Chương 18: Luyện Thể Sơ Kỳ
Tiến vào trong phòng vệ sinh Lương Tín Nhân cởi bỏ đồ trên người, cởi tới cái quần hắn mới chợt nhớ ra rằng hắn hắn chỉ có mỗi một cái này quần trong mà hiện tại nó cũng trở nên dơ do tu luyện.
"Chả lẽ để cho cậu em lủng lẳng một khoảng thời gian." Lương Tín Nhân nghĩ thầm, nhưng một lúc sau hắn liên tục lắc đầu từ chối, chỉ cần tưởng tượng tới hình ảnh như thế hắn cảm thấy thật kinh khủng "Không, không, không."
Lương Tín Nhân lần nữa mặc lại đồ của mình, hắn chạy ra khỏi phòng vệ sinh tiến về phía phòng Trường Vũ, vào bên trong Lương Tín Nhân đẩy người của Trường Vũ.
Do b·ị đ·ánh thức Trường Vũ trở nên khó chịu, mắt không chịu mở nhưng miệng lại mở, nổi giận nói: "Chuyện gì nữa?"
"Mày có quần không?" Lương Tín Nhân cũng không có nổi khùng lại mà từ từ hỏi, dù sao lỗi cũng là của hắn.
"Quần gì? Không phải tao đã chỉ mày rồi sao, ngăn tủ phía dưới đấy."
"Không phải, ý tao là quần nhỏ ấy. Mày có cái nào chưa dùng không? Cho tao mượn, lần sau tao mua cái khác trả cho mày."
"Thôi, thôi. Tha tao, có cái quần nhỏ mà làm như lắm, lấy đi, ngắn phía dưới bên phải đấy." Trường Vũ đen mặt nói.
"Ha Ha, thế thì tao cảm ơn. Lần sau mày có quên quần nhỏ cũng có thể mượn mới của tao." Lương Tín Nhân cười đáp.
"Cút, đéo bao giờ xảy ra chuyện đó luôn." Trường Vũ nghe vậy cũng tỉnh luôn cả ngủ, hắn sợ nếu lại ngủ thì sẽ mơ tới việc mà Lương Tín Nhân nói.
Lương Tín Nhân lại cười một lúc, sau đó chui về lại phòng vệ sinh.
Lần này hắn cũng dùng gần một tiếng để tẩy hết ô uế trên người, nói thật chứ cứ thế này thì tiền nước ai mà chịu nổi.
Ngắm nghía bản thân trong gương, Lương Tín Nhân thấy vóc người của hắn dần dần trở nên cân đối, chiều cao có thể đã tăng lên được một chút, đôi mắt sáng hơn, các giác quan được tăng cường, mặc dù cửa phòng tắm đã đóng nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ được phía bên ngoài Trường Vũ đang nói gì.
"Thằng này nó làm gì lâu trong phòng tắm thế, gần cả tiếng đồng hồ, ra nhanh cho bố mày còn đi ỉa coi."
Thường thường thì đối với một người con trai, việc đi tắm chỉ cần tốn khoảng mười lắm cho tới ba chục phút là cùng, nên lúc đó Trường Vũ nghĩ vậy để cho Lương Tín Nhân vào trước, ai ngờ a.
Bên trong Lương Tín Nhân nghe vậy cũng cười khẽ, lúc này hắn mới mở của phòng bước ra.
Nhìn thấy Lương Tín Nhân ra khỏi phòng, Trường Vũ cũng lao lên chạy vào phòng tắm, nhưng đi tới nữa đường hắn dừng lại nhìn về phía Lương Tín Nhân trầm mặt không nói.
"Thế Nào? Tao đéo có hứng thú với gay." Trông thấy Trường Vũ nhìn chằm chằm hắn, Lương Tín Nhân một mặt ghét bỏ nói.
"Mày.... đĩ à?" Trường Vũ nói
Nghe Trường Vũ nói thế Lương Tín Nhân đen cả mặt, nghĩ "Cái quái gì vậy? Chỉ là da vẻ trắng hơn một xíu thôi mà ai cũng kêu ta đĩ, hôm qua mẹ cũng nói vậy."
Có thể Lương Tín Nhân không biết, chính bản thân hắn thôi thì việc trở nên trắng trẻo chỉ là chuyện bình thường, nhưng những người khác nhìn hắn thì kèm theo đó là khí chất, kể từ sau khi hắn tu luyện thì khí chất của hắn cũng kèm theo đó là thay đổi nhưng cũng không hoàn toàn là thay đổi, chỉ đang nằm ở quá trình phát triển. nên trong mắt đối phương thì hắn trông giống như một tên tiểu bạch kiểm.
"Không phải mày phải đi ỉa sao? Cút đi." Lương Tín Nhân cả giận nói.
"Ui đệt, tao quên." Trường Vũ nói xong bưng đít chạy vào phòng vệ sinh.
Nhìn bóng lưng của Trường Vũ hắn không khỏi lắc đầu.
Một lúc sau, Trường Vũ từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn về phía Lương Tín Nhân hỏi: "Vết thương của mày thế nào rồi?"
"Đã tốt, giờ có thể về được nhà mà không lo bị chửi."
"Thế thì đi ăn sáng xong rồi hẵng về." Mặc dù nghi ngờ với những gì Lương Tín Nhân nói, nhưng nếu như hắn đã nói như vậy thì Trường Vũ cũng không nói gì nhiều mà thay đổi chủ đề.
"Được. Nhưng đi bằng xe của tao, để tiện tao về luôn." Lương Tín Nhân nói xong ném chìa khóa cho Trường Vũ
Cả hai bắt đầu ra khỏi nhà, đi tìm nơi ăn, Trường Vũ chở, còn hắn ngồi đằng sau.
Tại Việt Nam đây thì đâu đâu cũng là những quán ăn vỉa hè, từ đồ ăn nhẹ cho tới đồ ăn no, nên việc lựa chọn đồ ăn cho bữa ăn thôi nó cũng là một vấn đề nan giải.
"Ăn gì đây?"
"Mày chọn đi, mày ăn gì tao ăn đó."
"Thế thì bánh đúc a."
Và thế là hai đứa bọn hắn đi tìm quán bánh đúc ăn, bọn hắn phải đi gần hết cái Đà Lạt mới tìm thấy được một quán mở. Ở Đà Lạt thì bánh đúng chỉ mở cửa từ nửa buổi sáng cho đến chiều tối là đóng cửa, nên việc đi ăn từ sáng sớm như hai đứa bọn hắn thì rất khó tìm, nhưng cũng may là có một quán, Ngồi phía sau Lương Tín Nhân cũng bó tay, ăn cái gì không ăn, sáng sớm lại đi ăn bánh đúc.
Bỏ ra gần một tiếng ăn sáng cả hai mới ra khỏi quán, tại sao là một tiếng ư? Là do thằng Trường Vũ nó ăn nửa chừng thì ngán không muốn ăn nữa, nhưng Lương Tín Nhân bắt hắn phải ăn hết mới có thể về, vì món ăn này là do Trường Vũ chọn.
Lương Tín Nhân lấy lại chìa khóa, mở ra xe chở Trường Vũ về lại ngõ nhà, xong hắn quay xe chạy về lại nhà của mình.
Về đến nhà thì mọi người trong nhà cũng đã dậy hết.
Lương Tín Nhân cũng tiền vào trong chào mọi người một phát, cũng lại trở người ra đi về phía phòng sách.
Mở ra phòng sách.
Lương Tín Nhân trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, tại vì hắn nhìn thấy trong phòng sách bỗng trở nên lộn xộn, sách bị rớt đầy xuống dưới đất, Lương Tín Nhân cẩn thận bước vào trong, đi xung quanh để quan sát xem có mất cắp thứ gì không, nhưng phát hiện trong phòng không mất thứ gì, chỉ là bị rớt sách thôi, thấy vậy hắn cũng trở nên yên tâm.
Lúc này, hắn cầm một quyển sách từ dưới đất lên xem, hắn lập tức nhận ra cuốn này, tại vì cuốn sách này nằm ở phía trong góc tường nhưng giờ đây nó lại xuất hiện ngay dưới giá sách nằm cạnh bàn. Lương Tín Nhân tiến tới gần giá sách, thì phát hiện giá sách này không đúng, giá sách cũng theo thay đổi chứ không phải mỗi cuốn sách.
"Chuyện gì xảy ra?" Lương Tín Nhân nghi ngờ nói thầm.
Nhưng một hồi lâu sau hắn vẫn không nghĩ ra được đáp án, cũng chỉ đành dẹp ý nghĩ này qua một bên tiến tới dọn sách.
Lương Tín Nhân cúi người xuống, bắt đầu dọn đống sách dưới đất, dọn được một lúc hắn nhìn thấy dưới đất có một vết nứt, dọn đống sách lần theo vết nứt thì vết nứt này được nối lại với nhau tạo thành một vòng, chỗ khác cũng có những vết nứt như vậy, dần dần bọn chúng tạo thành một tổ hợp trận với nhau.
Lương Tín Nhân hoàn toàn không hiểu gì về hình ảnh nó tạo thành, nhưng khi đứng trong đó, hắn cảm giác được cơ thể trở nên thư thái, có thứ gì đó xâm nhập tiến vào bên trong, lúc này cơ thể hắn bỗng nhiên tự động chảy ra các chất lỏng đen.
"Thứ gì thế này? Ta không có tu luyện mà sao vẫn chảy thứ này?" Lương Tín Nhân nghi ngờ nghĩ thầm.
"Chẳng lẽ đứng trong này có thể giúp ta tu luyện ư? Thế nhưng là vì cái gì?"
Lần này hắn lại lần nữa nhìn kỹ xuống dưới đất, nhìn về phía những vết nứt suy nghĩ gì đó, lúc này hắn nghĩ tới thứ gì đó, khuôn mặt trở nên kinh ngạc, mừng rỡ.
"Đây có thể là trận pháp chăng? Nhưng tại sao trong phòng sách của ông nội lại có thứ này?"
Nói về ông nội thì Lương Tín Nhân cũng hoàn toàn không hiểu rõ lắm về ông, nhưng hắn đã từng nghe bà nói rằng ông thuộc một tổ chức nào đó và bà gặp gỡ ông lúc ông đang b·ị t·hương từ đó hai người quen nhau.
Lương Tín Nhân đang có ý định đi hỏi bà của hắn nhưng chắc có lẽ bà cũng không biết gì nhiều nên hắn từ bỏ ý định đó.
Không nghĩ được nhiều như thế, Lương Tín Nhân lập tức chạy ra khóa lại cửa phòng rồi về lại ngồi xuống giữa vòng tròn trung tâm.
Hắn bắt đầu vận chuyển phương pháp thổ nạp tu luyện, để không khí tiến đi qua các mạch máu, các mạch máu trở nên bành trướng, tốc độ máu trong cơ thể lưu thông nhanh hơn, cơ bắp trở nên đau đớn, cơ thể bắt đầu nóng lên nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng tại vì lần này có trận pháp hỗ trợ, không biết chừng lúc nào đó trận pháp này biến mất nên hắn cố gắng tận dụng thời cơ.
Cứ thế Lương Tín Nhân tu luyện cho tới tận chiều tối bỏ qua bữa trưa, cơ thể hắn đã đạt tới giới hạn, hắn lập tức gục trên đất vì quá đau nhưng điều đó là xứng đáng, tại vì lần này hắn tu luyện cơ thể hắn đã đạt tới luyện thể sơ kỳ.
Lương Tín Nhân cảm thấy nếu như bây giờ cho hắn đánh nhau lại với cái tên ở quán bar thì lần này hắn sẽ không chật vật như thế nữa.
Nằm thêm chút nữa, Lương Tín Nhân cuối cùng cũng có thể đứng dậy nhưng trận pháp vẫn còn hoạt động ở đó.
"Thật phí." Lương Tín Nhân cảm thán nói, nhưng không còn cách nào ai bảo hắn đã tới giới hạn chi, giờ mà tiếp tục tu luyện thì có vỡ mạch máu c·hết tươi ở đó.
"Về thôi, về trễ chút nữa là có ăn chửi." Lương Tín Nhân ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Về đến nhà, chưa kịp vào cửa Lương Tín Nhân đã nghe thấy tiếng la từ bên trong vọng ra.
"Năm phút nữa mà thằng đó lại không về nhà thì ta đóng cửa cho tối nó ngủ luôn ngoài đường." Trần Xuyến nói.
Bên ngoài Lương Tín Nhân nghe vậy khuôn mặt giật giật.
"Con đã về." Lương Tín Nhân gượng cười nói.
"Mày còn biết về à, hồi sáng về chưa làm gì lại chạy ra ngoài, trưa thì không về ăn trưa, tới tối mới xách cái mặt trở về." Trần Xuyến nhìn thấy hắn còn chửi mạnh hơn.
Lương Tín Nhân chỉ có đứng đó mà nghe.