Chương 178: Chiến Nguyệt Lang 1
Không chỉ mỗi Bắc Ngư bất ngờ, mà đến Lương Tín Nhân cũng bất ngờ, khi Nguyệt Lang trước mặt lại mở miệng nói.
"Nhân loại----mạnh-----chiến."
Chỉ là một vài từ đơn giản nhưng có thể nói được tiếng người thì quả thật không khỏi bất ngờ.
Mục đích bên trong cũng đã được bộc lộ ra.
"Nó biết nói? Yêu thú?" Bắc Ngư bất ngờ cực độ, rồi nàng cũng nhận ra, đây không phải là chó, mà là yêu thú, một con yêu thú biết nói tiếng người.
Bất ngờ lấn át sợ hãi.
Lương Tín Nhân chỉ bất ngờ một lúc xong cũng lấy lại bình tĩnh.
Yêu Thú phần nào khi đầy đủ tu vi thì có thể mở miệng nói chuyện, nên không mấy là lạ nếu như bây giờ nó nói chuyện.
Nhưng nếu nói chuyện được thì quả thật quá tốt.
"Vì sao?" Lương Tín Nhân lại hỏi
Nguyệt Lang như hiểu câu hỏi, lại trả lời: "Ngươi----khác----mạnh."
Ba chữ, ý nghĩa đầy đủ, Lương Tín Nhân cũng hiểu.
Nguyệt Lang cảm nhận được sự khác nhau giữa hắn và những người bình thường khác, mà cũng không gì lạ, hắn quả thật rất khác.
Lương Tín Nhân trầm tư suy nghĩ, ánh mắt liên tục đảo, cho đến khi nhìn về phía Bắc Ngư.
Lương Tín Nhân hạ quyết tâm, nhìn lại Nguyệt Lang, nói.
"Được, nhưng thả nàng." Lương Tín Nhân đưa tay chỉ Bắc Ngư.
Nguyệt Lang theo ngón tay nhìn về phía Bắc Ngư, miệng lần nữa nói: "Yếu---khinh."
Đây là khinh thường bắt nạt kẻ yếu.
Nghe vậy, Lương Tín Nhân thực sự an tâm, hắn tối cường có thể đánh với tứ đoạn, nếu như đánh với lục đoạn Nguyệt Lang, chắc chắn là sẽ thua, thua thì đồng nghĩa với c·hết.
Nhưng c·hết đi chăng nữa, ít nhất hắn cũng muốn bảo hộ Bắc Ngư an toàn.
Bắc Ngư không biết hai người đang nói gì, nhưng lại thấy Lương Tín Nhân quay người lại, cúi xuống nói: "Ngư Nhi, muội về trước đi."
Bắc Ngư bất ngờ, hỏi lại: "Tại sao?"
Lương Tín Nhân nhẹ cười, nói: "Ta có chút việc với con sói này, muội về trước đi."
"Nhưng..." Bắc Ngư cảm giác được có gì đó không lành.
Không đợi Bắc Ngư nói, Lương Tín Nhân tiếp tục nói: "Đi đi, năng lực của ta muội cũng biết, muội cứ về trước đi, ta sẽ theo sau."
Bắc Ngư không nói gì, bỗng trở nên sợ hãi, nhìn về phía Nguyệt Lang.
Lương Tín Nhân ngay lập tức đưa tay, lay động nàng: "Ngư Nhi, về trước đi." lời nói trở nên âm trầm.
Đôi khi lời nói nhẹ nhàng không có tác dụng, đôi khi âm trầm lời nói tác dụng mới thật sự lớn.
Bắc Ngư ánh mắt long lanh, xong nước mắt dần chảy ra, rồi nàng tự giác quay người chạy về.
Lương Tín Nhân thấy vậy mới thở phào một cái, Bắc Ngư tâm trí chỉ mới bảy tuổi, độ tuổi vẫn còn nghe lời, chỉ cần giọng nói đủ uy h·iếp thì nàng chắc chắn sẽ nghe, trong đó thay đổi tone giọng là hiệu quả nhất.
Hắn cũng không lo lắng đường đi Bắc Ngư gặp nguy hiểm, dù sao đường tới đây hắn đã thử dò xét qua, không hề có yêu thú qua lại.
Hoàn toàn khác với ngày thường khi vào rừng.
Nhưng hiện tại không phải lúc để lo lắng mấy chuyện này.
Đến khi Bắc Ngư hoàn toàn mất dạng, Lương Tín Nhân mạnh hít một hơi thật sâu, lấy lại tự tin, quay người nhìn về phía Nguyệt Lang.
Đã muốn chiến thì phải có chiến bộ dáng.
Lương Tín Nhân xuống thế, nói: "Đến đi."
Tiếng nói vừa dứt, Nguyệt Lang nhanh chóng lao về phía trước, Lương Tín Nhân theo đó cũng lao lên ứng chiến.
Nguyệt Lang lộ ra bộ móng sắc nhọn, quơ về phía trước.
Lương Tín Nhân đơn giản tránh né, dù sao công kích cũng quá đơn sơ rất dễ nhìn ra hướng công kích.
Sau khi tránh né, hắn cũng công kích đáp trả, bằng cách đưa tay đấm vào mạng bên phải sườn của Nguyệt Lang.
khi nắm đắm gần như là tiếp xúc, thì Nguyệt Lang như biến mất, khiến cho công kích của Lương Tín Nhân toàn hụt.
Lương Tín Nhân mất đà, lao về phía trước, xong cố gắng dựng lại thần hình không cho tiếp tục tiến lên.
Đến khi quay người lại thì đã thấy Nguyệt Lang đứng đó nhìn hắn.
Qua chiêu một lần, đơn giản là thăm dò.
Hắn không ra sức, Nguyệt Lang cũng không ra sức.
Phản ứng nhanh nhạy của Lương Tín Nhân đã gợi lên hứng thú của Nguyệt Lang, nhớ tới trước đây con người, khi thấy hắn chủ yếu là muốn chạy, khi đánh với hắn thì không khỏi không chịu nổi một đòn.
Nguyệt Lang lần nữa lao đến, tốc độ đã thay đổi, nhanh hơn trước kia một chút, công kích vẫn như cũ chỉ là sức mạnh hơn một chút.
Một chút này vẫn nằm trong sự kiểm soát của Lương Tín Nhân, đối ứng thay đổi, thay vì tránh né thì lao đầu về phía trước, lần này hắn muốn dùng một nửa sức mạnh hiện có để công kích.
Một nửa sức mạnh chủ yếu là muốn ăn may, nếu như Nguyệt Lang lơ là thì có thể sát thương được hắn.
Nhưng rất tiếc, dù cho Lương Tín Nhân dùng một nửa sức mạnh, thì vào thời khắc quan trọng, Nguyệt Lang thay vì tiếp tục đối ứng công kích thì nhanh chóng tránh né.
Công kích hụt.
Lương Tín Nhân ổn định lại thân thể, lần nữa nhìn về Nguyệt Lang, nội tâm không khỏi âm trầm.
Cảm giác như lần hắn đánh với Thái Nhất, đám tham lam nhóm người vậy.
Chỉ khác lần này không có tu vi, càng thêm bất lực.
Không để Lương Tín Nhân nghĩ nhiều, Nguyệt Lang lao lên công kích bằng vuốt, công kích rất đơn giản.
Với lần công kích kia, Lương Tín Nhân dùng một nửa sức mạnh, ứng với nhị đoạn tu vi, thì lần công kích này nguyệt lang cũng ứng theo mà sử dụng sức mạnh tương ứng để đáp trả.
Chênh lệch ngay lập tức được hiện rõ giữa việc không có tu vi và có tu vi khi mà công kích của Lương Tín Nhân trước đó chỉ là man lực còn Nguyệt Lang lần này bộc phát trong có có linh khí đi kèm.
Tốc độ cũng nhanh chóng tăng lên vượt qua phản ứng của Lương Tín Nhân.
"Con mẹ nó!" Lương Tín Nhân thầm chửi, xong cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Tốc độ của hắn không đủ nhanh để có thể né tránh, hắn chỉ có thể ứng đối, dùng công kích để cản lại công kích, nắm đấm để ngăn cản vuốt.
Không giữ lại nhiều, dùng hắn tám thành sức mạnh để ứng đối.
Hai bên công kích chạm nhau, và cứ thế ở thế giằng co.
Nguyệt Lang vẫn như cũ, vẫn chỉ dùng như thế tu vi và sức mạnh, đối ứng với Lương Tín Nhân không hề lui.
Sau một hồi ở thế giằng co, Nguyệt Lang giống như cảm thấy chán, liền mạnh mẽ dùng thêm một chút xíu tu vi, tăng thêm một chút sức mạnh vào công kích, mạnh mẽ đẩy xuống, khiến Lương Tín Nhân rơi vào thế khó.
Lương Tín Nhân muốn với theo, nhưng lại không phản ứng kịp, bị công kích đanh lui về phía sau.
Lấy lại thăng bằng, trước ngực cảm thấy đau, hắn đưa tay lên chạm lấy, ánh mắt không rời Nguyệt Lang
Nắm đấm của hắn bị hóa giải, kèm theo đó là là trên ngực dính phải dư âm công kích của Nguyệt Lang, ba vết cào do vuốt xuất hiện.
Do công kích mang theo linh khí, nên miệng v·ết t·hương cực sâu, lại có thể đổ máu, với hắn hiện tại thì khó có thể phục hồi.
"Chênh lệch quá xa." Lương Tín Nhân nội tâm kinh hoàng.
Trước kia có tu vi thì có thể gắng gượng và phản ứng lại một hai, nay thì hoàn toàn không thể phản ứng kịp.
Lương Tín Nhân đứng thẳng, xuống thế, không để ý đến v·ết t·hương nữa mà lao lên liên tục dùng nắm đấm công kích.
Lần này Nguyệt Lang không hề động, chỉ đứng im đó.
Lương Tín Nhân lấy làm lạ, nhưng thời gian suy nghĩ là không nhiều, chỉ có thể cường kháng t·ấn c·ông.
Đến khi nắm đấm gần chạm phải thì Nguyệt Lang lại đơn giản né mất.
Lương Tín Nhân không dừng lại một khắc nào mà cứ xác định được vị trí của Nguyệt Lang là lần nữa lao lên công kích.
Nguyệt Lang cũng không cho là gì, nhảy qua nhảy lại tránh né.
......
Năm phút đồng hồ trôi qua, cả hai vẫn như thế.
Một người công, một người né.
Từ xa người ngoài cuộc mà nhìn thấy thì chả khác nào người đang chơi đùa với chó vậy.
Những người trong cuộc thì một đã hoàn toàn đuối sức do phải liên tục dùng tận sức mạnh.
Một thì nhẹ nhõm như đang chơi đùa tránh né.
Đúng là chó làm người tức c·hết mà.
Rồi đến một hồi, khi thể lục không đủ để chèo chóng Lương Tín Nhân nữa, nhìn về phía Nguyệt Lang, cảm giác như hắn đang cảm thấy chán.
Lượng Tín Nhân nội tâm cũng cảm thấy chán.
"Con mẹ nó, cọng lông gáy còn không chạm vào được, khinh người quá đáng." Lương Tín Nhân buồn bực
Nhìn giống như Nguyệt Lang đang chơi đùa Lương Tín Nhân, khinh thường Lương Tín Nhân, nhưng liệu có thật sự là vậy?
Lương Tín Nhân não nhanh chóng suy tư.
"Công kích cũng không được, chạy cũng không xong, chỉ có thể tối cường một chiêu." Lương Tín Nhân hạ quyết tâm, đằng nào cũng c·hết, ít nhất c·hết cho nó có mặt mũi một chút.
Lương Tín Nhân như trở lại thế, vận khởi toàn bộ sức mạnh, bình sinh tối cường sức mạnh mình đang có, nắm đấm nắm lại, một tay trước, một tay vòng sau.
Tốc độ tối đa, lao về phía Nguyệt Lang
Nguyệt Lang như cảm nhận được một cổ sức mạnh, liền trở nên hứng phấn, đứng đó để xem Lương Tín Nhân sẽ dùng thứ gì.
Ngay tức khắc, Lương Tín Nhân đã đến chỗ Nguyệt Lang, hắn lấy hết sức bình sinh vào cánh tay để sau, rồi di chuyển cánh tay đến sau lưng hông quần, lợi dụng Nguyệt Lang đang tự cao khoảnh khắc,
Tay nắm chặt lấy thanh kiếm gãy hay mang sau hông người, tối cường nhất một chém, huy động toàn lực cánh tay, cố gắng xuất kiếm một cách nhanh nhất