Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 175: Vu Oan Giáng Họa




Chương 175: Vu Oan Giáng Họa

Một lúc sau, binh lính cũng trở lại thành, đi sau bọn hắn là một tên đại phu, tuy là đại phu nhưng quần áo lại màu mè, không đâu vào đâu, trên tay, trên cổ còn đeo thêm trang sức.

Thêm nữa, đại phu là từ thường được dùng để chỉ những người già hành y, nhưng đại phu đây lại là một thành niên chưa tới ba mươi, dáng vóc béo ỵ, bước một bước chân thôi như muốn rớt một cục mỡ.

Đến cả Tứ Mục khi nhìn thấy tên này thì muốn trợn lòi con mắt.

An Phá ngược lại thì nghi ngờ: "Đây là đại phu?"

"Thành chủ, ta là đại phu được binh lính mời tới để xem bệnh cho công tử." tên thanh niên đại phu này chắp tay kính lễ đối với thành chủ, nói.

"Ngươi thật sự là đại phu?" Hắn làm thành chủ cũng không gọi là quá dài nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại người như này.

"Đúng vậy, không sai." Tên thanh niên đại phu chắc chắn, sau đó còn bày ra giá đỡ, mặt ngước lên trên, ưỡn cái bụng mỡ ra đằng trước, nhìn có muốn đánh không cơ chứ.

An Phá ánh mắt liếc liếc, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng chắc binh lính cũng không ngu dốt đến nỗi tìm về người không phải đại phu.

"Được, ngươi hãy đến và xem cho con ta, nguyên nhân c·ái c·hết là gì." An Phá chỉ về phía xác An Hoại trên giường.

Tên thanh niên đại phu giờ đây mới thật sự chú ý đến An Hoại, xong liền trở nên bất ngờ, kèm theo đó là ánh mắt khó tin, hắn cứ tưởng là vô xem bệnh cho An Hoại, nhưng thật ra lại là xem nguyên nhân c·ái c·hết, c·ái c·hết của An Hoại, đây thật là một tin động trời.

Tên thanh niên đại phu dần dần tiến lại gần An Hoại, cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay ra bắt mạch, nhưng trong lòng cực kỳ ghét bỏ.

Sau khi xem mạch xong thì bắt đầu cởi đồ An Hoại ra khám xét cơ thể, nhìn thấy dáng vẻ chỉ còn da bọc xương của An Hoại, hắn càng cảm thấy ghét bỏ.

Rồi bỗng nhiên hắn như nghĩ tới chuyện gì, liền ra vẻ đạo mạo, đứng lên, đối với An Phá hỏi.

"Thành chủ, có thể cho ta biết trước khi như này, công tử đã làm gì không?"



An Phá nghe được câu hỏi, thay vì trả lời, hắn nhìn về phía Tứ Mục.

Tứ Mục biết cũng đến lượt bản thân, liền đối với thanh niên đại phu nói.

"Công tử trước đó vẫn là hoàn toàn bình thường, vẫn ăn uống, trò chuyện các thứ, hắn còn nằm mơ tưởng tượng, cuối ngày hôm đó thì có uống thuốc." Tứ Mục trình bày ngắn gọn, nhưng đầy đủ.

Bị nhốt trong phòng thì chỉ có làm được như vậy chứ không còn gì cả.

"Quả nhiên là vậy." Vẫn dáng vẻ đó, tên thanh niên đại phu nói.

"Ngươi đã tìm hiểu ra được nguyên nhân rồi sao? Nói đi." An Phá gấp rút.

Nhưng thanh niên đại phu đó lại không trả lời, tiếp tục là một câu hỏi dành cho An Phá: "Thành chủ, hãy cho ta biết công tử thường uống thuốc của ai?"

Không cần suy nghĩ nhiều, An Phá nhanh chóng trả lời: "Tất nhiên là.... của.... Bắc ....Tử....??" Càng nói về sau càng nhỏ, theo đó ngữ điệu cũng nhanh chóng thay đổi, từ một câu trả lời thành một câu hỏi.

Đến cũng như nhận ra thứ gì, hắn không khỏi đối mặt thanh niên đại phu, giọng nói chất vấn, nghi ngờ: "Theo ngươi nói, nguyên nhân c·ái c·hết là do Bắc Tử??"

"Không, nói đúng hơn là do thuốc của Bắc Tử." thanh niên đại phu dõng dạc, nói.

Nhưng ngay lập tức bị Tứ Mục cạnh bên chất vấn: "Không thể nào!!! Ngươi đây là vu oan giáng họa."

"Tử lão là một đại phu với tấm lòng lương thiện, chuyên cứu chữa cho những người khó khăn, không bao giờ đi trái lại với lương tâm, lão sẽ chỉ có cứu chữa, chứ không g·iết người!! Ta biết rõ lão hơn các ngươi nhiều."

Thanh niên đại phu nghe thế vẫn tỏ ra bình tĩnh, cứ để cho Tứ Mục nói hết thì hắn mới nói: "Mục tiên sinh, ngài như hiểu lầm, ta không nói là Bắc Tử g·iết, mà là do thuốc."

Tứ Mục liền trầm lặng.



Thanh niên đại phu tiếp tục nói: "Có lẽ ngài không biết, nhưng đại phu thì phải biết, bị bệnh uống thuốc là chuyện đương nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa là uống nhiều sẽ tốt."

"Nhưng theo tính toán của Bắc Tử, rằng thuốc này còn cần một năm nữa thì công tử mới không thể uống tiếp được nữa mà."

"Đó là đối với công tử lúc đó, còn phải dựa theo tập quán của công tử nữa, mỗi ngày một chuyện, không phải lúc nào cũng nằm im trên giường, nên sinh lý của công tử cũng theo đó mà biến đổi, dựa vào sự biến đổi, bản thân tác dụng của thuốc cũng theo đó mà chậm biến, có thể mạnh hoặc yếu."

Lời nói của thanh niên đại phu này quả thật có chút hợp lý, dựa theo quá trình thay đổi của người bệnh thì lượng thuốc cũng như cách dùng cũng phải theo đó mà thay đổi.

Tứ Mục vì hắn không phải là đại phu cũng không biết chắc những thứ này có đúng hay không, nhưng nghe vào tai thì quả thật là hợp lý.

"Thế?" An Phá muốn một câu chốt hạ.

"Bệnh thì uống thuốc, thuốc không có lỗi, lỗi là do người bốc thuốc không chú ý đến những chi tiết này." Thanh niên đại phu cho một câu chốt hạ.

"Đến cuối cùng ngươi vẫn cho là Tử lão g·iết chứ gì? Ngươi đây là có âm mưu gì? Tại sao lại muốn dồn Tử lão?" Tứ Mục nghe trong lời nói liền có thể ngay lập tức xác định, tên thanh niên đại phu này là muốn dồn ép Tử lão.

"Dồn Bắc Tử? Ngài sai, ta chỉ là đang nói sự thật." Thanh niên đại phu cười nói một cách nhẹ nhàng.

Nhìn thấy nụ cười đó, Tứ Mục trầm lặng như đang suy nghĩ.

Nói đúng hơn là hắn và Bắc Tử cùng chung lý tưởng nhưng cách thức thực hiện lại khác nhau, Bắc Tử từ con đường đại phu chữa bệnh, cứu người, còn hắn là con đường thành chủ, tạo dựng các lợi ích cho người dân.

Giống như hoạt động vậy,

Một tháng nay, tai tiếng của An Phá đã truyền xa khắp các thành, chỉ vì một lời nói ngông cuồng, đã khiến cho người dân phẫn nộ, khắp nơi chỉ trích.

Những người dân bình thường thì như vậy, còn những người giàu có thì cảm thấy đồng tình với thành chủ, đây là ích kỷ cùng với tham lam.



Tứ Mục đảm nhận hết các vai trò cũng như tổ chức các hoạt động giúp đỡ thành chủ, từ đó của An Phá tai tiếng trong An Lạc Thành cũng đã có phần giảm, nhưng tín nhiệm đối với thành chủ vẫn một mực giảm xuống, ngược lại tín nhiệm đối với Tứ Mục được tăng cao.

Không thể nói, người dân nơi đây là chiếm phần lớn, số ít là nhà giàu, có sự ủng hộ của dân, kèm theo việc phủ thành chủ trên dưới đều là hắn xử trí thì chức vị thành chủ tiếp theo, trăm phần trăm là của hắn.

Còn về phía An Phá, hắn cũng nhận ra được tình hình lúc bấy giờ, có thể nói hắn đã rơi vào xáo lộ của Tứ Mục, cứ việc hắn để phủ thành chủ trên dưới xử trí cho Tứ Mục đã là một sai lầm, sai lầm quan trọng hơn là hắn lại để cho Tứ Mục có được cơ hội mua được lòng dân.

Vì vậy, chức thành chủ kể cả là con hắn có hồi phục cũng không thể nào nắm giữ đươc, nếu đã không còn được chỉ có thể mà buông, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn có thể buông để về sống nốt phần đời còn lại với vợ con, với số tiền dành dụm được, nhưng ai ngờ rằng, thời điểm này An Hoại lại c·hết, khiến cho An Phá không nổi giận sao được.

"Nói thẳng ra tất cả là lỗi của Bắc Tử nhỉ?" An Phá trầm giọng nói.

"Ta không có ý kiến." Thanh niên đại phu từ chối cho ý kiến, hắn chỉ nói vậy thôi, ai nghĩ sao thì nghĩ.

"Hừ, quả nhiên, biết người không biết lòng." An Phá dùng từ, cố gắng mắng chửi Bắc Tử là một người mặt ngoài thì lương thiện bên trong thì dơ bẩn.

Tứ Mục đang bận suy nghĩ, nhưng khi nghe xong lời của An Phá liền trở nên tức giận, hắn rất ít khi nổi giận, nhưng nổi giận rồi thì đừng hỏi hắn tại sao.

"Thành chủ, vui lòng chú ý cách dùng từ của người."

"Sao? Ta nói sai sao? Mà, ngươi đây là cũng do hắn dạy, nên cũng không trách ngươi lại đi nói tốt cho hắn." Kiềm nén đã lâu, đến lúc An Phá cũng nổi giận.

"Thành chủ, vấn đề ở đây không phải là ai dạy hay không, mà là ở thanh danh, Tử lão trước giờ khám bệnh, chưa bao giờ xuất hiện sai lầm, khám cho người dân cũng không đòi lấy gì ngoài nắm thóc nắm gạo, xem dân như con, tấm lòng thiên hạ, nay chỉ nghe lời một bên, người đã cho rằng đó là do Tử lão làm, người có quá hẹp hòi không?" Theo lệ thường Tứ Mục chắp tay tỏ thành kính, nhưng bên trong giọng nói là hoàn toàn chất vấn

"Hẹp hòi? Chữa bệnh đi nữa thì ta cũng trả thù lao, hắn cũng chữa không được Hoại nhi, ngươi nói ta hẹp hòi chỗ nào?" An Phá cãi cố.

Nghe đến đây, Tứ Mục liền cảm thấy nực cười.

"Thành chủ, vậy ngài nói xem, một năm nay người đã trả thù lao cho Tử Lão là gì?"

An Phá muốn cãi tiếp, nhưng khi suy nghĩ, tìm lời để nói thì trở nên im lặng.

Tứ Mục trông thấy An Phá như vậy, liền không khỏi nhếch miệng cười, tiếp tục nói: "Không nói được chứ gì? Thế thì để ta nói cho, chỉ một cây thảo dược, một năm vất vả chữa bệnh, chỉ nhận một cây thảo dược."