Chương 170: Ba Phương Án
Nhưng ý nghĩa của An Phá, Tứ Mục nào không biết, khác với An Phá, Tứ Mục lại khá có tiếng nói với những thành khác nên hắn cũng đã thử nhờ điều tra, nhưng kết quả vẫn chi là như cũ, đúng thật là tự dưng xuất hiện.
"Rõ, thành chủ." Tứ Mục nhận lệnh.
"Ừm." An Phá vẫn có chút dáng gọi là thành chủ khi vào trúng chủ đề phân tích.
"Giờ thì ngươi hãy an ổn ở tại trong phòng uống thuốc, đừng có cố gắng trốn nữa, nếu ta lại biết ngươi trốn, thì đừng trách tại sao ta vô tình." An Phá không muốn dùng biện pháp đe dọa đối với An Hoại, nhưng vì để có thể khiến An Hoại an ổn lại thì đó là điều phải làm, tất nhiên hắn trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, nếu thật sự trốn thì chỉ có thể để cho An Hoại chịu đau.
Trái lại với hình tượng trước đó bị dạy dỗ thì lần này An Hoại lại cười, nói: "Phụ thân, người yên tâm, chỉ cần người có thể giúp nhi tử cưới được nữ nhân đó thì người có nói gì nhi tử cũng nghe theo."
An Phá lần nữa bất ngờ, nếu thật sự như này thì quá tốt, hắn có thể đào tạo An Hoại trở thành thành chủ tương lai, mà không sợ Tứ Mục đến chiếm.
An Phá vui mừng, nói: "Tốt, tốt lắm, ngươi hãy nhớ những gì ngươi nói hôm nay, đừng để đến lúc đó..."
"Phụ thân, ngươi yên tâm." An Hoại cũng không kém vui mừng, phụ thân đây là quyết tìm nữ nhân kia về cho hắn.
Người ta nói, khi người vui quá thì sẽ có những lúc quên đi một số thứ, mà hai cha con vui mừng quá dỗi đã thật quên đi một thứ quan trọng.
Đó là một năm sau, không, nói chuẩn ra là mười tháng sau, khi không còn thuốc của Bắc Tử áp chế, thì liệu An Hoại còn có thể sống qua lúc đó?
Trong cuộc u mê, ngoài cuộc đã rõ, suy nghĩ đó liền lóe lên trong đầu Tứ Mục, hắn biết An Phá đang nghĩ gì, nhưng điều đó đã không quan trọng, trong mắt hắn lúc này đây là quang mang lấp lóe liên tục.
Cười đã rồi, An Phá quay lại điều muốn nói: "Ngươi hãy ở đây đi, chúng ta ra đại điện." Hắn kêu vợ hắn ở lại, còn hắn với Tứ Mục, Tôn Sơn ra đại sảnh nói chuyện, có vài thứ hắn không muốn con hắn nghe được.
Một lúc sau, cả ba người tập trung ở đại sảnh, như thói quen, An Phá lên chỗ cao nhất để ngồi, để Tôn Sơn và Tứ Mục đứng dưới.
Sau khi ngồi xuống thì An Phá nói: "Trở lại chuyện chính, ngươi cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì?" liên quan đến chuyện lúc sáng, hắn không trực tiếp nói vì có Tôn Sơn ở đây.
Tôn Sơn quả nhiên không hiểu An Phá đang muốn nói gì, cũng như là không biết bản thân tại sao lại ở đây, hắn chỉ là một binh lính bình thường thôi mà.
Tứ Mục bình tĩnh suy nghĩ, xong nói: "Chuyện này chẳng mấy chốc sẽ được truyền vào tai của người dân, ngăn cản là không thể chỉ có thể hạn chế."
"Thế ngươi có biện pháp nào không?" An Phá không có quá nhiều biện pháp, hắn chỉ giỏi phân tích, nên chỉ có thể hỏi ý kiến của Tứ Mục.
"Bù trừ cho nhau, đã chuyện xấu đối với dân bị truyền, thì ta chỉ cần làm ra những thứ tốt để bù lại, hoặc là đứng ra thông báo xin lỗi, hoặc là mặt dày không nhận là mình nói." Tứ Mục đưa ra ba phương án.
"..." An Phá suy ngẫm, sau đó thay vì chọn thì lại hỏi Tứ Mục: "Nếu là ngươi thì ngươi chọn thế nào?"
"Đứng ra thông báo xin lỗi." Tứ Mục không chần chừ một giây nào, nói ra phương án của mình.
Tất nhiên chỉ có một người với lý tưởng cao cả như hắn thì sẽ không nói ra những thứ như vậy, nhưng nếu có thì hắn sẽ sẵn sàng đứng ra xin lỗi.
Mặt mũi có ăn được không? Chỉ cần dân chúng có thể phát triển, thì thành trì cũng có thể phát triển, thành trì phát triển thì mặt mũi của thành chủ từ đó cũng có thể nâng lên.
An Phá cũng không quá bất ngờ về lựa chọn này của Tứ Mục, dù sao thì thuộc hạ hắn cũng phải biết chút ít chứ.
"Còn ngươi?" An Phá đặc biệt hỏi Tôn Sơn.
Tôn Sơn bị hỏi liên có chút ba chấm, hắn còn không biết nguyên nhân của câu chuyện là gì nữa mà bây giờ muốn hắn lựa chọn, nhưng thấy thành chủ nghiêm trọng như vậy thì hắn cũng chỉ có thể cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, sau khi nghĩ xong thì chắp tay nói: "Thành chủ, ta không biết nguyên nhân trong này là gì nhưng nếu phải chọn thì ta sẽ chọn giống như Tứ tiên sinh."
"Vậy sao." An Phá không quá biểu hiện cảm xúc, nói.
Nhưng trong lòng không khỏi suy tư, kêu hắn đứng ra xin lỗi thì có thật rất khó.
"Về việc bù trừ, thì nên làm gì?" An Phá quay lại phương án thứ nhất, hắn muốn nghe kỹ lưỡng hơn.
"Giảm thuế, mở các hoạt động có thưởng, hỗ trợ, giảm tiền thuê,..." Tứ Mục liệt kê ra một số thứ có thể, nhưng muốn làm những thứ này phải sử dụng ngân sách của phủ.
"Cái này được đấy." Nghe xong những thứ này, An Phá lại thấy phương pháp này có chút hợp lý, không cần phải ra mặt, chỉ cần sử dụng chút ngân sách mà thôi.
"Cứ làm như vậy đi, Tứ Mục hãy làm những thứ mà ngươi có thể nghĩ ra." An Phá nói, quá trình hoàn toàn để Tứ Mục quản lý
"Rõ." Tứ Mục nghe lệnh, nhưng phương pháp này lại có một thứ mà Tứ Mục không hề nói với An Phá, rằng nó chỉ có tác dụng ở An Lạc Thành, còn những truyền ngôn ở các thành trì khác lại không thể, nên nói phương pháp này tác dụng không lớn, còn mất mát khá nhiều.
"Mặt mũi? Nó có thật sự quan trọng vậy sao? Mặt mũi liệu có giúp ngươi sống sót qua đợt thú triều không?" Tứ Mục thật sự không hiểu trong lòng, nhưng nếu hắn đã toàn quyền thì hắn sẽ cố gắng phần lợi ích nhất cho người dân.
"Được rồi, giải tán, hôm nay đến đây thôi, nhiều việc xảy ra thật." An Phá cho giải tán.
Tứ Mục và Tôn Sơn không biết nói gì, chỉ có thể nhìn nau, xong thì lui ra khỏi đại điện.
Trên đường trở lại Tôn Sơn muốn biết rằng hai người đang nói chuyện gì nhưng phận chỉ là một binh lính quèn, hắn chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng cũng may sao là Tứ Mục nhận thấy sự bất thường thì không khỏi cười nói: "Chỉ cần mai là ngươi có thể biết, không cần lo."
"Ồ, ô." Tôn Sơn tuy không hiểu nhưng nếu Tứ Mục đã nói mai thì hắn sẽ đợi tới mai xem sao.
Trở lại với Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân chọn lấy một quán ăn đủ rẻ đủ cảm giác ngon miệng để cùng với Bắc Ngư ăn trưa.
Và vượt qua sự tưởng tượng của Lương Tín nhân là, những món ăn nơi này tuy nhìn tẻ nhạt và bình thường nhưng nó lại khá ngon.
Một phần chắc có lẽ là do linh khí nơi này đã khiến cho gia vị cũng như nguyên liệu trở nên linh động hơn chăng?
Sau khi dùng xong bữa trưa.
Lương Tín Nhân tiếp tục dẫn Bắc Ngư đi xung quanh để tham quan, vui chơi, lần trước là đi qua phía tây, giờ thì chuyển sang đi qua phía đông và phía bắc.
Theo thời gian trôi qua, Bắc Ngư đã không còn sợ hãy mà trở nên hoạt bát như trước, đi đến đâu cũng muốn dòm ngó, chỉ là dòm ngó chứ không dám mua, thứ mà mua khi trước là do Lương Tín Nhân bắt buộc chứ nàng từ trước tới nay chưa hề đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Theo đó, Lương Tín Nhân cũng biết được đại khái tình hình của An Lạc Thành.
Chỉ có phía Tây là còn giàu một chút, còn lại những nơi khác thì như nhau, nghèo nàn, đất chật người đông.
Do không thể ra khỏi thành nên ngành nghề đa dạng nhưng lạc hậu, nhưng có một lời khen rằng lại có trường học nơi đây, tri thức là sức mạnh.
Con ngươi nơi đây thì khổ, nhưng bản chất thì đa phần, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng người tốt và người xấu, trên đường đi hắn đã gặp nhiều tình huống giúp đỡ nhau của con người nơi đây, nhưng cũng nhiều tính huống như quỵt tiền, ă·n t·rộm ăn c·ướp, đánh nhau, bán đồ dỏm,... không thể kể hết.
Chỉ có thể nói, sinh tồn nơi đây rất khắc nghiệt
Cho đến gần chiều tối, cuối cùng thì cả hai mới hoàn thành một vòng quanh thành.
Bắc Ngư thì cực kỳ vui vẻ.
Lương Tín Nhân theo đó vui thay.
Trở về lại chỗ cũ, cả hai đã thấy Bắc Tử đứng nơi đó, sau lưng mang theo cái giỏ.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy trong giỏ lòi ra một vài thứ, đây chắc có lẽ là thù lao nhận được sau mỗi lần chữa bệnh.
Bắc Ngư nhìn thấy Bắc Tử, liền nhanh chóng lao tới, Lương Tín Nhân vẫn chậm rãi đi đằng sau.
"Gia gia."
Bắc Tử nhìn thấy Bắc Ngư thì không khỏi tươi cười, đưa tay ra xoa xoa đầu nàng.
Bắc Ngư theo đó cũng hưởng thụ.
"Thế nào? Lần đầu tiên vào thành?" Bắc Tử tươi cười hỏi.
"Ưm. rất nhiều cái mới, cái lạ, có những thứ mà Ngư nhi chưa thấy bao giờ, nhưng nơi đây cũng thật loạn, nhiều gây gổ đánh nhau, Ngư nhi vẫn thích ở nhà hơn." Bắc Ngư cho ý kiến, nàng tuy ham chơi nhưng vẫn chú ý xung, nàng không quá thích nghi nơi này.
Và cũng không để Bắc Tử lo lắng, nàng không kể chuyện bản thân bị khi dễ, với lại Lương Tín Nhân cũng đã giúp nàng giải quyết rồi.
"Vậy sao? Ngư nhi à, gia gia đã đến tuổi, không thể lúc nào cũng có thể ở bên con, nên kể từ bây giờ, con cần tiếp xúc và thích nghi với xã hội để có thể sinh tồn trong nó." Bắc Tử nói như đang viết di ngôn vậy.