Chương 16: Một Đối Một
Lúc này không khí trong phòng giống như sắp giương cung bạt kiếm.
Tên kia nhìn về phía Lương Tín Nhân nói: “Mày tin tao đánh mày không?”
”Sao có thể chứ, vì một chuyện nhỏ này mà phải…..” Lương Tín Nhân chưa kịp nói xong thì khuôn mặt hắn bỗng nhiên tê dại, đầu bị đẩy sang một bên, chân lảo đảo lùi về phía sau.
Tên kia thừa dịp Lương Tín Nhân đang nói chuyện bàn tay nắm lại thành một nắm đấm, đấm về phía mặt của Lương Tín Nhân, Lê Hiền Hoà thấy thế lo lắng chạy ra đỡ lấy hắn. Trường Vũ và Trâm Anh cũng bất ngờ.
Người ta nói giang hồ động khẩu không động thủ mà tên trước mắt lại động thủ trước, Lương Tín Nhân cũng hoàn toàn bất ngờ, một lúc sau lấy lại tinh thần, hắn vẫn khẽ cười hướng về phía trước nói:
”Được chưa đại ca, có thể thả tụi em đi chưa?”
”Mày ăn một đấm chưa chừa à mà vẫn hỏi ngu ngốc như thế. Có tin tao cho mày thêm một đấm nữa không??”
”Địt mẹ, sức chịu đựng của tao cũng có giới hạn, mày đừng được nước lấn tới.” Lương Tín Nhân mặt lạnh xuống lúc này cũng không chịu nỗi nữa nói.
Lần này đến lượt mọi người xung quanh bất ngờ, bọn hắn không ngờ, lúc nãy một người vẫn còn lễ độ lúc này mở miệng chửi không ngán một ai. Tên kia đồng dạng cũng không ngờ.
Không có cách nào, ra xã hội bớt một ít chuyện thì càng tốt, nhưng có ít người cho bọn hắn bộ mặt rồi mà bọn hắn vẫn cố gắng trèo lên đầu người ta ngồi thì trường hợp này lại không thể nhịn, lúc này Lương Tín Nhân là như thế.
”Thế nào? Mày tính đánh lại à.” Tên kia khinh thường nói.
”Nếu như mày bức tao.” Lương Tín Nhân cũng không chịu thua kém đáp lại.
Cả phòng lúc nãy trở nên yên lặng, chỉ còn lại những tiếng thở, mọi người xung quanh thì nhìn xem hai người, xem hai người sẽ xử lý thế nào.
”Thế thì một đối một, nếu như mày đánh thắng tao, tao sẽ thả tụi nó đi.”
"Khôn thế mày, mày nhìn cái tướng của mày xem rồi mày so với nó thử, có công bằng không?" Trường Vũ lên tiếng mắng
"Hay là mày thay nó đánh nhau với tao."
"Chơi." Trường Vũ đáp ứng, tiến lên phía trước.
Khi này có cánh tay đưa ra ngăn hắn lại.
"Để tao." Lương Tín Nhân nói.
"Nhưng mày......"
"Không sao."
Nếu như đây là hắn lúc trước thì hắn sẽ không to gan như vậy, nhưng kể từ buổi sáng sau khi tu luyện, hắn cảm thấy cơ thể mình trở nên khỏe hơn mặc dù không có khỏe hơn là mấy nhưng có lẽ sẽ không đến nỗi b·ị đ·ánh bầm dập. Tuy nhiên hắn vẫn không có chắc rằng tu luyện có thể giúp hắn khỏe hơn hay không nên hiện tại hắn muốn thử.
Đúng vậy, đây là đánh cược. Nếu như tu luyện thật sự có hiệu quả thì hắn vẫn sẽ chống đỡ được một khoảng thời gian, nhưng nếu như không thì sẽ trở thành cái bao cát cho người ta đánh.
Lương Tín Nhân bây giờ cũng hết sức là hồi hộp.
"Đến đi." Lương Tín Nhân nhìn về phía tên kia nói.
"Chuẩn bị tinh thần ăn đòn này thằng chó."
Tên kia nói xong hắn lập tức liền phi chân tới đá vào bụng của Lương Tín Nhân.
Trong khoảnh khắc đó, Lương Tín Nhân cũng đã nhìn thấy hướng đi của đòn t·ấn c·ông, hắn cố gắng tránh người sang một bên, nhưng vì tốc độ vẫn còn chậm nên hắn đã bị dính phải đòn đó.
Lương Tín Nhân bị đạp cho lảo đảo lui về phía sau.
Lấy lại thăng bằng cho cơ thế, trong thâm tâm hắn cảm thấy thật bất ngờ, nếu là bản thân hắn lúc trước ăn phải cú này thì chắc chắn cơ thể hắn sẽ ngã xuống dưới đất ngay lập tức chứ không giống bây giờ chỉ lảo đảo vài ba cái, điều này nói lên rằng việc tu luyện quả thật có hiệu quả.
Mọi người xung quanh cũng trở nên bất ngờ, bao gồm cả tên kia.
Tên kia nhìn thấy Lương Tín Nhân chỉ lảo đảo lui về sắc mặt hắn trở nên không thể tin, hắn là một gymer nên hắn biết trọng lượng cú đá của bản thân, nhưng kẻ trước mặt cũng chỉ là lảo đảo bị đẩy lùi về phía sau, tên kia lập tức lấy lại bình tĩnh, tại vì hắn biết sắp tới là đến lượt Lương Tín Nhân ra đòn.
Lương Tín Nhân bắt đầu trở nên cao hứng, nhìn về phía tên kia nói:
"Mày đã đánh tao hai cái, tính cả cái cú đấm lúc đầu, nên bây giờ tới lượt tao ra tay."
Nói xong hắn lao người tới phía trước, bàn tay nắm lại hình nắm đấm, đấm về phía mặt của tên kia.
Quả nhiên tên kia đã phòng bị được, nấm đấm của Lương Tín Nhân đánh trúng vào cánh tay của tên kia.
Nhưng lập tức ngay sau đó, Lương Tín Nhân dồn sức về phía chân phải, quét ngang về phía trước đánh trúng khớp gối của tên kia, tên kia cũng không kịp phòng bị nên bị đá khụy chân xuống dưới đất.
"Thế nào? Một đấm và một đá, thế này là huề nhau, nên dừng đây đi." Lương Tín Nhân mở miệng nói.
"Dừng con mẹ mày." Tên kia thét lên lao người về phía trước.
Thấy vậy Lương Tín Nhân cũng chỉ có thể phòng thủ và phản công.
Cứ thế cả hai không ai chịu thua ai, đánh nhau liên tục, trên mặt và cơ thể dần dần có v·ết t·hương, nhưng hai người bọn hắn không thấy đau ngược lại gương mặt của cả hai còn hiện lên nụ cười, mọi người xung quanh cũng ngẩn người nhìn xem hai bọn hắn, không ai nói gì, chỉ có tiếng của nấm đấm vang dội.
Cuối cùng, do không đủ thể lực để chống đỡ, Lương Tín Nhân chỉ có thể đầu hàng
"Đầu hàng, đầu hàng. Tao đánh đéo lại mày."
Cả hai lúc này đã ngồi bệt trên đất, thở hồng hộc.
"Mày cũng khá lắm thằng chó, có thể chống cự được tới bây giờ."
"Mày cũng vậy."
"Giờ thì bọn mày cút đi."
"Mày sẽ không chơi à." Lương Tín Nhân nghi ngờ hỏi.
"Mày nhìn tao thế này còn có tâm tình chơi à. Cút nhanh lên trước khi tao đổi ý." Tên kia giận người nói
"Thế thì tao lại phải cảm ơn." Lương Tín Nhân nhếch miệng lên nói.
Lúc này sau lưng Lê Hiền Hòa cũng chạy tới đỡ lên hắn, đi ra khỏi cửa.
Trận đánh nhau cứ như thế ngừng lại một cách kỳ quặc, không ai hiểu gì, nhưng chỉ có tên kia và Lương Tín Nhân biết lý do lại ngừng lúc đó.