Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 17: Một Nụ Hôn




Chương 17: Một Nụ Hôn

Ra khỏi quán bar, Lương Tín Nhân miệng hộc ra ngụm máu, cơ thể suy yếu.

”Thế nào? Lúc nãy vẫn ổn mà.” Lê Hiền Hòa lo lắng hỏi.

Bên cạnh, Trường Vũ và Trâm Anh thấy thế cũng chạy tới đỡ phụ.

”Tao nghĩ là chúng ta cần đi bệnh viện.” Trường Vũ nói

”Không sao, chỉ là cơ thể bị dồn nén nên cần phun ra ngụm máu.” Lương Tín Nhân suy yếu nói

”Không sao thì tốt, không sao thì tốt.” Trường Vũ thở phào nhẹ nhõm, nếu Lương Tín Nhân xảy ra chuyện thì hắn sẽ là người bị tội nhiều nhất vì hắn là người rủ Lương Tín Nhân đi.

Nghĩ ngơi chập hồi, lúc này bên cạnh, Lê Hiền Hòa bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay sang nhìn Lương Tín Nhân hỏi: “Lúc nãy sao tên kia lại thả chúng ta đi, không phải hắn còn sức sao?” Trường Vũ và Trâm Anh đồng dạng cũng có nghi vấn như thế.

”Không phải, đó chỉ là hắn thể hiện ra bên ngoài cho mọi người thấy thôi, chứ bên trong hắn cũng đã kiệt sức, lúc đó Nhân đầu hàng là để hạ một cái bậc thang cho hắn, may mắn là hắn vẫn còn thông minh, nếu như hắn lúc đó vẫn còn đánh tiếp, thì giờ này cả hai đã được nằm đưa vô bệnh viện rồi. Vì Nhân đã hạ bậc thang giùm hắn nên hắn cũng đồng dạng phải trả lại bằng cách để chúng ta đi, đó là luật lệ giang hồ có qua có lại.”

”Sao mày lại biết.” Trường Vũ nghi ngờ hỏi.

”Tao đoán.” Lương Tín Nhân đáp.

“Lúc đầu hắn có thể chọn quần ẩu nhưng hắn đã không làm thế, mà đưa ra đề nghị một đối một, điều này nói lên rằng hắn là một cái người thông minh. Nếu như quần ẩu thì trong nhóm người đang xem sẽ có người đi gọi cảnh sát, nhưng nếu đưa ra một đối một mà tao như đồng ý thì đây sẽ không còn gọi là ẩ·u đ·ả nữa mà trở thành quyết đấu, lúc đó nếu cảnh sát có xuất hiện thì hắn và tao chỉ cần viện một cái cớ là đang đùa thì mọi chuyện sẽ được xử quyết.” Lương Tín Nhân cẩn thận giải thích cho người bên cạnh nghe.

”Nhưng lúc đầu mày có thể từ chối mà.” Trường Vũ lại tiếp tục nghi vấn.

Lương Tín Nhân nghe hắn hỏi câu này thì lập tức đen mặt, trợn mắt lên nhìn về phía Trường Vũ trách cứ, nói:

”Chả phải do mày sao?”

”Tại sao lại do tao?”

”Nếu như không phải mày tính xông lên đánh nhau với hắn thì tao có ra tay không?”

”Ừ nhỉ. Có vẻ đúng là vậy.” Trường Vũ nghĩ ngợi một lúc nói.

Tuy nói trách cứ vậy thôi, nhưng đây cũng là một phần lý do trong đó, phần còn lại là do Lương Tín Nhân muốn thử xem tu luyện có thực sự hiệu quả không.

”À đúng rồi. Tối nay tao sẽ ngủ nhờ tại nhà mày nên mày cũng nói với mẹ mày đi. Tao sau khi chở Hiền Hòa về thì sẽ lập tức chạy sang.” Nói xong Lương Tín Nhân cũng lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ hắn.

Xong xuôi tất cả mọi thứ Lương Tín Nhân nhìn về phía Lê Hiền Hòa cười nhẹ, nói: “Xong, chúng ta đi thôi.”

———-

Còn ở bên kia, sau khi nhóm của Lương Tín Nhân ra khỏi quán bar, tên kia lập tức hô nhỏ đứa đang đứng bên cạnh hắn: “Tới đỡ tao, tao sắp chống không nỗi nữa.”



Tên kia nghe vậy cũng chạy tới đỡ lên hắn, lúc này mấy đứa khác cũng quay lại chỗ của hắn, một đứa trong đó nói: “Mày thế nào rồi?”

”Không ổn, cơ bắp vài nơi bị tổn thương, chân mệt rả, hết thể lực.”

Nghe vậy, mấy đứa bên cạnh cũng bất ngờ, bọn hắn biết bạn của bọn hắn là một gymer nên bàn về sức mạnh và thể lực thì có thể hơn rất nhiều người, mà hôm nay lại bị một đứa nhìn trông có vẻ ốm yếu đánh cho cơ thể trở nên thế này việc ấy nói lên tên kia mạnh bao nhiêu.

”Không đến mức đó chứ?” Một tên nghi ngờ hỏi.

”Mày có thể nhìn xem.” Nói xong hắn mở áo lên cho bọn trước mắt xem, trên cơ bắp của hắn b·ị đ·ánh cho bầm đen, có vài nơi b·ị đ·ánh trúng nhiều lần bắp thịt giống như bị tan rã.

”Tê~”

Thấy thế đồng bọn của hắn cũng hít một hơi sâu.

”Thế thằng đó thế nào?” Một tên khác lại hỏi.

”Chắc hắn cũng bị như tao, cần thời gian hồi phục.”

”Giờ thì đã chưa? Cuối cùng cũng mày cũng b·ị đ·ánh cho tơi tả. Lần sau bớt cái thói tìm đánh đi nha mày.”

”Ha ha, tao cũng không ngờ tại đây lại gặp được đứa như hắn. Thôi được rồi, đưa tao về nhà nhanh chứ không vợ tao lại chửi tao.”

”Cái thằng sợ vợ.”

”Kệ tao.”

Thế là bọn hắn cũng rời đi quán bar này.

——————

Sau khi tách nhau ra, Lương Tín Nhân tiếp tục trở Lê Hiền Hòa đi về, vẫn trên con xe quen thuộc và cũng là cái yên xe báo đạo đó.

Mặc dù Lương Tín Nhân b·ị t·hương nhưng điều đó không ảnh hưởng gì lớn đối với việc hắn lái xe, nhưng.. Nhưng mà đằng sau hắn lại khác, do yên xe quá trơn trượt đằng sau có cái thứ mềm mại nóng hổi cứ đập vào lưng hắn, đụng trúng nơi v·ết t·hương của hắn khiến hắn đau muốn khóc lên, nhưng vì để giữ thể diện hắn cố gắng chống cự để mình không kêu lên.

Lương Tín Nhân cảm thấy thật biệt khuất, lúc đi thì giày vò, lúc về lại là nỗi đau, thật là một ngày xui xẻo đối với hắn.

Lúc này sau lưng đột nhiên bị ép chặt hơn, một cánh tay vòng quanh bờ eo của hắn, Lương Tín Nhân thấy vậy mặt nghiêng sang một bên hỏi người ngồi sau.

”Thế nào?”

”Chuyện lúc nãy…… cảm ơn.” Lê Hiền Hòa thì thào nói.

”Không có gì. Đó là việc Nhân nên làm, ai bảo Nhân là người kêu Hòa chi.” Lương Tín Nhân cười khẽ, nói



”Ừm.” Lê Hiền Hòa ôm chặt hắn hơn nói.

Nói thật, nếu bình thường thì hắn sẽ cảm thấy rất vui vì được Lê Hiền Hòa ôm, nhưng mà lần này thì khác vì nàng lần này ôm là chỗ v·ết t·hương của hắn, hắn thật sự rất đau.

”Nh…nhẹ tay, ôm nhẹ tay một chút.” Lương Tín Nhân không chịu được nữa nên đành mở miệng nhắc nhở.

Nghe Lương Tín Nhân nói vậy Lê Hiền Hòa vẫn không có nhẹ tay mà tiếp tục ôm mạnh vào

”Thế nào? Được người xinh đẹp như Hòa ôm không sướng sao?”

”Sướng thì có sướng nhưng vẫn đau. Thay vì ôm thế này thì hôn Nhân một cái cũng được.” Lương Tín Nhân vừa đùa vừa thật nói.

Nhất thời trên xe trở nên im lặng, éo của hắn dần được buông lỏng ra, thấy vậy hắn thầm nghĩ: “Sao vậy? Ta đùa quá lố nên nàng giận chăng? Haizz, chắc là nàng sẽ nghĩ ta là một đứa vô sỉ. Ủa, nhưng mà ta đúng là vậy mà.”

Cứ thế bầu không khí im lặng kéo dài cho đến khi Lương Tín Nhân chở nàng về tới ngõ.

Thấy Lê Hiền Hòa lẳng lặng xuống xe, Lương Tín Nhân tiến lên hỏi: “Thế nào? Vẫn còn giận Nhân hả?”

”Không phải.”

”Chứ thế nào?”

Lê Hiền Hòa vẫn không nói, thấy thế Lương Tín Nhân chỉ đành thở dài, quay người trở lại xe, lúc hắn quay người thì bỗng nhiên có thứ gì đó kéo hắn lại, một thứ gì đó mịn màng, ướt át, kèm theo đó là một mùi hương thơm ngát chạm vào má bên của hắn.

Lương Tín Nhân bất ngờ quay đầu lại, thì hình bóng đây đã chạy vào phía trong ngõ, từ trong ngõ vọng lại câu nói

”Tối nay Nhân thật đẹp trai.”

Lương Tín Nhân cứ thế đứng đờ ra, tay vẫn còn đang chạm vào bên má ấy.

Lúc lâu sau hắn mới lại cử động, hắn lấy tay vuốt một phát má bên rồi đặt tay lên phía trước mũi hít sâu một phát.

”hhh~ thật thơm.”

Nếu Lê Hiền Hòa mà còn ở đây thì sẽ mắng hắn là biến thái cho xem, nhưng bây giờ tại đây không có ai cả nên hắn cứ thoải mái mà làm.

”Ngày hôm nay vẫn không tới nỗi quá xui xẻo, ha ha.” Lương Tín Nhân miệng cười to nói.

”Biết mấy giờ rồi không? Im miệng cho người ta ngủ.” Những ngôi nhà cạnh đó có tiếng nói phát ra.

Nghe vậy Lương Tín Nhân cũng lập tức chạy xe đi.

Đến trước nhà Trường Vũ, hắn tiến tới nhấn vào chuông cửa, một lúc sau Trường Vũ từ trong nhà đi ra mở cửa.



”Vào đi, đi nhẹ nhẹ thôi gia đình tao đang ngủ.” Trường Vũ nhỏ giọng nói.

Cứ thế cả hai nhẹ nhàng tiến vào, đi lên tầng phòng của Trường Vũ, tiến vào trong thì thấy trên bàn đã nằm một hộp thuốc chữa trị.

”Đây là tao trốn mẹ lấy lên đấy, dùng nhanh đi rồi để tao còn trả trở về. Nếu sáng sớm mẹ tao mà không thấy, bà sẽ cạo đầu tao đấy.”

”Rồi, rồi. Yên tâm.”

”À, mà nhà mày có sân thượng hay ban công hướng về phía mặt trời buổi sáng không?” Lương Tín Nhân dò hỏi.

”Có, Nó nằm ở phía bên trái từ của phòng tao đi ra này, mà để làm gì?”

”Không có gì, tao có ý định sáng mai dậy tập thể dục ấy mà.”

”Ồ, có vẻ thú vị đấy, có thể lúc đó tao sẽ thức dậy chung với mày.”

”Nếu mày dậy được.” Lương Tín Nhân nói

”Tao dậy được, yên tâm. Giờ tao ngủ luôn đây để sáng dậy sớm. Dùng thứ này xong nhớ đem xuống dưới cho tao đấy.” Trường Vũ nhắc nhở hắn xong leo lên giường ngủ.

Thấy vậy Lương Tín Nhân cũng lập tức chữa trị, rồi cũng leo lên giường ngủ.

Sáng hôm sau

Khi mặt trời còn chưa kịp ló lên, Lương Tín Nhân đã thức dậy, nhìn xung quanh thì thấy Trường Vũ đang nằm ngủ thẳng cẳng, khoé miệng còn chảy cả nước dãi nhìn mà thấy ghê.

Lương Tín Nhân nhẹ nhàng xuống giường, rón rén đi ra mở cửa muốn tiến ra ban công vì trời vẫn còn tối nên hắn đi lỡ chạm rớt đồ xuống đất, hắn lại quay về sau nhìn về phía Trường Vũ thì thằng đó vẫn còn ngủ như c·hết, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiến ra ngoài ban công, lúc này mặt trời cũng dần ló dạng, Lương Tín Nhân lập tức ngồi xuống bắt đầu thổ nạp tu luyện, cứ thế hắn tu luyện được 4-5 chu thiên thì lại ngừng lại, cái này so ra với hôm qua thì nhiều hơn được 1 chu thiên.

Khi đứng lên, Lương Tín Nhân cảm thấy cơ thể mình không còn cảm giác đau của ngày hôm qua nữa, nghi ngờ thế hắn dở áo của mình lên nhìn thì thấy các v·ết t·hương, vết bầm tím của ngày hôm qua đã biến mất, đồng nghĩa với việc tu luyện có thể giúp hắn hồi phục v·ết t·hương.

Lương Tín Nhân trở nên vui mừng, cứ thế này hắn về nhà sẽ không sợ gia đình phát hiện rằng hôm qua hắn mới đánh nhau.

Lúc này Lương Tín Nhân lại ngửi thấy được mùi h·ôi t·hối phát ra. Hắn lần nữa nhìn lại cơ thể của mình thì thấy chất nhầy đen giống hôm qua lại xuất hiện, Lương Tín Nhân lập tức chạy về phòng, đá đá vào Trường Vũ thằng đang nằm ngủ như c·hết trên giường.

”Thế nào?” Trường Vũ lờ mờ nói, cái mũi của hắn cũng bắt đầu ngửi ngửi, hắn lập tức ngồi dậy nhìn về phía Lương Tín Nhân hỏi: “Cái mùi h·ôi t·hối đéo gì thế này? Ở đâu ra đấy?”

”Tao mới đi tập thể dục nên mùi hôi có hơi ra.” Lương Tín Nhân trả lời

”Gớm vãi đạn”

”Được rồi, đưa đồ cho tao mượn đi tắm cái.” Lương Tín Nhân mở miệng hỏi mượn đồ.

”Áo ngăn trên, quần ngăn dưới.” Trường Vũ chỉ về phía cái tủ nói, sau đó hắn gục lại lên giường ngủ.

Lương Tín Nhân tiến tới lấy đồ rồi chui vào phòng tắm.