Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 176: Tử Xích Thảo




Chương 176: Tử Xích Thảo

Thanh niên đại phu đang xem hai người cãi nhau, nghe đến thù lao mà Bắc Tử nhận được khi dùng một năm để chữa bệnh cho An Hoại chỉ là một cây thảo dược thì không khỏi kinh ngạc.

Theo suy nghĩ của hắn, chữa bệnh cho thành chủ hay con thành chủ là một cách kiếm tiền, làm giàu nhanh nhất, ai ai cũng muốn một lần thử, nhưng cơ hội lại không có nhiều.

Thế vậy mà Bắc Tử chỉ nhận một cây thảo dược làm thù lao, hắn thật sự không biết Bắc Tử là đang nghĩ gì, đây là ấm đầu? Hay là chê tiền?

"Đó là quyết định của hắn, hắn không hỏi." An Phá trầm giọng nói

"Không hỏi là không cho? Người đừng quên, người là thành chủ, mọi hành động của người đều mang ý nghĩa rất lớn, người nên cảm ơn Tử lão, đến độ tuổi như lão, thì có bao nhiêu cái một năm, lại dùng một năm để chữa bệnh cho công tử, nếu không có lão, thì chưa chắc công tử đã sống được tới bây giờ." Lời nói có chút nặng, nhưng hoàn toàn chính xác.

An Phá nghe xong thì không còn gì để cãi, nhưng làm thành chủ lâu như hắn, ít nhất bản thân hắn cũng còn một chút ngạo khí, lòng tự trọng, tự cao, ai đời lại để bản thân bị cấp dưới chửi như một con chó bao giờ.

"Thế ngươi không biết lấy đưa cho hắn à?"

??? Tứ Mục nghe xong thì trong đầu hiện lên một ngàn dấu chấm hỏi, đây là câu hỏi vô lý nhất mà hắn từng nghe.

Liên quan gì đến ta? Hắn mặc dù quản lý mọi chuyện trong phủ, nhưng không đồng nghĩa việc hắn có thể tự tiện sử dụng, bất cứ thứ gì lấy ra cũng đều cần sự cho phép và được ghi đầy đủ vào trong sổ sách, không phải cứ là trong phủ thành chủ thì có thể thoải mái lấy ra mà dùng, cũng không chỉ một người là thành chủ, thành chủ vị trí này sẽ liên tục chuyền qua chuyền lại, trước khi chuyển vị trí thì mọi thứ trong phủ phải nộp lên sổ sách và sao kê đầy đủ chi tiết trong đó.

Chỉ cần thiếu một thứ thôi thì cũng phải tự thân lấy ra mà bù vào.

Thêm nữa, cấp dưới thì cũng nên có cấp dưới thái độ, Tứ Mục sẽ không tự tiện lên tiếng, hắn chỉ làm những thứ mà An Phá nói hoặc nhờ mà thôi, cần ý kiến thì hắn sẽ cho, cần giúp đỡ thì hắn sẽ giúp, sẽ không tự tiện.

Giống như việc tổ chức hoạt động gần đây, chính miệng An Phá nói hắn toàn quyền, có thể sự dụng ngân khố của phủ, thì hắn cũng ghi vào trong sổ sách rằng đã được cho phép rồi mới dám lấy ra dùng, đầy đủ ghi chép.

Còn về thù lao của Bắc Tử, người chữa bệnh là An Hoại, con của An Phá, thì chính bản thân An Phá nên là người tỏ thái độ, ra lệnh hắn trả thu lao, chứ không phải đến bây giờ cãi cố.

"Người là thành chủ." Tứ Mục không nói nhiều, chỉ đơn giản là mấy chữ.

Nhưng ý nghĩ bên trong An Phá sao không hiểu, đây là muốn nói hắn vô năng.

"Ngươi đây đang khinh thường bản thành chủ."

Bị nói đến là vô năng thì ai mà chả nổi giận, đây còn là An Phá.



Hắn ngay lập tức thay đổi xưng hô, nói với Tứ Mục.

Hắn muốn dùng hai chữ thành chủ để chứng nh·iếp Tứ Mục, để cho Tứ Mục biết rằng, hắn vẫn là thành chủ nên chú ý cách nói chuyện của mình.

Tất nhiên, người thông minh như Tứ Mục cũng hiểu ra, nhưng...

"Không dám, người bản thân biết nên làm gì." Tứ Mục như cũ chắp tay.

Hàm ý là, ngươi là thành chủ, ngươi to, ngươi là nhất, thích làm gì thì làm.

Những lời nói hàm ý này, thường chỉ được dùng khi ở trước công chúng hay là những thứ không muốn người khác biết, chuyện trong nhà, người trong nhà biết là được

Giống như hiện tại trong phòng đang có thanh niên đại phu vậy.

"Ngươi lui ra đi, chuyện này bản thành chủ tự có tính toán, còn nữa, đưa thù lao cho đại phu, rồi tiến hắn ra ngoài."

Làm thành chủ ai mà không có lòng dạ, An Phá cũng có, tức giận vì bị khinh thường, một phần nổi giận biểu hiện ra, một phần nuốt trong lòng, nỗi niềm mất con cũng vậy, cảm giác mất con, ai nào hiểu được, chỉ có những người trải qua mới thật sự hiểu thấu.

Tứ Mục cũng không có quá nhiều hứng thú để cãi nhau với An Phá.

Mỗi người đều tự nhận biết hành vi của mình.

Tứ Mục theo lễ chắp tay, cúi đầu, xong đối với thanh niên đại phu giơ ra bàn tay, nói: "Mời."

Thanh niên đại phu biết cũng đã đến lúc, hắn cũng chắp tay đối với thành chủ một lời chào, rồi cũng đi ra ngoài trước.

Tứ Mục theo sau đi ra, đóng cửa phòng lại.

Để lại An Phá bên trong, nhìn về phía nhi tử và vợ hắn, ánh mắt xa xăm, nội tâm nổi giận, không biết đang suy nghĩ đến thứ gì.

Mặc khác thanh niên đại phu trên đường trở ra thì không hề nói gì cho đến khi nhận được thù lao thì một đường thẳng tắp trở về.

Nhưng hôm nay hắn cũng biết, thật ra phủ thành chủ cũng không hề bình yên, rất dễ bị xáo động.



Tứ Mục thì đứng trước phủ thành chủ, nhìn bóng dáng thanh niên đại phu đi xa, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Đây là tâm cơ.

-----------------

Tiếp đó thêm ba ngày nữa trôi qua.

Ngoài kìa rừng, hôm nay là ngày Lương Tín Nhân và Bắc Ngư vào rừng hái thảo dược.

Sáng sớm thức dậy, Bắc Ngư nhanh chóng nấu đồ ăn và chuẩn bị cho phần cơm trưa hai người.

Cho đến khi xong thì trước tiên tụ tập ba người lại ăn sáng, tiếp đó Lương Tín Nhân một đường vác giỏ cùng Bắc Ngư vào rừng, để lại Bắc Tử thong dong ở nhà.

Do số lần vào rừng tăng đột xuất, số lượng thảo dược ở bìa rừng hầu như không đủ thời gian để mọc lại, lần này vào rừng, hai người ngay lập tức bỏ qua mà đi thẳng sâu vào bên trong.

Để an toàn thì vẫn như cũ xịt thuốc khử mùi rồi mới vào, dù tác dụng không quá lớn, nhưng tránh được phần nào phiền phức.

Trên đường đi.

"Tín Nhân ca ca, nhìn kìa, chỗ đó." Bắc Ngư đưa tay chỉ về một bên cánh rừng.

Tín Nhân theo bản năng nhìn qua.

Vị trí ngón tay của Bắc Ngư chỉ tới, nơi đó xuất hiện một loại thảo dược màu tím, có ba cánh hoa, cuống lá mỏng và dài, nơi nhụy tại phần thân thảo dược có một vết đỏ.

"Đó là... Tử Xích Thảo." Lương Tín Nhân nhận ra loại thảo dược này.

Trong sách Bắc Tử để nhà có ghi lại loại thảo dược này, tuy hình ảnh chỉ là là vàng đen nhưng nó có ghi lại màu chính xác bên trong nên không khó để nhận biết.

"Tử Xích thảo?" Bắc Ngư không biết đây là loại thảo dược gì, nàng cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Bắc Ngư trước giờ nhìn thứ gì trông giống thảo dược đều hái về, xong để Bắc Tử giảng giải, nàng không có quá nhiều hứng thú để đọc mấy thứ sách kia nên cũng không biết nhiều.



"Loại thảo dược này có tác dụng chữa trị v·ết t·hương rất tốt, thường chỉ mọc từng cây, từng cây, phân bố ngẫu nhiên, số lượng có hạng, tuổi thọ ngắn tùy vào độ trưởng thành của cây, khi còn màu sắc thì mới còn tác dụng."

Lương Tín Nhân khi đọc sách tới nơi đây cũng cảm thấy bất ngờ về hiệu quả.

Nhưng nghĩ tới nơi đây linh khí nồng đậm thì những loại cây như thế này xuất hiện cũng không có gì lạ.

Nhưng những sách này viết thường không được đầy đủ, chỉ đơn giản là những loại cây bình thường, có hiệu quả trong chữa bệnh, trị thương, chứ những loại cây mà mang tính tác dụng lớn thường thấy trong tiểu thuyết tu tiên thì không được ghi lại.

Hoặc có thể là do nó đã tổn thất sau mỗi lần thú triều xảy ra.

"Lợi hại như vậy sao? Thế thì nhanh chóng hái nó thôi." Có thể chỉ dùng Tử Xích thảo để chữa thương thì quả là thứ tốt, Bắc Ngư muốn hái lấy.

Nhưng Lương Tín Nhân lại cảm thấy có chút phung phí, khi hái về mà không dùng ngay, cũng chả biết là tuổi thọ nó dài bao nhiêu, trong sách ghi cao lắm là ba ngày.

Trông thấy Bắc Ngư muốn lao lên hái, Lương Tín Nhân đã nhanh chóng kêu lại.

"Ngư Nhi, chờ đã."

"Hửm~~?" Bắc Ngư không hiểu, nàng cảm thấy thứ này là đồ tốt nên muốn hái.

"Thảo dược này tuổi thọ ngắn, chỉ khi nào cần chúng ta mới nên hái, hiện tại là không cần." Lương Tín Nhân giải thích.

Là một loại thảo dược hiếm có nhưng cũng phải biết là lúc nào nên hái lúc nào không nên hái.

"Nhưng như vậy thì yêu thú có lẽ sẽ ăn mất." Bắc Ngư hai hàng lông mày nhăn lại, nói.

Đúng vậy, nếu lúc này đây bọn hắn không lấy thì yêu thú có thể ăn bất cứ lúc nào.

"Không sao, yêu thú sẽ không tự tiện ăn thứ này, tác dụng của nó yêu thú cũng biết, chỉ khi nào cần thiết mới ăn mà thôi."

Theo như hai năm đọc tiểu thuyết tu tiên, không phải yêu thú thấy thảo dược là sẽ ăn, đã là yêu thú thì chính thân bọn hắn cũng có linh tính, biết nên ăn thứ gì, nếu thật sự có lợi cho tu vi thi bọn hắn chắc chắn sẽ ngay lập tức ăn, nhưng chữa thương thì khi b·ị t·hương mới ăn.

"Vậy sao?" Bắc NGư tất nhiên không biết yêu thú có linh trí nên cũng không chắc, nhưng với tình trạng của nàng hiện tại thì Lương Tín Nhân nói vậy thì chắc là đúng.

Bắc Ngư ngắm nhìn Tử Xích thảo một lần nữa, xong quay trở lại chỗ của Lương Tín Nhân, muốn tiếp tục đi hái thảo dược.

Ầm!! Ầm!! Ầm!!

Nhưng bỗng nhiên,mặt đất rung chuyển dữ dội...