Chương 173: Hắc Quy!! Rùa Đen Rụt Đầu
Còn đối với Thư Hầu thì lợi thế có cũng như không.
Cách đây tám năm, dựa vào lợi thế, Kim Xí đã một lần tiến đến khiên chiến, tất nhiên với tính hiếu chiến của Thư Hầu thì không cần dài dòng, ngay lập tức đáp ứng.
Và kết quả là chưa đầy mười phút, Kim Xí bị Thư Hầu đè đầu cưỡi cổ, đè lên trên đất vặt lông, đến khi cả cái đầu hoàn toàn hói thì Thư Hầu mới thả qua cho hắn.
Lông là thứ không thể thiếu với một con đại bàng, đặc biệt là màu sắc vàng của nó, tạo ra một vẻ thanh cao, kiêu ngạo, uy nghiêm.
Mỗi ngày Kim Xí phải dành thời gian ra để chải chuốt cho nó, nhưng lúc đó lại bị Thư Hầu đè đầu vặt lông, đây là thứ không thể chấp nhận được, còn đâu mặt mũi, mối thù còn lớn hơn mối thù g·iết cha đến nay vẫn không nguôi.
"Đừng như vậy mà, lúc đó còn trẻ người non dạ, không hiểu được tình hình nên mới làm như vậy, hơn nữa cũng đâu thể trách ta, ai bảo ngươi tới khiên chiến." Thư Hầu biết Kim Xí đang nghĩ gì, liền không khỏi cười lên, nói.
Kim Xí không còn biết nói gì hơn, đúng thật là lỗi của hắn khi khiêu chiến nhưng khiêu chiến thì khiêu chiến, ai lại chơi vặt lông bao giờ.
Trông thấy Kim Xí trầm mặt, Thư Hầu không khỏi tươi cười, xong cũng trở lại dáng vẻ chính chắn ban đầu, nói: "Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, trở lại chủ đề chính."
Đám yêu thú bên dưới nghe xong thì tập trung chú ý.
Một con Yêu Lang từ trong bước ra, đối với Thư Hầu, báo cáo: "Yêu Vương, dạo gần đây, bìa rừng gần An Lạc Thành xuất hiện việc yêu thú b·ị c·hém g·iết, nhưng chủ yếu là những yêu thú yếu kém."
"Quả thật ta có nghe được chuyện này." Thư Hầu gật đầu.
Yêu Lang tiếp tục nói: "Điều này nói lên nhân loại đã có sự phát triển, đã có thể làm ra được những thứ gây được sát thương cho yêu thú chúng ta."
Thư Hầu trầm mặc không nói gì.
Những yêu thú khác thấy Thư Hầu như vậy liền cho là Thư Hầu đang suy nghĩ quyết định, liền không khỏi nhao nhao lên cho ý kiến.
"Yêu Vương, ta nghĩ chúng ta nên cho yêu thú tiến công tam thành."
"Ta cũng vậy, chỉ có diệt hết con người yêu thú chúng ta mới có thể thống nhất được Đa Yêu Lục Địa."
"Không Yêu Vương, ta nghĩ nên đồ diệt mỗi An Lạc Thành, con n·gười c·hết hết thì còn đâu thú vui cho chúng ta."
Yêu thú, bản thân nó đã là một loài khác máu, tại Vạn Yêu Sâm Lâm, trừ khi là có những cuộc khiêu chiến, còn không thì không được phép lục đục và gây chiến với nhau.
Điều này đã kiềm chế đi sự thú tính bên trong các loài yêu, để có thể xã thì bọn hắn chỉ có thể xã vào đám con người còn sống tại đây.
Tuy nói là xã, nhưng thứ bọn chúng làm cũng chỉ là phá hủy đi các thành tựu của nhân loại, g·iết một vài đứa ở đấy mà thôi, thật nhàm chán.
Bỗng nhiên, ngồi trên cao Thư Hẫu bỗng thở dài, tiếng thở dài làm cho đám yêu thú nghe xong thì phải im lặng.
Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả nơi này, không một yêu thú nào dám hó hé gì chỉ là một câu
Đám yêu thú bên dưới thì bỗng trở nên hoảng sợ, bọn hắn đang chờ đợi, bọn hắn cứ tưởng rằng đã làm gì sai hoặc là đã nói gì đó không đúng.
Nhưng thực ra lại không phải vậy.
Thư Hầu thở dài đơn giản và vì hắn chán, hắn không hiểu.
Thật sự thì Thư Hâu mười năm trước, khi khiêu chiến với Hắc Mãng, tâm tư của hắn chỉ đơn giả là muốn khiêu chiến với kẻ mạnh mà thôi.
Ai ngờ rằng lỡ tay đánh bại xong thì lại trở thành Yêu Vương.
Hắn cũng chả muốn cái chức Yêu Vương này cho lắm, nhưng vậy đám yêu thú lại bảo rằng, kẻ mạnh thì được làm yêu vương, dù cho từ chối thì trong mắt đám yêu thú thì hắn đã là yêu vương.
Một đứa dùng hành động nhiều hơn là não như hắn lại trở thành yêu vương thì lại là một chuyện nực cười.
Giờ đây còn bắt hắn xử lý mấy cái việc như này, thì thật là đau đầu.
Với lại hắn thật sự không hiểu rằng tại sao yêu thú lại muốn diệt tuyệt con người đến thế.
Yêu thú bọn hắn trời sinh sức mạnh, mạnh hơn hoàn toàn so con người, nên không cần phải lo việc con người tạo ra trở ngại mới đúng, nhưng tại sao?
Không ai có đáp án, phải liên tục hạn chế sự phát triển của con người là thứ được truyền qua mỗi thời đại, mỗi thế hệ yêu vương, hắn đây chỉ có thể nghe theo.
Xong tự nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên yên lặng, Thư Hầu mới chịu mở mắt ra để nhìn thì thấy được đám yêu thú đang nhìn lấy hắn, tuy không muốn làm yêu vương nhưng đã làm thì phải có uy nghiêm.
"Còn bao lâu nữa thì tới thú triều?" Thư Hầu hỏi.
Đám yêu thú không biết tại sao Thư Hầu lại hỏi thứ này, nhưng đã được hỏi thì bọn hắn chỉ có đáp lại.
"Còn chín tháng nữa." Hổ Yêu nói
"Chín tháng sao?" Thư Hầu trầm tư, trầm tư là để làm màu thôi, làm màu vừa đủ thì hắn tiếp tục nói: "Trong chín tháng này, yêu thú không được t·ấn c·ông nhân loại, đây là quy định được đặt ra từ trước tơi nay."
"Quy định? Kể từ bao giờ, một tên b·ạo l·ực hiếu chiến như ngươi lại quan tâm đến quy định?" Bạch Mãng nghe xong thì khinh thường nói "Hay là, ngươi đang thương tiếc cho đám nhân loại kia?"
"Thương tiếc? Ngươi nói đùa. ta chỉ là không có hứng thú với những kẻ yếu mà thôi." Mặc kệ sự khinh thường của Bạch Mãng, Thư Hầu vẫn bình tĩnh trả lời.
"Thế thì diệt luôn đám nhân loại là xong." Bạch Mãng không tha, tiếp tục nói.
"Vậy diệt xong đám nhân loại đó rồi làm gì nữa?" Thư Hầu hỏi ngược.
"Tất nhiên là....." Là gì thì Bạch Mãng lại không nói ra được.
Đúng vậy, diệt nhân loại, thống nhất Đa Yêu Lục Địa rồi tiếp theo đó làm gì? Đây là một câu hỏi khó.
Sự tương quan giữa các yêu thú đơn giản là qua lại, giao lưu, không hề có t·ranh c·hấp, bọn hắn vẫn chưa phát triển theo kiểu con người là xây thành, bọn hắn vẫn chỉ là yêu, chưa có hóa người, lời nói trọng lượng nhất thuộc về Yêu Vương, thật khó để suy nghĩ xem sau đó làm gì.
Yêu thú nơi đây chỉ đơn giản là theo bản năng giống loài, bọn hắn cũng không hiểu sao bản thân lại có sự thù địch với nhân loại, trông khi nhân loại trước giờ chưa từng đụng chạm gì đến bọn hắn.
Không chỉ Bạch Mãng, mà nhưng yêu thú khác cũng đang suy nghĩ.
"Đệt, nói đùa một câu mà đám này nghiêm túc thế à." Thư Hầu nội tâm bất ngờ, câu nói đó chỉ là một câu nói lỡ miệng, hắn đây chán ghét việc phải suy nghĩ thâm sâu.
Nhưng thấy hiệu quả có vẻ ổn, Thư Hầu bên ngoài tỏ ra uy nghiêm, làm cho đám yêu thú phải nhìn bằng một con mắt khác.
"Thư Hầu, ngươi đã lớn, không còn trước đây nháo sự, biết suy nghĩ hơn." Kim Xí khen ngợi.
Thư Hầu nghe xong thì bên ngoài hưởng thụ lời khen, nhưng bên trong thì cười thầm.
"Vậy chiếu theo ngươi nói thì nên làm gì?" Bạch Mãng suy nghĩ thấu đáo, xong lần nữa hỏi Thư Hầu.
"Làm gì?" Thư Hầu nội tâm chấm hỏi, hắn nói đùa thôi chứ có biết phương pháp nào đâu.
Hắn trầm mặt, do không biết nói sao, bảo hắn đánh nhau thì hắn còn biết chứ để hắn động não thì thật như t·ra t·ấn.
Trong lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói cứu trợ phát ra.
"Thú triều là được dùng để rèn luyện cho những yêu thú yếu kém, kèm theo việc con người đã có thể g·iết được yêu thú thì chúng ta có thể để cho bọn hắn thử trước, liệu là con người có thể chiến thắng được yêu thú, hay chỉ là chống cự vô ích."
"Ồ, Ngươi tới đây nãy giờ rồi mà tính tình vẫn như cũ thế, Hắc Quy, rùa đen rụt đầu." Bạch Mãng đưa ánh mắt sang nhìn về nơi phát ra tiếng nói, tại đó có một con rùa, không quá to lớn, toàn thân màu đen, đặc biệt hơn là nó đi bằng hai chân, tay chống gậy, tu vi là thất ngưng.
"Hừ, liên quan gì tới ngươi, hơn nữa ngươi nên tôn trọng ta một chút, dù gì ta cũng là trưởng bối của ngươi, ít nhất là ngang hàng với đời cố ngươi." Hắc Quy câu có.
"Nhưng ta mạnh hơn ngươi, mà cũng phải công nhận là ngươi sống lâu thật đấy."
"Ngươi là đang nhạo bán ta hay là đang khen ta vậy?" Hắc Quy nổi giận nói, nhưng cũng không thể trách được, hắn là vậy mà: "Mà bỏ qua chuyện đó đi, quay lại chuyện chính."
"Thú triều sẽ diễn ra sáu chín tháng nữa, đối với ba thành, như vậy thế nào? Cho thú triều diễn ra sớm hơn, nhưng chỉ nhắm vào An Lạc Thành? Nơi đó cũng là nơi yêu thú bị g·iết, ngươi thấy sao? Yêu Vương?" Hắc Quy cho ý kiến, sau đó hỏi Thư Hầu.
Tất nhiên sau khi nghe được thì Thư Hầu ngay lập tức đáp ứng, chứ không đáp ứng thì hắn không biết nên cho ý kiến như thế nào nữa.
Hơn nữa nếu như bên phía An Lạc Thành đã có thể g·iết được yêu thú, thì đối với những yêu thú được phép tham gia vào thú triều thì chắc sẽ không sao.
Đây là Thư Hầu nghĩ vậy
"Lão Quy quả nhiên hiểu ý ta, đúng vậy. nếu làm như lão Quy nói gì hoàn toàn không sợ việc khiến nhân loại diệt vong, đồng thời có thể tìm hiểu thêm được, liệu thật sự con người có g·iết yêu thú hay không, trước giờ các đời Yêu Vương trị vị, dù cho bất cứ tình hướng gì cũng chỉ làm suy yếu đi nhân loại, không phải là đưa nhân loại vào bờ vực diệt vong, chắc cũng có nguyên do trong đó, chúng ta không được phá vỡ quy định." Phần đầu thì Thư Hầu lặp lại lời của Hắc Quy, phần sau thì hắn nói bừa, với tính tình của hắn thì đòi hắn đi tìm hiểu các đời Yêu Vương trước thì không thể nào.