v·ết t·hương.

"Huynh bị sét đánh, bị sói đánh, bị lửa đốt rồi lại bị sét đánh vẫn không sao." Bắc ngư giải đáp.

"Sao có thể?" Lương Tín Nhân vẫn không quá tin.

"Muội thấy huynh b·ị t·hương, nên đi tới chỗ kia hái Tử Xích Thảo, muốn cho huynh dùng nhưng không biết phần nào mới có thể chỉ thương, bí quá nên lấy ba cánh hoa cho huynh an." Bắc Ngư tiếp tục giải đáp.

"Hừm.... Hửm? Chờ đã, muội nói mấy cánh cơ?" Lương Tín Nhân suy tư, nhưng cảm thấy có gì đó sai sai nên hỏi lại.

"Ba cánh, có chuyện gì sao?" Bắc Ngư ngây thơ trả lời.