Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 179: Rasengan???




Chương 179: Rasengan???

Người tuy nhanh nhưng liệu có đủ nhanh bằng yêu thú lục đoạn?

Ngay khoảnh khắc Lương Tín Nhân đưa ra thanh kiếm, đã đưa đến bất ngờ cho Nguyệt Lang, nhưng cũng nhanh trở lại như cũ.

Yêu thú, trời sinh có tố chất cơ thể cực kỳ mạnh, hơn hẳn đối với nhân loại, dù cho có dùng dao, kiếm, đao đi chăng nữa, nếu không đủ đặc biệt thì không có khả năng gây sát thương được cho yêu thú.

Với sức mạnh của Lương Tín Nhân, Nguyệt Lang không có chỗ nào để chê, tuy không mạnh nhưng nếu đụng trúng thì Nguyệt Lang có thể b·ị t·hương.

Còn về thanh kiếm, một thanh kiếm gãy, bên trên không có bất kỳ khí tức nào, hoàn toàn là một thanh kiếm "bình thường" không đủ để uy h·iếp hắn, có thể hoàn toàn tự tin.

Nhưng khi thanh kiếm gần chạm tới Nguyệt Lang, lông xung quanh bổng dựng cả lên.

Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

Bản năng động vật kêu lên.

Một đợt sóng tinh thần truyền lên não, yêu cầu Nguyệt Lang phải né.

Theo bản năng Nguyệt Lang muốn né tránh, nhưng đã chậm một chút.

Một nhát chém từ phải sang trái, mục tiêu là cổ của Nguyệt Lang.

Xoẹt!!!

Một đường kiếm thẳng tưng lướt qua cổ Nguyệt Lang.

Công kích đã thật dính, nhưng nó lại không đủ sâu.

Nguyệt Lang một nhảy kịp thời lui về sau, bộ lông trước cổ đã nhiễm đỏ.

Khuôn mặt nó giờ đây đã không còn được bình tĩnh nữa, khoảnh khắc đó, nó cứ nghĩ là đầu rơi khỏi cổ, nhưng may sao thanh kiếm không đủ dài, chỉ khiến nó b·ị t·hương mà thôi.

"Xong!" Lương Tín Nhân trông thấy một chém tối cường của mình lại không thể g·iết c·hết Nguyệt Lang ngay một kích, nội tâm không khỏi sụp đổ.

Hắn biết nhất kích tiếp theo của Nguyệt Lang cũng sẽ là toàn lực.

Từ mới bắt đầu đến bây giờ Nguyệt Lang đa phần là muốn thăm dò hắn mà thôi, xem thử nhân loại như hắn rốt cuộc là mạnh cỡ nào.

Nguyệt Lang khuôn mặt căng cực, cận kề c·ái c·hết giúp nó nhận ra một định lý.

Rồi nhìn về phía Lương Tín Nhân, bày ra hàm răng sắc nhọn, đầu thấp xuống, đuôi cũng không còn cựa quậy nữa, xuống thế.

Đây là muốn công kích

"Đến rồi." Lương Tín Nhân cố giữ bình tĩnh, để có thể ứng đối lần công kích.

Vù!!



Một tiếng vù, Nguyệt Lang nãy giờ vẫn còn trước mắt Lương Tín Nhân đã biến mất, tốc độ đạt tới cực điểm.

"Cái gì?" Lương Tín Nhân bất ngờ, tốc độ này, còn nhanh hơn hắn khi còn có tu vi nữa.

Hắn không thể bắt được sự chuyển động của Nguyệt Lang.

Nguyệt Lang xuất hiện tại bên phải, mục tiêu nhắm vào là tay phải cầm kiếm của Lương Tín Nhân, nó khá kì thị thanh kiếm, thứ có thể gây sát thương được lên người nó.

Một vuốt tối cường đánh vào cánh tay phải của Lương Tín Nhân, sức mạnh, tốc độ đều vượt xa trước đó nhiều lần.

Lương Tín Nhân không kịp phản ứng thì đã b·ị đ·ánh trúng, cánh tay phải trở nên tê dại, không giữ nỗi kiếm làm nó rơi xuống.

Nguyệt Lang không dừng lại mà tiếp tục sử dụng tốc độ, biến mất thêm lần nữa.

Lương Tín Nhân đứng vững, cố lấy lại cảm giác

"Bên Trái? Bên phải?" Lương Tín Nhân liên lục đảo mắt nhìn xung quanh.

"Không!! Đằng trước." Suy nghĩ vừa xuất hiện, Nguyệt Lang ngay tức khắc xuất hiện ở trước mắt, miệng với những hàm răng sắc bén đang há to ra, vị trí là cổ, như vị trí Lương Tín Nhân đã đối với nó trước đó.

Đây là muốn cắn.

Né không kịp, chỉ có thể đỡ.

Lương Tín Nhân vội đưa tay lên chụp lấy miệng của Nguyệt Lang, mỗi bàn tay nắm lấy một hàm, cố gắng không để cho Nguyệt Lang đớp lấy.

Do vội vàng, không kịp cân nhắc, nên bàn tay khi bắt lấy miệng của Nguyệt Lang, đã bị răng của nó đâm xuyên qua, máu tươi không ngừng chảy vào miệng Nguyệt Lang.

Máu tươi vào miệng, chui xuống cổ họng, Nguyệt Lang như hóa điên, ánh mắt sắc bén nay trở nên đỏ hơn, sức mạnh dùng vào cú cắn được gia tăng.

Phát hiện bất thường, Lương Tín Nhân không tập trung vào đỡ nữa, đưa thân người về sau, từ từ thả tay, rồi một nhảy lui về.

Nguyệt Lang thuận thế cắn, nhưng lại hụt.

Hụt, không sao, chỉ mới t·ấn c·ông một lần mà thôi, trên thân nó giờ đây xuất hiện một luồng khí màu đỏ quanh quẩn lấy, khí tức trên thần trở nên càng cường đại, vượt quá lục đoạn.

"Thứ gì?"

Nguyệt Lang biến mất và không để Lương Tín Nhân chờ lâu, nó lần nữa xuất hiện sau lưng.

Thay vì công kích trực tiếp, thì trong miệng nó hiện tại, đang ngậm lấy một thứ gì đó.

Nhìn như một lốc xoáy mini vậy, đang liên tục lượng lờ và tích góp linh khí lại.

"Đây là?? Rasengan??" Viên cầu quả thực giống như Rasengan vậy nhưng màu sắc lại là máu trắng chứ không phải màu.

Hắn đang có dự cảm không lành.



Quả nhiên, hai giây sau, quả đầu đó được bắn ra từ miệng Nguyệt Lang.

Né.

Lương Tín Nhân nhanh chóng tung người, vội nhảy qua một bên để né, nhưng....

Hú!!!!

Nguyệt Lang hú lên tiếng sói, theo đó, một luồng gió lớn không biết từ đâu xuất hiện, thay đổi hướng bay của quả cầu, ngắm về phía Lương Tín Nhân nhé.

"Cái đéo gì?" Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, Lương Tín Nhân hoàn toàn mộng.

Giờ đây đã không thể né.

Quả cầu ngay tức khắc va vào bụng Lương Tín Nhân, và tiếp tục đẩy hắn ra đằng sau, đụng tới một cái cây, sau đó biến mất.

Ầm!!

Cái cây cực kỳ chắc chắn, không hề bị đụng gãy.

Lương Tín Nhân vị trí bụng thì xuất hiện những vết cắt cực sâu, máu tươi từ đó chảy ra.

"Khụ!! Khụ!!" Lương Tín Nhân ho hai tiếng, sau phun ra một ngụm máu, cơ thể đau nhức.

Chưa kịp tĩnh hồn thì lần nữa xuất hiện thêm ba viên cầu bay tới.

Lương Tín Nhân thụ thương, né tránh đã không được nữa, chỉ có thể để cho ba viên cầu đó đánh trúng.

Ầm!! Ầm!! m!!

!Kẹt! Rầm!!

Tiếng v·a c·hạm của ba viên cầu với Lương Tín Nhân, sau đó là cái cây dần bị gãy xuống.

Khói bụi mịt mù.

Cho đến khi khói bụi lắng lại, thân ảnh của Lương Tín Nhân dần xuất hiện.

Hắn giờ đây cơ thể tàn tạ, khắp nơi đều là vết cắt, áo đã hoàn toàn rách nát, phía trên bị nhuộm đỏ một màu máu, mắt đang nhắm, hơi thở yếu ớt, chỉ cần một lần t·ấn c·ông nhẹ cũng có thể lấy mạng hắn.

Nguyệt Lang không nói gì, chậm chạp đi đến chỗ Lương Tín Nhân, đưa mắt xuống nhìn.

Nơi đây bỗng trở nên yên lặng, không còn tiếng động.

Qua một khoảng thời gian ngắn, khí đỏ xung quanh Nguyệt Lang dần biến mất, ánh mắt cũng thanh tịnh trở lại.

"Thú..... vị....." Nguyệt Lang chậm chạp nói, rồi quay người rời đi, nó không hề kết liễu Lương Tín Nhân mà để đó cho hắn tự sinh tự diệt.



May mắn thì vẫn thấp thỏm sống sót, xui xẻo thì bị yêu thú ăn.

Sau khi Nguyệt Lang hoàn toàn biến mất, nơi chiến đấu đó vẫn giữ nguyên yên tĩnh.

Rồi lại thêm một chút thời gian, một cái bóng người từ xa xa chạy đến, đến chỗ của Lương Tín Nhân.

"Tín Nhân ca ca." Là Bắc Ngư, lời nói bên trong toàn là lo lắng.

Trước đó Lương Tín Nhân kêu Bắc ngư trở về nhà nhưng nàng không trực tiếp trở về, mà tìm một chỗ nào đó trốn và quan sát lấy tình hình chiến đầu bên này.

Cả trận chiến, đều rơi vào trong mắt của nàng, nàng đối với Lương Tín Nhân thật lo lắng.

Cho đến khi chiến đấu kết thúc, đợi cho Nguyệt Lang đi, để cho an toàn, nàng đứng thêm một chút nữa để chắc chắn rồi giờ mới chạy ra.

"Tín Nhân ca ca, Tín Nhân ca ca." Bắc ngư vừa chạy vừa kêu, không còn quan trọng nơi đây là rừng nữa, cứ thế mà kêu.

Vừa kêu nước mắt vừa chảy, những giọt lệ long lanh chảy dài trên má xuống dưới đất.

"Tín Nhân ca ca." Bắc ngư tiến tới, lay động lấy Lương Tín Nhân.

Nhưng Lương Tín Nhân vẫn như cũ, không hề có bất kỳ phản ứng, hơi thở yếu ớt.

"Tín Nhân ca ca." Bắc Ngư chỉ có thể tiếp tục lay động cầu mong sự trả lời, nhưng lại vô dụng.

Nhìn đến v·ết t·hương của Lương Tín Nhân, nàng để lấy cái giỏ xuống, tiếp đó từ trong cố gắng tìm ra thuốc trị thương nhưng là không có.

Đầu óc tối sầm, nước mắt chảy càng ngày càng nhiều.

Nàng cố gắng nhìn xung quanh để tìm kiếm thảo dược chữa thương, nhưng lại không có, các bụi thảo dược như bị thứ gì cắt qua vậy.

Tuyệt vọng ngày càng nhiều, nhưng... lúc này đây, nàng như nghĩ tới thứ gì.

"Đúng rồi, là nó." Nghĩ tới đây, nàng không chần chừ mà đứng dậy, chạy về một phía.

-------

Một thời gian ngắn sau, Bắc Ngư lần nữa chạy trở về, trên tay còn cầm theo Tử Xích Thảo.

Loại thảo dược chữa thương cực kỳ tốt mà Lương Tín Nhân đã nói trước đó.

Bắc Ngư đến ngồi bên cạnh Lương Tín Nhân, nàng đang có ý định cho Lương Tín Nhân ăn thảo dược, nhưng lần nữa nhớ ra rằng, Lương Tín Nhân chỉ nói là đây là thảo dược chữa bệnh, nhưng lại không nói bộ phận nào chữa thương.

Bắc Ngư bàng hoàng, không biết nên làm như thế nào.

Khi ánh mắt nhìn lại Lương Tín Nhân, nàng không khỏi bỏ qua suy nghĩ, đưa tay hái hết ba cánh hoa, nhét thẳng vào miệng Lương Tín Nhân, lấy trong giỏ ra thêm vó nước, cho Lương Tín Nhân uống để nuốt cho trôi.

Sau khi mọi thứ xong, thì Bắc Ngư khuôn mặt vẫn không hết lo lắng.

"Tín Nhân ca ca, Tín Nhân ca ca, huynh tỉnh lại đi."

Không hề có hồi đáp.

Bắc Ngư như nghĩ mọi chuyện kết thúc, thì dị biến bỗng nổi lên