Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 177: Dòng Yêu Thú




Chương 177: Dòng Yêu Thú

Mặt đất trở nên rung lắc dữ dội, kèm theo đó là âm thanh dữ dội phát ra.

Những cái cây cỏ, cây cối theo đó cũng rung lắc, Lương Tín Nhân hai người cũng vậy.

Một làn khói bụi không biết từ nơi nào thổi trực tiếp qua người Lương Tín Nhân và Bắc Ngư.

Tầm nhìn trước mắt ngay lập tức bị chặn lại.

"Đây là gì? Động đất ư?" Bắc Ngư không giữ vựng được thăng bằng, ngã khụy xuống, hay tay chống đất, giọng nói tràn đầy lo lắng.

Trái lại với Bắc Ngư, Lương Tín Nhân vẫn còn khá là bình tĩnh, vẫn thích nghi được với sự rung lắc này.

Hắn vội vàng bước tới đỡ lấy Bắc Ngư dậy, cố giữ vững bước chân của nàng.

Sau đó nhắm mắt lại, tập trung vào việc lắng nghe.

"Tiếng động này....."

Mặt đất rung chuyển, âm thanh phát ra, thường dễ dàng báo hiệu là đ·ộng đ·ất, nhưng Lương Tín Nhân lại không hoàn toàn nghĩ như vậy.

Hắn cảm thấy có một điều gì đó không lành sắp xảy ra.

Hửm???!!!

Quả nhiên, khi tập trung vào việc lắng nghe, Hắn phá hiện ra, đây không phải là âm thanh từ mặt đất truyền tới, mà là âm thanh hỗn tạp do sự di chuyển thì đúng hơn.

"Thứ gì đó di.... chuyển... tiếng ...bước chân, không chỉ một, mà là rất nhiều." Lương Tín Nhân dựa vào âm thanh mà âm thầm phân tích.

"Bước chân... bước....chân..."

"Không ổn, nhanh trốn!!" Lương Tín Nhân đầu nhanh chóng chuyển pha, nhanh kéo lấy Bắc Ngư.

Bắc Ngư bị Lương Tín Nhân lôi đi cũng lập tức bị giật mình, không biết phản ứng như thế nào.

Lương Tín Nhân đưa Bắc Ngư vào một bụi cây gần đó, không một động tác thừa, đưa tây vào trong giỏ, lấy ra thuốc khủ mùi, xịt lên người Bắc Ngư và hắn thêm một lần nữa.

Cất mọi thứ lại vào trong giỏ, Lương Tín Nhân giữ để cho Bắc Ngư nằm xuống dưới, hắn ở bên cạnh bảo bọc.

Bắc Ngư nãy giờ vẫn chưa tỉnh lại hồn, bị Lương Tín Nhân đè xuống đất mới ý thức lại được, không khỏi đỏ mặt.



Nhưng Lương Tín Nhân giờ đây không thể để ý đến chi tiết đó, hắn đang nhìn về phía trước mắt.

Quả nhiên, theo thời gian trôi qua, âm thanh càng ngày càng đến gần, khói bụi càng trở nên mịt mờ tầm nhìn bị hạn chế cực lớn.

Thêm một lúc nữa, từ bên phải, xuất hiện một vài cái bóng và đang dần dần trở nên to hơn khi di chuyển hướng về phía bên trái.

Cái bóng liên tục nhấp nhô cái to cái nhỏ, trốn sau khói bụi cho đến khi đến gần nơi Lương Tín Nhân và Bắc Ngư nằm thì hắn đã hoàn toàn nhìn rõ được vật trước mắt.

Là chân, không phải chân người mà là chân thú, nói đúng hơn là yêu thú, yêu thú hai chân, bốn chân đều có, đang xô lấn, chen đẩy nhau.

Hướng di chuyển từ bên phải sang bên trái, vào sâu bên trong Vạn Yêu Sâm Lâm.

"Vãi ..."

Lương Tín Nhân nội tâm kinh ngạc, cố giữ bản thân bình tĩnh đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy yêu thú tụ bầy nhiều như thế này, còn nữa là di động cùng nhau đi đâu đó, cảm giác cứ như thú triều nhưng mục đích lại khác nhau.

Đó không phải là tất cả, Lương Tín Nhân còn có thể cảm nhận được khí tức từ trên người bọn chúng phát ra, tu vi đủ loại, có nhất đoạn đến thất đoạn.

Thất đoạn, nếu là hắn khi xưa thì chắc chắn không sợ, nhưng bây giờ tu vi không có, nếu đụng phải chỉ có nước c·hết.

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Cố gắng giữ cho bản thân phải bình tĩnh, nội tâm đang nguyện cầu, cầu sao đám yêu thú thất đoạn này không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Ngoài Lương Tín Nhân còn có Bắc Ngư, nàng cũng như Lương Tín Nhân, là lần đầu nhìn thấy nhiều yêu thú thế này cùng lúc.

Nội tâm không khỏi trở nên sợ hãi, cơ thể run run muốn la lên, nàng tâm chí cũng chỉ mới bảy tuổi, nhìn thấy quy mô như thế này Lương Tín Nhân còn lo lắng, sợ hãi nói chi là nàng.

Trước lúc nàng muốn la lên, Lương Tín Nhân kịp thời phát hiện, đưa tay ra che lấy miệng nàng, sau đó kéo nàng vào trong ngực, không để nàng nhìn thấy quy mô thế này.

Không nhìn thấy sẽ giảm đi một phần nỗi sợ.

Thời gian lần nữa trôi qua, sự di động của yêu thú đã kéo dài liên tục mười phút, đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy phần đuôi đâu.

Trong mười phút, Lương Tín Nhân luôn phải giữ trạng thái tinh thần của mình ở một hạn mức cao nhất.

Để phòng hờ việc nếu có bị phát hiện thì có thể nhanh chóng hành động, đưa Bắc Ngư về.

Tiếp đó, yêu thú tiếp tục di động thêm được năm phút nữa thì đã xuất hiện phần đuôi.

Phần đuôi của sự di động yêu thú sau khi lướt qua nơi Lương Tín Nhân đang nằm, thì hắn không khỏi thở phào cái nhẹ trong lòng.



Nãy giờ phải liên tục giữ trạng thái tinh thần cao độ khiến hắn tinh thần có chút mệt mỏi.

"Cuối cùng cũng kết thúc."

Nhưng khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, dị thường lại lần nữa xuất hiện.

Yêu thú đi cuối của cuộc di động bỗng nhiên dừng lại.

Mặc kệ những yêu thú khác tiếp tục di chuyển về phía trước, nó lại quay người lại đi ngược về phía sau, dần dần di chuyển lại gần vị trí của Lương Tín Nhân.

Khi yêu thú đó quay lại, Lương Tín Nhân liền nhận ra đây thuộc loại Lang Yêu, lông màu trắng xám, có hai răng nhanh chổng ngược xuống, ánh mắt sắc bén, phía trên trán có một dấu ấn hình mặt trăng lưỡi liềm, thân hình không lớn, chỉ như một con sói bình thường nhưng....

Khí tức tỏa ra là Lục đoạn.

"Nguyệt Lang? Lục Đoạn." Lương Tín Nhân tự cho nó tên gọi tạm thời.

Trong thấy Nguyệt Lang đang tới gần đây, trong lòng không khỏi nguyện cầu may, cầu sao Nguyệt Lang không phát hiện ra hắn.

Bản thân hắn tối cường hiện tại chỉ có thể ứng phó vừa đủ đối với yêu thú tứ đoạn, Nguyệt Lang là yêu thú lục đoạn, chênh lệch của hai người là cực kỳ lớn.

Vừa di chuyển, Nguyệt Lang vừa chuyển động cái mũi, nhếch nhếch mấy lần, rồi lại di chuyển, cho đến khi tới trước mặt Lương Tín Nhân, không khỏi đưa đầu xuống nhìn.

Lương Tín Nhân trốn trong bụi nãy giờ đều chú ý lấy hành động của Nguyệt Lang, khi Nguyệt Lang đến trước mắt hắn, hắn cố gắng trông mong vào may mắn, nhưng khi Nguyệt Lang di chuyển đầu xuống phía dưới, thì hắn biết.

Bản thân bị phát hiện.

Lương Tín Nhân không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy Bắc Ngư, đứng dậy, bế nàng lên, ngược hướng về phía bên phải, phóng đi.

Nguyệt Lang phát hiện ra Lương Tín Nhân chạy đi, hắn cũng nhanh chóng di theo sát nút.

Lương Tín Nhân dùng hết sức bình sinh để chạy, hắn tự nhận bản thân không phải là đối thủ của Nguyệt Lang, nhưng ít nhất hắn không muốn Bắc Ngư tổn thương.

Bắc Ngư bị bế lên thời điểm, nàng bản thân trở nên bất ngờ, nhìn lấy hoàn cảnh xung quanh đang nhanh chóng thay đổi, như này đủ biết là đã thoát khỏi đám yêu thú kia.

Bắc Ngư đưa mắt nhìn lên mặt Lương Tín Nhân, khuôn mặt của hắn giờ đây trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Nàng thật sự không hiểu, rồi nàng muốn nhìn thứ sau lưng là gì, mà Lương Tín Nhân phải chạy trốn thế này.

Nhưng không đợi nàng chường người ra sau nhìn, thì một bóng đen bỗng vụt qua trước mắt, xong xuất hiện phía trước, chắn đường của Lương Tín Nhân.



Đến lúc này Bắc Ngư mới biết Lương Tín Nhân đang chạy trốn thứ gì.

"Chó?"

Nàng đây là chưa gặp sói bao giờ, nhưng nhìn thấy chó trong thành rồi, nên khí thấy Nguyệt Lang có vóc dáng giống chó thì không khỏi nghĩ đó là chó.

Chó dí là phải chạy, chuyện thường tình.

Nguyệt Lang một nhảy xuất hiện chắn đường Lương Tín Nhân, hắn theo đó cũng phải dừng lại.

Tốc độ của Nguyệt Lang quá nhanh, không thể nào cắt đuôi được.

Lương Tín Nhân não nhanh chóng suy nghĩ, muốn tìm ra biện pháp tránh thoát hoặc là chạy trốn.

Nhưng Nguyệt Lang trước mắt lại không hề có hành động nào khác, đơn giản là di chuyển qua lại, dùng lấy ánh mắt sắc bén nhìn Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân cả người không khỏi một hồi run lên, cảm giác như bị nhìn thấu vậy.

Cả hai bên cứ thế nhìn nhau, không ai hành động trước.

Chỉ có mỗi Bắc Ngư là không biết gì, cứ nghĩ đằng trước là một con chó, nỗi sợ khi trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nhìn về Nguyệt Lang, muốn tới thử xoa xoa đầu.

Qua tầm năm phút, hai bên nhìn nhau chán, Nguyệt Lang cử động trước.

Nó ánh mắt nhìn lấy Bắc Ngư sau đó lại nhìn Lương Tín Nhân, rồi nhếch nhếch cái đầu chéo xuống đất.

Bắc Ngư không hiểu, nhưng Lương Tín Nhân hiểu, đây ý là kêu hắn để Bắc Ngư xuống.

Nhưng bất ngờ là Nguyệt Lang lại thực sự có nhân tính, mặc dù trước đó đã dự đoán được yêu thú có nhân tính, nhưng khi gặp được mới thật sự là bỡ ngỡ.

Nhìn Nguyện Lang giống như chỉ nhắm vào hắn chứ không hề nhắm vào Bắc Ngư.

Lương Tín Nhân thật sự yên tâm, liền để Bắc Ngư xuống, nhưng là để nàng ở phía sau lưng hắn, không cho nàng chạy lung tung.

Tuy vậy vẫn không biết mục đích của Nguyệt Lang là gì.

Người với yêu thú thật sự khó để có thể giao tiếp được với nhau, nhưng nếu Nguyệt Lang đã thông nhân tính thì hắn có thể thử giao tiếp xem thế nào.

"Ngươi muốn gì?" Lương Tín Nhân lên tiếng.

Bắc Ngư nghe thế đầu lại nổi lên một đống dấu chấm hỏi.

"Tín Nhân ca ca, đây là bị điên sao? Sao lại nói chuyện với chó?"

Nhưng một màn kỳ lạ xuất hiện, đánh vỡ nhận thức của nàng đối với động vật.