Chương 172: Yêu Vương
Một tháng sau.
Kể từ lúc Bắc Tử ra quyết định, mỗi ngày Bắc Ngư thay phiên nhau vào rừng hái thuốc rồi lại vào thành bán thuốc, Bắc Tử cũng vào thành nhưng chỉ để đi khám bệnh.
Còn lại thời gian là của Bắc Ngư và Lương Tín Nhân, chính là vì có Lương Tín Nhân đi theo nên Bắc Tử mới an tâm
Theo đó, khả năng giao tiếp xã hội của Bắc Ngư cũng dần được gia tăng, nàng đã có thể thoải mái trò chuyện với những người đến mua thuốc và những người dân có mặt ở đó.
Cũng không ai dám đến đây gây sự vì chuyện Lương Tín Nhân làm một tháng trước đã được lan truyền khắp nơi này, tất nhiên cũng không tránh được hoàn toàn những thành phần trông thấy Bắc Ngư hiền nên liều ăn nhiều, muốn bắt chẹt, đòi hỏi các thứ, và bọn đấy không gì khác bị Lương Tín Nhân dùng đạo lý bằng nắm đấm dạy dỗ, kể từ đó nơi đây trung thực hơn hẳn.
Không chỉ bọn hắn, mà kể cả là binh lính thành chủ thấy hắn cũng phải né sang một bên, cũng là do thành tích Lương Tín Nhân làm được một tháng.
Thêm nữa vì sự có mặt của Bắc Tử là rất ít nên dạo gần đây Bắc Ngư không còn mở miệng ra một tiếng là gia gia, đây là cho thấy hiệu quả đã được phát huy rất tốt.
Một tháng, tuy ngắn nhưng sự phát triển là rất lớn, Bắc Tử không biết thôi, chứ Lương Tín Nhân lúc nào cũng ở bên Bắc Ngư, hắn đã một phần nào cảm nhận được tâm trí của Bắc Ngư không còn là ở lúc bảy tuổi nữa.
Đây có thật sự là hiệu quả đi kèm không? Lương Tín Nhân không biết, nhưng nếu là thật như vậy thì không có gì tốt hơn.
Gia đình giờ càng trở nên khá giả hơn khi ngày nào cũng vào thành để bán thuốc.
Còn đối với Lương Tín Nhân, một tháng nay hắn đã không ngừng tập luyện và cố gắng thử hấp thu linh khí, kết quả đã có phần ngoài ý muốn, khi hắn cảm nhận được trong cơ thể, nơi ngăn cản hắn hấp thu linh khí đã có phần mỏng hơn một chút.
Nếu như cứ tiếp tục như này thì không ngoài hai năm là hắn có thể bình thường tu luyện lại.
Đáng ra mọi thứ không nên như vậy nhưng đây là Đa Yêu Lục Địa, nơi linh khí dồi dào, hoàn toàn khác xa so với trái đất.
Chỉ cần ở đủ lâu thì nó cũng có thể tự động cải tạo cơ thể của người.
Đây là phần suy đoán còn lại của Lương Tín Nhân, đã được xác nhận từ một tháng trước.
Khi mà hắn dùng sức để bóp gãy xương tên ăn nói xà lơ, không chịu trả lời câu hỏi của hắn, còn ăn h·iếp Bắc Ngư.
Lúc đó hắn cảm thấy hết sức kinh ngạc vì, hắn phải dùng ba thành sức mạnh, ứng với đủ để đánh với một con yêu thú nhất đoạn mới có thể bóp xương gãy tay tên đó.
Điều này đã nói lên, tố chất thân thể của con người ở đây cũng là không hề kém mà còn rất mạnh.
Đó chỉ mới là tố chất cơ thể mà thôi, liệu nếu khi con người ở đây tu luyện thì nó sẽ mạnh cỡ nào?
Hắn không biết, nhưng không hiểu tại sao gần đây, hắn lại có ý định để cho Bắc Ngư thử tu luyện Công Bình Quyết.
Công pháp mà hắn nhận được từ di tích tại Địa Đạo Củ Chi, nhưng để tu luyện được, hắn cần phải dạy nàng chữ, không, hắn có thể viết lại một bản bằng chữ cái bên này cho nàng.
Nhưng khi nghĩ tới Bắc Ngư vẫn còn tâm bênh, hắn không dám dạy, ai mà biết nàng sẽ làm gì khi tu luyện được.
Đó là tình hình chung của Bắc Ngư, Bắc Tử và Lương Tín Nhân.
Đối với Vạn Yêu Sâm Lâm, do số lần Lương Tín Nhân vào rừng tăng lên, số lượng yêu thú phải g·iết để an toàn ngày càng nhiều, bên trong Vạn Yêu Sâm Lâm đã thực sự náo loạn.
Các yêu thú từ gần bìa rừng truyền tin vào bên trong, từ bên trong lại được truyền sâu vào bên trong nữa, cuối cùng tin tức được truyền đến nơi nghiêm mật nhất Vạn Yêu Sâm Lâm, cũng là trung tâm của Đa Yêu Lục Địa và Vạn Yêu Sâm Lâm.
Nơi đây là một toàn nhiều dãy núi nối liền lại với nhau, cây cối đa dạng, nhiều loại, có một mảnh thác nước lớn ở giữa hai dãy núi, hơi nước từ bên dưới chân thác nước bốc lên, khiến cho nơi này có quan cảnh khá mờ mịt, nhưng khi ánh nắng chiếu đủ thì nơi này sẽ xuất hiện cầu vồng, trông đẹp như tiên cảnh.
Ở đằng sau thác nước là một hang động lớn, hang động kéo sâu vào bên trong núi, khi vào đủ sâu, nơi đây lần nữa thay đổi, một nơi tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Là cái vạc, những ngọn núi liên kết với nhau thành hình tròn, từ trên cao nhìn xuống thì nó trong như một cái vạc.
Thực vật nơi đây phát triển cực mạnh, cây nào cây nấy cũng cao hơn mười lăm mét, một cây thảo dược thôi mà bên ngoài lại xuất hiện hào quang.
Ầm!! Ầm!! Ầm!!
m thanh dữ dội, mặt đất rung lắc.
Là tiếng bức chân, không chỉ một mà là rất nhiều tiếng bước chân.
Bọn hắn đang nhanh chóng di chuyển.
Phù!!! Phù!!! Phù!!!
m thanh dữ dội, gió mạnh thổi.
Là tiếng đập cánh, tiếng đập cánh của một loài chim to lớn đang bay trên trời.
Xì xào!! Xì xào!! Xì Xào!!
m thanh lần này nhẹ nhàng hơn, nhưng nguy cơ tiềm ẩn bên trong lại rất to lớn.
Tiếng lết của một con mãng xà to lớn không thua kém.
Tất cả những con vật này đều đang di chuyển, hướng đến là vách núi, nơi đó có tạo hình giống như một chiếc ghế, và trên đó đang ngồi một con khỉ lông cam, không quá to lớn, đang nhắm mắt chống cằm ngồi dựa vào núi.
Lúc này đây, yêu thú đã tập trung lại đầy đủ ở đây, yêu thú tập trung ở đây không hề yếu, con nào con nấy cũng có tu vi từ Ngưng Linh Khí Cảnh Ngũ Ngưng cho đến Bát Ngưng, tu vi cao nhất là ở con khỉ đang ngồi, Cữu Ngưng.
"Yêu Vương!!!!" Các yêu thú ở đây đều cúi người xuống, cúi chào con khỉ đang ngồi, và ngôn ngữ bọn chúng sử dụng không phải là thú ngữ mà là ngôn ngữ con người, tất nhiên cũng không phải tất cả, có một vài yêu thú không hề công nhận cái tên Yêu Vương, chỉ đơn giản là cúi chào.
Yêu Vương, xưng hô dành cho người đứng đầu, cũng như là tượng trưng cho thủ lĩnh, chúa tể của Vạn Yêu Sâm Lâm, nói cách khác, con khỉ đang ngồi chỗ đấy là Thư Hầu.
Thư Hầu nghe xong thì không khỏi mở mắt ra, nhìn lấy đám yêu thú bên dưới, xong cũng mở miệng nói: "Ừm." m thanh phát ra cực kỳ thanh thoát.
"Thư Hầu, ngươi đừng làm màu nữa, chắc ngươi cũng đã biết dạo gần đây trong Vạn Yêu Sâm Lâm đang ồn ào chuyện gì, xìiiii~~" Một con mãng xà khổng lồ màu trắng bạch, không hề có ý tôn trọng đối với Thư Hầu, hắn không hề công nhận cái chức Yêu Vương này của Thư Hầu.
Thư Hầu nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh hàm dưới, nói: "Bạch Mãng, đừng như vậy, sao mà cứ phải nóng với ta thế." ở hắn cái vị trí này, nào không biết những con yêu thú này đang nghĩ gì, bọn hắn cũng chỉ là ngăm nghe muốn thử ngồi lên vị trí này, nhưng có được không? Muốn ngồi vị trí này không dễ, phải đánh bại được hắn, nhưng với tu vi cửu ngưng, yêu thú duy nhất có được tu vi như vậy, Thư Hầu hoàn toàn tự tin, không để những lời nói này vào trong lòng.
Hắn Thư Hầu, sinh ra cách đây ba mươi năm, vừa sinh ra đã mang sức mạnh vượt qua các giống loài yêu thú khác, với bản tính hiếu chiến, hắn không ngần ngại đi tìm những kẻ mạnh hơn hắn để khiên chiến, kể cả những lão yêu thú già, những yêu thú sống lâu, hai mươi năm trước đột phá Ngưng linh khí cảnh, mười năm tiếp đó đạt tới ngưng linh khí cảnh cửu ngưng, vươn xa đám lào già yêu thú khác, với tu vi vượt bậc, hắn không ngần ngại mà khiêu chiến Yêu Vương lúc đấy.
Trận chiến khi đấy kéo không quá một tiếng, sự chênh lệch về tu vi và tính hiếu chiến đã giúp Thư Hầu chiến thắng, và lên ngôi Yêu Vương.
Sau khi lên ngôi Yêu Vương, hắn đã cố gắng tìm thêm những đối thủ mạnh mẽ khác nhưng thất vọng thay, không có xuất hiện một ai có thể khiến hắn sử dụng toàn lực.
Vạn Yêu Sâm Lâm quá mức bình yên, khiến hắn không khỏi chán trường, năm năm trước đã không còn quan tâm đến nơi này nữa, trừ khi có thứ có thể khiến hắn hứng thú, nay điều đó đã xuất hiện.
"Hừ, Xìiiii~~" Bạch Mãng chỉ hừ một phát, khác với Yêu Vương khi trước là Hắc Mãng, Bạch Mãng chỉ là một số trong những hậu đài của Hắc Mãng, nên cũng không có gì lạ khi Bạch Mãng lại không ưa Thư Hầu, tuy là hậu đài nhưng tu vi lại không hề thua kém gì với Hắc Mãng lúc đó, bát ngưng.
Khi Hắc Mãng còn trị vị, thì nơi này chính là nơi mà dòng họ rắn bọn hắn sống, khi Thư Hầu lên thì tất cả yêu thú sống trong nơi này đều bị đuổi ra bên ngoài, Thư Hầu độc chiếm nơi này.
"Bạch Mạng, ngươi thật nhàm chán, ngươi nhìn xem Kim Xí kìa, lúc nào cũng lượn lượn trên đầu, trông vui làm sao." Thư Hầu nhẹ nói, xong đưa mắt nhìn lên trời.
Một con đại bàng lớn đang lượn vòng trên đó, đây là Kim Xí.
Kim Sí bị kéo vào liền không khỏi cao ngạo, đập cánh, nói: "Hừ, Thư Hầu, đừng lôi ta vào cuộc trò chuyện của các ngươi, đừng nghĩ lên được Yêu Vương thì lên mặt, chẳng mấy hồi ta lại khiên chiến ngươi để đoạt lấy bây giờ." Kim xí cũng là bát ngưng, bình thường thì yêu thú phi hành thường chiếm lợi thế khi đối đầu với yêu thú dưới mặt đất, nhưng đó là với những yêu thú khác.