Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 171: Bắc Ngư Tâm Bệnh




Chương 171: Bắc Ngư Tâm Bệnh

"Gia gia, người đang nói gì vậy? Gia gia chắc chắn sẽ luôn ở bên Ngư nhi mà đúng không?" Bắc Ngư nói ra câu này giọng nói có chút run run.

Bắc Tử trông thấy Bắc Ngư như vậy chỉ có thể thở dài, xong vẫn không nhẫn tâm nói lời độc ác, chỉ có thể nói: "Đúng vậy, gia gia luôn ở bên Ngư Nhi, nhưng Ngư Nhi cũng đã lớn rồi, cần phải đi ra tiếp xúc xã hội, chứ sau này sao tìm được phu quân."

"Hứ! Ngư Nhi mới không cần, chỉ cần gia gia là đủ." Bắc Ngư phồng má, xong cười nói.

Lương Tín Nhân đứng bên ngoài nghe không khỏi lắc đầu, quả nhiên Bắc Tử vẫn không dám nhẫn tâm, hắn muốn nói gì đó nhưng vì Bắc Ngư ở đây nên không tiện, chỉ có thể góp vui một chút.

"Muội không cần ta sao?"

"Tất nhiên Tín Nhân ca ca nữa." Bắc Ngư quên mất là Lương Tín Nhân còn có ở đấy, chỉ có thể lè chút lưỡi, cười nói.

"Được rồi, về thôi, trời đã trễ." Bắc Tử nhắc nhở, quả đúng là trời đã không còn sớm nữa, giờ nếu đi về là kịp bữa tối luôn.

"Ừm."

Như vậy tuy ngắn gọn nhưng đầy đủ bày tỏ, cả ba người vui vẻ lên đường về nhà.

Về đến nhà, sau khi dùng xong bữa tối, Bắc Ngư có việc cần làm.

Lương Tín Nhân và Bắc Tử lại ra bên ngoài sân để trò chuyện.

"Tử lão, lão cần nói rõ cho Ngư Nhi." Lương Tín Nhân không thích lòng vòng nên trước tiếp vào thẳng vấn đề.

"Haizz, ta biết, nhưng ta lại không thể nhẫn tâm như vậy đối với Ngư Nhi." Bắc Tử thở dài nói.

Lương Tín Nhân lần nữa lắc đầu, nói: "Muội ấy đã lớn, lão nên nói sớm trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn."

"Thật phải làm như vậy sao?"



"Đáng ra ngay từ đầu phải vậy, lão vẫn không chữa được cho muội ấy đúng chứ?"

Bắc Tử trầm mặt, không nói gì, đây là đúng như lời Lương Tín Nhân nói.

Bệnh của Bắc Ngư cũng là do một lần vô tính hắn và Bắc Tử trò chuyện, Bắc Tử lỡ miệng nói ra.

Bệnh mà đến cả Bắc Tử không thể chữa được, không, là không dám chữa thì đúng hơn.

Bệnh của Bắc Ngư không phải là bệnh thể xác mà là bệnh về mặt tinh thần, nói đúng hơn là tâm bệnh.

Và lý do trong đó là.

Khi Bắc Ngư 7 tuổi, vào một ngày Bắc Tử phải vào thành bán thuốc, cha mẹ nàng phải vào rừng hái thảo dược, và ở nhà chỉ có mỗi Bắc Ngư.

Vì lo lắng để Bắc Ngư ở nhà sẽ có nguy hiểm, cha mẹ nàng đã từ bỏ việc vào rừng ngày hôm đó để ở nhà trông coi Bắc Ngư, thời điểm lúc đó còn một năm trước khi thú triều xảy ra.

Theo mọi khi yêu thú không được phép xuất hiện gần bìa rừng, nhưng lại không hiểu sao, vào ngày hôm đó, lại có một con yêu thú như điên dại lao ra khỏi rừng tiến đến vị trí của nhà nàng.

Vì sự xuất hiện đột ngột này, cha mẹ của nàng chưa kịp chuẩn bị, đã bị yêu thú đó t·ấn c·ông thẳng, rồi con yêu thú đó tiếp tục tiến về phía thành trì, không lâu sau thì con yêu thú mới c·hết do binh lính ở thành trì đã hợp sức lại vây g·iết, nhưng số lượng t·hương v·ong mà chỉ một con yêu thú đó gây ra lại rất lớn, hơn hai mươi n·gười c·hết.

Bắc Ngư lúc đó thì đang ở trong nhà nên may mắn trốn thoát được một kiếp nhưng nàng lại thấy được cảnh tượng mà cha mẹ bị g·iết.

Tâm trí Bắc Ngư lúc đó như ngừng hoạt động, cả cơ thể cũng cứng đờ, sau một lúc thì nàng mới dám tiến lên phía trước, ra sức cánh tay lung lay, nhưng không ai đáp lại, còn lại chỉ là v·ết m·áu chảy dài trên mặt đất.

Theo bản năng lúc đó, Bắc Ngư đã khóc lên, khóc cực lực cho đến khi hoàn toàn ngất đi mới dừng lại.

Khi Bắc Tử biết tin yêu thú t·ấn c·ông thì không khỏi vội vàng chạy về, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đã biết mọi thứ đã hoàn toàn trễ.

Khi lão đến gần thì mới phát hiện Bắc Ngư đã khóc đến hôn mê b·ất t·ỉnh.

Cố nén đau xót, Bắc Tử đã phải đưa Bắc Ngư vào trong nhà.



Sau đó tự mình ra bên ngoài thu dọn, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dù có mạnh mẽ tới đâu, Bắc Tử vẫn không kìm được nước mắt mà khóc lên, vừa khóc vừa chôn cất cho cha mẹ Bắc Ngư, hay đúng hơn là con và con dâu lão.

Sau khi chôn cất hoàn tất, lão đã ngẩn người trước cửa nhà cho đến sáng ngày hôm sau, mới lấy lại bình tĩnh vào nhìn xem Bắc Ngư.

Khi vào bên trong lão đã thấy Bắc Ngư đã tỉnh, nhưng nàng lại ngồi đờ ra trên giường, không có bất cứ cử động nào.

Bắc Tử khi đó mới lại gần để xem, Bắc Ngư trông thấy Bắc Tử liền không khỏi lần nữa òa khóc, tuy còn nhỏ nhưng nàng biết thứ nàng trải qua là gì.

Và câu nói nàng luôn miệng nói lúc đó là: "Gia gia, đừng bỏ Ngư Nhi."

Kể từ giây phút đó trở đi, Bắc Ngư tinh thần lúc nào cũng chỉ như đứa trẻ bảy, tám tuổi, còn cơ thể thì không ngừng phát triển.

Với tình hình như vậy, Bắc Tử không thể để cho Bắc Ngư vào trong thành, thay vào đó, lão bắt đầu dạy nàng cách sinh tồn bên ngoài, để đề phòng tình huống trong tương lai.

Người đời chỉ biết Bắc Tử có một đứa con và đã cưới vợ, lại không biết Bắc Tử còn có thêm một đứa cháu gái là Bắc Ngư.

Theo thời gian trôi qua, sự tồn tại của Bắc Tử như lý niệm sống của Bắc Ngư, xong cũng dần trở thành tâm bệnh.

"Gia Gia sẽ luôn bên Ngư Nhi."

Bắc Tử đã vài lần muốn nói sự thật, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thiên chân vô tà của nàng thì lão lại không có đủ sức can đảm, không đủ nhẫn tâm.

Dù sao thì Bắc Ngư cũng là cháu của lão, lão không muốn Bắc Ngư phải lại khóc, lại đau khổ.

"Haizz, một lời khó nói hết." Bắc Tử thở dài, sau đó lại lắc đầu.

"Vậy thì nhiều lời." Lương Tín Nhân tiếp tục nói: "Lão cũng phải biết, càng để lâu mọi thứ càng trở nên tồi tệ, lỡ khi lão..... thì chắc tâm trí của muội ấy có lẽ sẽ không chịu được cú sốc và trở nên..." Có vài từ không nên nói ra khỏi miệng lúc này.



Bắc Tử lại không nói gì, nhưng sau cùng vẫn chưa quyết định được.

"Ta cần yên tĩnh, ta cần thời gian để suy nghĩ."

Lương Tín Nhân chỉ có thể thở gian, nếu được thì hắn muốn thay Bắc Tử nói cho Bắc Ngư, nhưng hắn không thể, cởi chuông thì phải từ người buộc chuông, hắn mà tham gia vào chỉ có thể khiến tính hình loạn hơn thêm mà thôi.

"Tín Nhân ca ca, hai người đang làm gì vậy?" Lúc này đây, giọng nói của Bắc Ngư vang lên.

Bắc Tử điều chỉnh lại cảm xúc sau đó quay người lại, nhẹ cười nhìn Bắc Ngư, nói: "Không có gì, gia gia chỉ đang trò chuyện với Tín Nhân thôi."

"Vậy sao? Mà bỏ qua chuyện đó đi, gia gia, mai Ngư Nhi với Tín Nhân ca ca lại tiếp tục vô rừng hái thuốc hả?" Vì hôm nay phải vào thành nên đã lỡ mất một lần hái thuốc.

"Phải nhỉ, để xem..." Bắc Tử trầm tư, xong nói: "Kể từ bây giờ, cứ cách một ngày là lại vào rừng hái thuốc một lần, còn lại ngày thì đem thuốc vào thành bán."

"Hửm?" Lương Tín Nhân khó hiểu, xong suy nghĩ tần tượng lại thì mới phát hiện, có lẽ đây là biện pháp của Bắc Tử.

Để giảm sự phụ thuộc của Bắc Ngư đối với Bắc Tử, và để cho nàng tiếp xúc với xã hội thì lão muốn từ giờ nàng phải ra ngoài liên tục.

Đây quả thật cũng là một cách, tuy không nhanh bằng cách nói trực tiếp, nhưng nếu làm như vậy thì theo thời gian, Bắc Ngư sẽ càng ít phụ thuộc vào Bắc Tử.

Nhưng điều kiện là phải tốn rất nhiều thời gian và đến khi gần thành công thì cần có một câu chốt hạ giống như phương pháp nói trực tiếp, tốt hơn ở đây là nó nhẹ nhàng hơn nhiều so với phương pháp trực tiếp.

Và hắn cũng hiểu được tại sao đến bây giờ mới dùng phương pháp này.

"Nhưng như vậy thì gia gia sẽ ở nhà một mình." Quả nhiên, Bắc Ngư ngay lập tức nói tới Bắc Tử.

"Gia gia, già rồi, đi lại khó khăn, không thể vô rừng được nữa, sau này phải dựa vào Ngư Nhi để sống, nếu Ngư Nhi không vào rừng hái thuốc, thì chúng ta kiếm đâu ra đồ để sống nữa." Bắc Tử giả vờ bệnh tật, đau lưng, ho khan các thứ để cho lời nói có thể hiệu quả hơn.

Đối với Bắc Ngư bây giờ thì quả thật hiệu quả rất tốt, cứ phải nghĩ tới việc Bắc Tử xảy ra chuyện, thì Bắc Ngư lại trở nên sốt sắng.

"Không, Gia Gia sẽ bên Ngư Nhi, Ngư Nhi sẽ chăm sóc cho gia gia."

"Ừm, nhờ Ngư Nhi." Bắc Tử Khá hài lòng, và mong sao điều này thật sự hiệu quả.

Không chỉ Bắc Tử, Lương Tín Nhân cũng vậy, tuy bây giờ Bắc Ngư trông hoàn toàn bình thường, nhưng nếu tuổi tác cứ tăng mà tâm trí vẫn như này thì thật sự là một vấn đề, mọi hành động không được suy nghĩ chín chắn, sẽ bị ví như là những trò chơi, không có ý kiến cá nhân, chỉ biết bảo gì làm đó.

Chính kiến là điều cần có ở mỗi người, không có chính kiến thì chỉ như là một con rối, với Bắc Ngư thì sẽ thật tàn ác, nàng là một người số khổ, nàng xứng đáng có được hạnh phúc hơn là.