Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 174: Bok!!




Chương 174: Bok!!

Các yêu thú bên dưới nghe xong thì cảm thấy có chút hợp lý, đến cả Kim Xí, Bạch Mãng cũng cảm thấy hợp lý, nhưng cũng cảm giác được có gì đó sai sai, nhưng sai chỗ nào thì bọn hắn lại không tìm ra được.

"Tóm lại?" Bạch Mãng hỏi.

"Tóm lại? Tóm lại gì nữa? Không phải như thế là xong rồi sao?" Thư Hầu trong đầu xuất hiện một vạn dấu chấm hỏi, hắn không biết rằng đó chỉ mới là phân tích, cần có kết luận.

Nhưng may thay lúc này Hắc Quy lại lần nữa nói lên: "Tóm lại, thú triều sẽ diễn ra sớm hơn, chỉ nhắm vào An Lạc Thành, yêu thú tham gia dưới lục đoạn."

"Ừm, lão Quy chung quy vẫn hiểu ý ta." Thư Hầu cố tỏ ra uy nghiêm nhất có thể, trong lòng thì buồn chán tận cùng, hắn muốn nhường lại cái vị trí Yêu Vương này, nhưng nhìn xem quan cảnh nơi này, liền không nở bỏ, nơi đây là trung tâm của Đa Yêu Lục Địa, cũng là nơi hội tụ linh khí và là nơi đẹp nhất.

"Các ngươi nghe rồi đấy, nhanh chóng đi thông báo đi, giờ thì giải tán, cút khỏi nơi này." Thư Hầu giải tán cuộc tụ họp này, cứ phải tỏ ra uy nghiêm rất chi là mệt mỏi, còn mệt hơn là đánh nhau nữa.

"Hừ, con khỉ chiếm núi làm vương." Bạch Mãng trước khi đi tặng cho Thư Hầu một câu khinh thường.

Bạch Mãng đi, các yêu thú khác cũng lần lượt đi theo, đi theo đường cũ đi vào, giờ là đi ra.

Dần dần, nơi đây trở nên trống rỗng, chỉ còn mỗi tiếng gió thổi, làm rung lắc cây.

"Ầy daaaa, con mẹ nó, bản hầu vương thật mệt, tại sao bản vương lại phải lo mấy cái chuyện vớ vẩn này." Thư Hầu lúc này mới lộ bản chất thật, hắn không khỏi vươn vai cái nhẹ, cơ thể teo nhỏ lại, cái ghế ngồi từ đó trả thành một cái giường đủ rộng để cho Thư Hầu nhắm mắt nằm xuống, miệng thì lảm nhảm liên tục.

"Thật chán, muốn tìm tên nào đó để đánh nhau, khiêu chiến." Thư Hầu than thở cái nhẹ.

"Chán đến vậy sao?" Bỗng một giọng nói truyền vào tai hắn.

Thư Hầu nghe xong thì giật mình, mở mắt ngồi dậy.

"Á, tên nào?" Đến khi hoàn toàn nhìn thấy người đó nơi không khỏi, oán trách: "Lão Quy, lão có thôi cái trò đi nhẹ nói khẽ đó được không? Lão ở đây từ khi nào?"

Là Hắc Quy.

"Từ đầu, mà làm Yêu Vương chán vậy sao?" Hắc Quy từ lúc nghe giải tán thì đã bắt đầu di chuyển lên chỗ này rồi, hắn cơ thể cũng biến lại đủ nhỏ, vừa bằng với Thư Hầu.

Thư Hầu nghe xong câu hỏi thì không khỏi lần nữa nằm xuống, nói: "Yêu Vương thì có gì vui?"

"Ngươi có thể thống lĩnh Vạn Yêu Sâm Lâm, Vương của hàng ngàn, hàng vạn yêu thú, muốn gì được đó,... yêu thú nào mà chả muốn được như ngươi, ngươi ở trong phúc mà không biết hưởng." Hắc Quy liệt kê ra cho Thư Hầu nghe một số cái tốt của Yêu Vương.

Nhưng hắn để ý là dù nghe vậy, Thư Hầu vẫn mảy may không có hứng thú, vẫn chỉ là nằm nhắm mắt.

"Lão Quy, ngươi sống cũng được hơn hai trăm năm rồi, sao ngươi vẫn không hiểu nhỉ." Thư Hầu mở miệng nói.

Hắc Quy không biết Thư Hầu đang nói đến điều gì



"Hiểu gì?" Hắc Quy hỏi ngược.

"Đến tình trạng của ta hiện tại, đều có thể làm được tất cả mọi thứ, không cần bọn hắn giúp đỡ, thống lính Vạn Yêu Sâm Lâm thì có gì vui khi tự tay ta có thể giải quyết? Thứ ta muốn, bọn hắn chưa chắc cũng có thể làm được." Thư Hầu sầu não .

Thứ hắn mong muốn là một đối thủ mạnh, một đối thủ mà để hắn phải sử dụng toàn lực để đánh bại, nhưng tiếc rằng hiện tại đây, không có lấy một ai xuất hiện, cũng là thứ mà hắn muốn nhưng đám yêu thú này không làm được.

Bok!!

Hắc Quy cầm lấy cây gậy của mình, gõ lấy đầu của Thư Hầu.

Không phải nói đây là hành động gan to bằng trời, hắn đang cầm gậy gõ lấy đầu Yêu Vương!! Nhắc lại lần nữa, là YÊU VƯƠNG!!

Nếu để những yêu thú nhìn thấy cảnh này, đừng nói bọn hắn chỉ tu vi luyện khí, bọn hắn cũng muốn liều mạng cạo cái mai rùa của Hắc Quy ra.

"Ngươi nói hay lắm, ta cũng chỉ là làm rùa thôi chứ có làm Yêu Vương bao giờ đâu mà biết, với lại ta thấy tên nào tên nấy lúc đầu cũng mừng thế làm sao ấy, mà theo thời gian ta thấy bọn hắn cũng như ngươi của hiện tại."

Nói tới đây, Hắc Quy như nghĩ tới điều gì đó, liền không khỏi ngay lập tức nói ra: "Đừng nói là lúc ngươi đấu với Hắc Mãng, hắn lúc đó là nhường cho ngươi nghe...." Câu cuối kéo cực kỳ dài, xong ánh mắt liếc liếc qua Thư Hầu.

"Hả?????"

Thư Hầu nghe xong thì cũng giật mình ngồi dậy lần nữa, xong không khỏi chóng cằm suy nghĩ, lúc đó hắn là cữu ngưng, Hắc Mãng cũng là cửu ngưng.

Phải nói là Yêu Vương nào cũng là cữu ngưng mới đúng, bát ngưng thì không thiếu rồi.

Trận đó hai người bọn hắn đánh mới có một giờ đồng hồ thôi, trông khi cùng cảnh giới thì khó phân thắng bại.

Hắc Mãng ưu thế là tốc độ, Thư Hầu ưu thế là sức mạnh.

"..."

"AAA!!!! Lão Hắc Mãnh khốn nạn, lão chơi đểu ta!!! Lão hay lắm, giờ ta đến chỗ lão giải quyết với lão một lần nữa"

Thư Hầu giờ mới phát hiện bản thân bị lừa.

Bok!!

Hắc Quy lần nữa gõ vào đầu Thư Hầu.

Mặc dù không đau nhưng Thư Hầu vẫn giả vờ sờ sờ cái đầu.

"Lão làm gì vậy? Lại gõ đầu ta." Thư Hầu oán trách.



"Ngươi đã đột phá chưa?" Hắc Quy đổi sang chủ đề khác nói, chuyện của Hắc Mãng và Thư Hầu hắn sẽ không tham gia.

"Ể? Đột phá? Có ích lợi gì khi không có đối thủ? Càng mạnh chỉ làm cho bọn hắn sợ hãi mà thôi." Thư Hầu trả lời.

"Vậy sao?" Hắc Quy trầm tư.

"Được rồi, không nói chuyện với lão nữa, ta đi tìm lão Hắc Mãng kia đây, phải cho lão một trận lão mới biết thế nào là tôn trọng." Không đợi Hắc Quy trả lời, Thư Hầu đã một nhảy thật xa về phía Bắc.

Rất nhanh, thông cáo được truyền khắp Vạn Yêu Sâm Lâm.

Yêu thú yếu từ khắp mọi nơi tập trung về gần trung tâm Vạn Yêu Sâm Lâm, vì đây cũng là một sự kiện mười năm mới có một lần, nhưng hôm nay được đổi mới.

----------------

Một nơi khác, An Lạc Thành.

Một sự kiện ta lớn, bỗng chốc xảy ra.

"AAA!! Con trai của ta!!!" Tại phủ thành chủ, một tiếng hét vang vọng khắp căn phòng, là tiếng của An Phá.

Lý do cho tiếng la này là do An Hoại.

An Hoại giờ đây đang nằm trên giường, ánh mắt trắng rã, cơ thể chỉ còn da bọc xương, ngũ tạng suy kiệt, đặc biệt hơn là, không còn dấu hiệu của sự sống.

Như một xác c·hết vậy.

Bên cạnh đó là mẹ của hắn, đang khóc than.

"Đây là có chuyện gì? Tại sao con ta lại như vậy?" An Phá đối với đám thuộc hạ, nói, những người này là những người phụ trách chăm sóc cho An Hoại.

bọn hắn giờ đây đang run cầm cập.

"Thưa thành chủ, thuộc hạ không biết, hôm qua công tử vẫn nói chuyện, ăn uống bình thường." Một người trong đó nói.

"Ngươi không biết? Ta để ngươi chăm sóc cho nó, giờ đây ngươi bảo ngươi không biết? Ngươi cho ta là ngu sao? Chả lẽ là tự nhiên như này?" An Phá liên tục đập một đống câu hỏi.

"Thành chủ, những câu nói của thuộc hạ hoàn toàn là thật, hôm qua còn có Mục tiên sinh ở đây, Mục tiên sinh cũng thấy tình trạng lúc đó của công tử."

"Tứ Mục? Người đâu, đi kêu Tứ Mục tới đây."

Hạ nhân nghe lệnh, liền phái một người đi, đi kêu Tứ Mục tới, còn lại thì vẫn ở đây.



Một khoảng thời gian sau, Tứ Mục cũng tới.

Như một thói quen, Tứ Mục chắp tay chào.

"Thành chủ."

"Tứ Mục ngươi nhìn đi." An Phá giờ không có tâm trạng chào lại, mà đưa tay chỉ về phía An Hoại.

Tứ Mục theo ngón tay nhìn qua, trông thấy tình trạng của An Hoại, hắn không khỏi tỏ ra bất ngờ.

"Đây là có chuyện gì? Công tử thế nào?" Tứ Mục vội vàng lao đến gần giường, nói.

"Thế nào? Ngươi không nhìn thấy sao?" An Phá trong lời nói vẫn còn tiếng nóng.

Tứ Mục bị nói đến có chút câm lạng, hắn cũng nhận ra được tình huống rồi.

"Hôm qua công tử vẫn đi lại bình thường mà, chính mắt ta còn nhìn thấy, công tử lúc đó còn nói chuyện với ta." Tứ Mục cố gắng trình bày.

"Thế tại sao mọi chuyện lại thành ra như này." An Phá, giận quá đập thành giường.

Rầm!!

Tiếng kêu khiến mọi người phải giật mình, lo sợ.

"Thuộc hạ không biết, vẫn như cũ là cho công tử uống thuốc, nếu như không cho công tử uống thuốc thì đáng lý ra cũng không nhanh phát tác như này." Đám thuộc hạ cố gắng giải thích.

"Đáng giận, đáng giận, lính đâu, đem đám hạ nhân này xuống nhốt vào ngục." An Phá không còn muốn nghe giải thích, việc con trái c·hết khiến hắn chịu đựng được đến bây giờ đã là quá đủ, giờ đây hắn chỉ muốn làm gì đó cho hả giận, trước tiên là trừng phạt đám hạ nhân này.

Binh lính đứng ngoài cửa, nghe thế liền cũng đi vào, hạ nhân từng người từng người bị áp giải xuống, nhốt vào trong ngục.

"Thành chủ, thành chủ, thuộc hạ oan uổng...." Lời nói vẫn được kéo dài cho đến khi hoàn toàn bị áp giải xuống dưới.

Sau khi đám hạ nhân hoàn toàn bị áp giải xuống, An Phá lại tiếp tục ra lệnh, hắn giờ đây vẫn còn tức giận.

"Người đâu? Đi mời đại phu về coi cho công tử, ta muốn biết nguyên nhân c·ái c·hết."

An Phá không tin tà, không thể nào vô duyên vô cớ mà con hắn c·hết được, chắc chắn là có ai đó giở trò.

Nhưng hiện tại có truy tra đi nữa cũng không thể tìm ra được h·ung t·hủ, hắn chỉ có thể mời đại phu về xem cho An Hoại, xem thử nguyên nhân c·ái c·hết là gì.

Sau khi nhận được lệnh, binh lính cũng bắt đầu đi tìm đại phu về.

Đại phu trong thành thì không hề thiếu, có thể đến bất cứ đâu để tìm, nhưng năng lực chữa bệnh thì hoàn toàn khác nhau.

Trong khoảng thời gian chờ đợi đại phu tới căn phòng trở nên trầm mặt, không ai dám nói gì, An Phá thì đứng chắp tay sau lưng, nắm lại hình nắm đấm nhìn ra ngoài cửa sổ, vợ hắn thì vẫn tiếp tục thút thít, Tứ Mục thì khuôn mặt khó hiểu.