Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 169: Đáng Chú Ý




Chương 169: Đáng Chú Ý

Mà cũng không phải là do nó không có trọng nặng, chả qua là gặp Lương Tín Nhân và Bắc Ngư hai người.

Lương Tín Nhân thì sao cũng được cảm giác, còn Bắc Ngư thì thiên chân vô tà, chưa trải sự đời.

Trải qua tình huống như này, cả hai đã không còn hứng thú để đi mua sắm hay thăm quan nữa, cả hai quyết định trở lại chỗ cũ để hội họp với Bắc Tử, nhưng khi đến nơi thì Bắc Tử sạp của Bắc Tử đã được dọn dẹp, và Bắc Tử không biết đã đi đâu.

"Hửm?? Cháu của Tử lão đây mà, sao lại trở lại đây?" Chủ sạp bên cạnh trông thấy Lương Tín Nhân hai người trở lại liền quay sang hỏi.

"Cho hỏi Tử lão đâu rồi?" Lương Tín Nhân ra mặt, hỏi.

"Hửm? Hai đứa không biết sao? Tử lão mỗi lần chỉ mở ở đây một thời gian, tiếp đó thời gian lão sẽ trực tiếp đến nhà người bệnh không mua được thuốc để chữa bệnh, để xem.... tầm chiều mới xong." Chủ sạp bên nhìn lên trời, hiện tại mới hơn giữa trưa được một chút, hắn phán đoán thời gian mà Bắc Tử hay kết thúc nói cho Lương Tín Nhân.

"Cảm ơn rất nhiều." Lương Tín Nhân giờ mới ngộ ra, lúc trước cứ thấy Bắc Tử mỗi lần đi bán thuốc hay về trễ, thì ra đây là một phần lý do trong đó.

Lương Tín Nhân càng ngày càng đổi với Bắc Tử nể phục, trong thời đại như thế này còn có thể giữ được bản tính lương thiện, ăn ít làm nhiều, là rất hiếm.

"Muội nghe rồi đấy, giờ sao?" Lương Tín Nhân quy qua hỏi Bắc Ngư.

"Nghe huynh." Bắc Ngư không nhiều suy nghĩ, giờ nàng chỉ muốn đi bên cạnh Lương Tín Nhân, sợ tình huống lúc nãy lại lần nữa xảy ra, tuy đã bớt sợ nhưng nàng vẫn đang níu lấy áo Lương Tín Nhân.

"Vậy thì đi ăn trưa đi, tiếp đó chúng ta lại lần nữa đi dạo." Lương Tín Nhân cho ý kiến, hắn giờ cũng như nhà quê lên phố, chả biết nơi đây có chỗ nào để chơi, thôi thì đi dạo phố lần nữa cho rồi.

"Ừm."

Thế là một khoảng thời gian ngắn, Bắc Ngư theo Lương Tín Nhân đi mọi nơi.

Cùng lúc đó.

Trong phủ thành chủ, sau khi An Hoại được đưa về, hắn không khỏi liên tục cầu nhàu, tay chân múa may liên tục, không chịu để yên.



Hắn đây là đang bực, từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ hắn bị nhục mạ và mất mặt như bây giờ, đặc biệt hơn là còn ở trước mặt nhóm bạn của hắn và bàn dân thiên hạ, giờ thì còn mặt mũi đâu mà ra đường gặp mặt.

"Con mẹ nó, khốn nạn."

Ngoài An Hoại ra còn có thêm phụ thân của hắn, An Phá, mẹ của hắn, Tứ Mục và Tôn Sơn.

Tôn Sơn đang giải thích tường tận về vấn đề tại sao An Hoại là như vậy.

Trong lúc nghe An Phá cũng có phần nổi giận, không biết từ đâu lại lòi ra hai người không thèm để hắn vào mắt, đã vậy còn đánh con hắn nữa, đây là không thể chấp nhận.

"Tất cả mọi chuyện là như vậy." Tôn Sơn dựa theo những gì nghe ngóng được nói lại cho An Phá và những người ở đây nghe.

"Chờ đã, ngươi nói hai người đó là ai?" An Phá hỏi lại.

"Là cháu của Bắc Tử." Tôn Sơn lặp lại.

"Cháu của Bắc Tử, Bắc Tử có cháu sao?" Câu hỏi đằng sau là An Phá hỏi Tứ Mục.

"Ta không.... chắc.... chờ đã, có phải ở đó có một thanh niên trẻ không?" Tứ Mục hỏi.

"Đúng là có một thanh niên trẻ và một cô gái trẻ." Tôn Sơn gật đầu, nói.

"Nếu là thanh niên trẻ thì đó là người bệnh của lão cứu được từ một năm trước, và luôn ở với Tử lão, còn cô gái trẻ thì..... không biết." Tứ Mục giải thích, đến khúc cuối thì có ngẩng đầu lên nhìn An Phá xong phủ định.

"Lại là Bắc Tử." An Phá khó chịu nói, cả ngày hôm nay hắn phải nghe từ Bắc Tử này không biết bao nhiêu lần.

"Phụ thân, chính hắn cũng không thèm nghe lệnh của ta." An Hoại đưa tay chỉ lấy Tôn Sơn, nổi giận nói.

Người ngoài thành thì thôi đi, nay đến người dưới trướng cha hắn lại không thèm nghe hắn.



"Không, hắn làm vậy là đúng." An Phá khên.

Trái với mong đợi từ An Phá Hoại rằng An Phá lại khen ngợi thay vì là trách mắng Tôn Sơn một trận, An Hoạn đứng hình, hắn có chút không hiểu, tại sao lại đúng được khi hắn phải mất mặt?

Không đợi An Hoại trả lời, An Phá phân tích: "Việc ngươi mất mặt như vậy là đã làm xấu đi hình tượng của thành chủ, nếu ngươi lúc đó vẫn cứ tiếp tục cho người lên đánh thì chả khác nào là dựa thế h·iếp người, những người có mặt ở đó không phải là hạng người tầm thường gì, nhà cũng giàu không kém."

"Hành động nếu cứ tiếp tục sẽ dẫn đến sự hoài nghi, bọn hắn sẽ sợ rằng chúng ta sẽ dùng điều đó lên người bọn hắn, sẽ ngăn cản sự phát triển của bọn hắn, và ngươi dân sẽ ngày kiêng dè và không lắm niềm tin vào thành chủ nữa, ngược lại thứ nhận được đó là chấn nh·iếp."

"Còn nếu không thực hiện thì ít nhất danh tiếng chỉ giảm xuống một chút, còn lại không mất gì."

Tứ Mục nghe xong thì cũng đồng ý với phân tích, tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng lại liên quan đến nhiều thứ, không phải cứ dùng b·ạo l·ực là xong.

"Nhưng con..." An Hoại không cam tâm.

"Im đi!!." An Phá không cho An Hoại nói.

"Tất cả sự việc này bắt nguồn từ ai, ngươi còn không hiểu sao? Nếu như ngươi chịu ở yên trong phòng, chịu khó chữa bệnh uống thuốc, thì đã không xảy ra điều như này rồi."

An Hoại cúi đầu, không dám hó hé, bình thường thì cha hắn rất thương hắn, nhưng khi cha hắn đã nổi giận rồi thì tốt nhất im miệng mà lắng nghe, không thì lại no đòn.

"Với lại, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, là không được phép đi đến đó hả? Theo điều tra của ta thì lần cuối ngươi đến đó, thì khi về nhà liền đổ bệnh, ngươi nghĩ xem, vì sao ngươi lại bệnh?" Càng nói An Phá càng cảm thấy bực, thằng con không nghe lời hắn nên mới bị bệnh và hắn phải sức đầu mẻ trán để suy nghĩ.

Ngược lại An Hoại lúc này đã có chút ăn năn, trước đó hắn không dám nói ra vì điều này không hề hay ho chút nào, đặc biệt là đám đại phu nếu biết do hắn đi thanh lâu mà bị bệnh thì lại càng thêm mất mặt.

Trông thấy An Hoại ăn năn không nói gì, An Phá đã có chút bình tĩnh lại, nói: "Thôi được rồi, mọi chuyện cũng đã xảy ra, ngươi hãy tận lực ở trong phủ để chữa bệnh, đừng có chống đối nữa, đồng thời cũng tránh lời ra tiếng vào."

"Vâng." An Hoại nghe lời.

"Ừm, giờ thì nói đến nữ nhân kia, nữ nhân kia có thật sự đáng để ngươi như vậy không?" An Phá hiếu kì.



Nói đến Bắc Ngư, An Hoại lại sáng mắt, không khỏi nhao nháo lên, nói: "Phụ thân, đó là người chưa gặp nàng thôi, so với tất cả mọi nữ nhân ta gặp thì nàng là người ta thấy đẹp nhất, nếu như có thể cưới được nàng thì ta sẽ không còn cần mỗi ngày phải đến cái chỗ kia nữa."

"Hửm?" An Phá bất ngờ trước lời nói của An Hoại, tính cách con của hắn nên hắn biết, lúc này đây ánh mắt của An Hoại không nói dối.

"Thật sao? Còn có người có thể khiến ngươi không đến chỗ kia nữa?"

"Thật, nhìn thấy nàng rồi, thì những nữ nhân khác đối với ta chỉ như là miếng giẻ, không bằng nàng là miếng lụa." Cách so sánh của An Hoại có chút ngu.

"Thú vị, Tứ Mục, hãy phái người điều tra nữ nhân đó, nhớ là điều tra luôn gia đình nàng để ta còn dễ hành sự." An Hoại ra lệnh cho Tứ Mục, hắn đây thật là có ý định để cho Bắc Ngư cưới An Hoại, khó lắm mới xuất hiện người có thể khiến con hắn như này, nếu như nữ nhân đó có thể khiến An Hoại nghe lời thì không thật sự gì tốt hơn.

Tứ Mục nghe xong thì chắp tay cúi đầu, xong khi cúi đầu xuống thì ánh mắt của hắn không khỏi lóe lên một vòng lãnh mang.

"Rõ, thành chủ."

"Còn nữa, thành niên kia cũng đưa vào điều tra, ta muốn biết hắn trước đây là gì, ở đâu?" Không chỉ Bắc Ngư, An Phá cũng muốn điều tra Lương Tín Nhân.

Như có chuẩn bị sẵn trước, khi Tứ Mục nghe thấy An Phá muốn điều tra Lương Tín Nhân thì hắn đã lên tiếng.

"Thành chủ, thanh niên đó kể từ lần gặp mặt đầu tiên ta đã cho người điều tra đến, và không có bất cứ thông tin gì về thanh niên đó, chỉ biết là hắn tên Lương Tín Nhân, đột nhiên xuất hiện ở nơi của Bắc Tử."

Đối với những người tiếp cận Bắc Tử, Tứ Mục đều cho người điều tra, nhưng hắn lại không thu được bất cứ tin tức gì về Lương Tín Nhân, người này giống như đột nhiên xuất hiện vậy, hoặc có lẽ là một người nào đó dùng tên giả.

Nhưng theo thời gian quan sát thì hắn không thấy Lương Tín Nhân có hành vi xấu gì đối với Bắc Tử, nên hắn cũng dừng lại việc điều tra, dù trước đó không điều tra ra gì.

An Phá bất ngờ, không ai ở đây mà hắn không điều tra được cả, nếu như không được thì chỉ còn là người từ nơi khác đến.

"Chả lẽ hắn từ nơi khác đến?" An Phá hỏi.

"Có lẽ là vậy." Tứ Mục gật đầu nói.

"Vậy thì liên lạc... à không, không cần điều tra hắn nữa, chắc cũng chỉ là thứ lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi."

An Phá có ý định muốn liên lạc với những thành khác để điều tra Lương Tín Nhân, nhưng khi nhớ tới hành động khi sáng của mình thì hắn không khỏi dừng ngay ý định đó lại. Tự tìm cho mình lời biện hộ