Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 168: Nhạy Bén Tôn Sơn




Chương 168: Nhạy Bén Tôn Sơn

"Đúng vậy, An Hoại là con trai thành chủ, An Phá." Người kia nói.

"An Hoại, quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy, thứ chả ra gì."

Đám người lần nữa kinh ngạc, biết An Hoại không phải là thứ gì nhưng trực tiếp nói thẳng ra như vậy thì chưa có ai dám làm, và thanh niên này là người đầu tiên.

"Cho hỏi, ngươi là?" Một người trong nhóm bạn An Hoại hỏi, người như này bọn hắn cần biết danh tính đối phương, để sau này tránh phải chọc tới.

"Ta sao? Ta là..."

"Tín Nhân ca ca?" Trong lúc Lương Tín Nhân đang định giới thiệu thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Là Bắc Ngư, vì nàng thấy mọi thứ bỗng trở nên chậm chạp, không có người đến gần nàng, và dễ thở hơn, nàng mới dám ngẩng đầu lên nhìn.

Khi nhìn thì phát hiện Lương Tín Nhân lúc này đang ở bên cạnh An Hoại, còn An Hoại thì đang nằm dưới đất ôm mặt, những người khác thì thành thành, thật thật đứng một bên.

"Đấy, các ngươi nghe rồi đấy." Nếu Bắc Ngư đã nói thì Lương Tín Nhân không cần giới thiệu lại.

Xong hắn cũng đi đến gần Bắc Ngư.

Bắc Ngư thấy vậy cũng không cần đợi, nàng chủ động lao đến, xong trốn sau lưng Lương Tín Nhân, tay níu lại áo, đầu thập thò ra nhìn xung quanh.

Nhóm người nghe đến tên Lương Tín Nhân rồi mới ngộ nhở ra.

"Thì ra đây là Tín Nhân ca ca trong miệng nàng."

"Là một ngoan nhân, không dễ chọc."

"Xong, lỡ tham gia vào ăn h·iếp muội muội hắn."

"..."

Rất nhiều suy nghĩ đánh giá Lương Tín Nhân lúc này.

Nhưng đây quả thật là bọn hắn nghỉ nhiều, nếu như là người khác thì hắn sẽ không như này nhưng người mà bọn hắn ăn h·iếp lại là Bắc Ngư, cũng may là chỉ mới đe dọa nhẹ, chứ bọn hắn mà đụng đến Bắc Ngư thì đừng nói là chỉ bọn hắn, kêu luôn cái dòng họ nhà bọn hắn hay kêu thành chủ ra thì hắn cũng không ngại mà cho gãy xương, bó bột trên giường, ăn vả còn là nhẹ.

"Sao rồi?" Lương Tín Nhân chất giọng thay đổi, nhẹ nhàng hỏi Bắc Ngư.

Bắc Ngư không nói, thay vào đó là níu áo Lương Tín Nhân mạnh hơn.

Lương Tín Nhân hiểu, chỉ có thể xin lỗi: "Xin lỗi, là ta đến trễ, cũng là do trả tiền đấy."



Trước đó khi mua đồ cho Bắc Ngư, giá cả có chút khá cao, mà Bắc Tử đưa hắn toàn tiền xu, nên khi trả tiền, hắn phải cẩn thận lấy từng xu ra đếm cho đúng, cho đủ để trả, vì vậy mới đến trễ thế này.

Bắc Ngư nghe xong thì nhẹ thả ra tay níu áo ra.

Lương Tín Nhân cảm nhận được nên nhẹ cười, xong âm thanh lần nữa thay đổi, nhìn nhóm người kia, nói.

"Muội nói đi, còn ai muốn dở thói côn đồ với muội, để ta cho bọn hắn lên giường nằm vài tháng."

Nằm vài tháng đối với nhóm công tử ca này không phải là vấn đề, nhưng vấn đề là đau, có bao giờ chịu được khổ được đâu.

"Ực." nuốt một ngụm nước bọt, nhưng sao nó lại khó trôi xuống cổ họng.

"Không... không có."

Nghe được Bắc Ngư nói như này, nhóm công tử ca mới thở ra một hơi, xem như là an toàn, không phải chịu đau.

"Ừm, thế giờ sao? Muội còn muốn đi dạo chứ?" Lương Tín Nhân hỏi, bọn hắn nãy giờ mới đi được có một chút, chưa đi hết khu phố nữa.

"Không, về thôi."

"Vậy về."

Kẻ đầu sỏ đã phải trả giá, không cần phải làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Đó là những gì Lương Tín Nhân nghĩ, theo hắn đây chỉ là chuyện nhỏ vì Bắc Ngư không b·ị t·hương, nhưng những người khác lại nghĩ đây là chuyện to vì An Hoại b·ị t·hương.

Trong lúc Lương Tín Nhân và Bắc Ngư muốn rời đi, thì một giọng nói bỗng vang lên.

"Đây rồi, đây rồi, công tử ở chỗ này."

Binh lính thành chủ phải đi tìm An Hoại đã tới.

"Tránh ra, tránh ra để cho binh lính thành chủ làm việc."

Binh lính chen lên phía trước cho đến khi nhìn thấy được An Hoại đang nằm dưới đất.

"Công tử? Công tử, người làm sao vậy? Mặt sao sưng vù như vậy?" Binh linh vội vàng tới đỡ lấy An Hoại, lo lắng hỏi.

An Hoại nghe thấy tiếng của binh lính, xong mở mắt ra nhìn, xác nhận là đúng thì hắn mới la lên.



"AAA, con mẹ nó, là hắn đánh ta, hắn dám lăng mạ ta, người đâu, bắt hắn đem về bỏ ngục." Chó cậy gần chuồng, An Hoại chỉ tay Lương Tín Nhân, nói.

"Cái gì? Đánh người? Người không nói người là con thành chủ à?" Binh linh bất ngờ hỏi.

"Nói rồi, nhưng hắn vẫn không để ta vào mắt, nhanh bắt hắn lại cho ta." Nói ra thì mất mặt nhưng không nói là không được, An Hoại chịu khó.

"Được."

"Tránh ra, tránh ra, binh lính Thành Chủ đến." Binh lính cứu viện đã đến, tiếng nói trong rất quen thuộc, cảm giác như đã nghe đâu đó.

Sau khi binh lính cứu viện tới, và nhìn thấy An Hoại, thì đồng câu hỏi với binh lính tới trước.

"Công tử, người sao vậy? Mặt sao sưng vù thế kia."

"Là hắn, hắn đánh ta, mau bắt hắn lại." Chuyện b·ị đ·ánh rất mất mặt, khi phải nói lại lần hai thì An Hoại càng nổi giận đối với Lương Tín Nhân.

"Hắn? A? Đây chẳng phải là cháu của Tử lão đấy sao?" Binh lính này nhận biết Lương Tín Nhân.

"Ngươi biết hắn?" An Hoại bất ngờ, hỏi.

"Không tính là quá biết, gặp qua một lần." nói xong hắn nhìn Lương Tín Nhân, nói: "Không ngờ lại gặp ngươi ở trường hợp này, người ta nói, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, nay ta không cần mười năm, chỉ cần một ngày là đủ."

Lương Tín Nhân cũng chú ý đến binh lính này, xong cũng bất ngờ lắc đầu, không ngờ lục địa này lại tròn vậy.

"Là ngươi? Uống thuốc ta đưa chưa?" Lương Tín Nhân khinh thường, nhếch miệng cà khịa.

Tên lính này không ai khác chính là tên binh lính nói Tử lão đưa nhầm thuốc lúc.

Nhắc tới lại thấy bực mình: "Thuốc cái con mẹ ngươi." xong quay qua lần nữa hỏi An Hoại: "Công tử, người chắc là hắn chứ?"

"Là hắn, ngươi hỏi nhiều thế làm gì, bắt lại."

"Rõ." Tên lính này nhận lệnh, xong lao lên, không nói nhiều, lần nữa rút kiếm, rút kinh nghiệm từ lần trước lần này hắn chắc tay hơn, không còn run lên như lúc mới gặp nữa.

Đồng thời đây cũng là cơ hội để lập công, chỉ cần lập được công thì những chuyện mất mặt lúc trước sẽ nhanh chóng bị xóa bỏ.

Tên lính này lao lên không cần đồng đội, sử dụng kiếm dù chưa vung bao giờ, Lương Tín Nhân thật khinh thường, khinh thường ra mặt.

Khi kiếm muốn chém trúng Lương Tín Nhân, thì hắn nhẹ nghiêng người né tránh, xong giơ lên nắm đấm, đấm móc từ trái sang, đánh vào vùng ngực tên lính.

Nhanh và dứt khoát, sức mạnh vừa để cho tên lính gãy xương mà thôi.

Tên lính b·ị đ·ánh bay qua một bên, kiếm và người lăn dài trên đất.



Cảm nhận được nỗi đau, hắn không khỏi rên lên.

"Aaa."

Đây là tự vệ, nếu như cẩn thận nói chuyện thì Lương Tín Nhân sẽ không ra tay, nhưng tên lính này lại dứt khoát lao lên dùng kiếm, thì hắn chỉ có thể phản kháng.

Như nói trước đó, b·ạo l·ực không phải là phương pháp duy nhất giải quyết vấn đề, nhưng là cách nhanh nhất để kết thúc vấn đề, với lại hắn cũng không ưa tên lính này chút nào.

Cách đáp trả của Lương Tín Nhân lần nữa khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đâu bất ngờ, dùng tay không đánh với kiếm, đã vậy còn không b·ị t·hương, xong còn trả lại một đòn khiến tên lính lăn dài trên đất.

"Ngoan nhân, đúng thật là ngoan nhân."

"Thứ quái vật gì thế này?"

"..."

"Các ngươi còn đứng nhìn cái gì, các ngươi nhiều người hơn mà, hắn có mạnh đi nữa cũng chưa chắc có thể chống lại được các ngươi." An Hoại nói rất đúng nhưng đúng với người khác chứ Lương Tín Nhân lại khác.

Những tên lính khác nghe vậy cũng muốn lao lên, nhưng một âm thanh đi trái lại, nói: "Công tử, chúng ta được phái đến để mang người về uống thuốc, nên mạng phép không nghe theo.”

An Hoại bất ngờ, Lương Tín Nhân cũng vậy, nhưng khi nhìn xung quanh hắn cũng nhanh chóng hiểu được vấn đề, không khỏi khen ngợi tên lính đó: "Thông minh, nhạy bén."

"Ngươi đang nói gì? Lời nói của ta người cũng không dám nghe theo sao?" An Hoại tức giận nói, đây là không để hắn vào mắt.

"Xin lỗi, sau khi về ta sẽ tự báo cáo với thành chủ." Tên lính đó nói với An Hoại xong đối với những tên lính khác, nói: "Người đâu, đưa công tử về, còn nữa, đem tên đang nằm dưới đất về luôn."

Nghe ai? Công tử hay tên lính? những tên lính khác đang băn khoăn, xong cuối cùng bọn hắn quyết định nghe theo tên lính, tiến đến chỗ An Hoại, nắm tay nắm chân đem đi.

"Thả ta ra, các ngươi thả ta ra." An Hoại Hô lên, tiếng hô càng ngày càng xa, chỉ còn lại mỗi tên lính vừa nói.

"Ngươi tên gì?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Tại hạ Tôn Sơn." Tôn Sơn chắp tay nói.

"Tôn Sơn, ngươi là một người thông minh." Lương Tín Nhân khen ngợi, xong thì quay qua đối với Bắc Ngư, nói: "Đi thôi, chúng ta đi về."

"Ừm."

Người xung quanh dạc ra tạo đường cho Lương Tín Nhân đi, không ai dám ngăn cản.

Đến đây thì mọi chuyện kết thúc, hôm nay tất cả mọi người đều nhận được rất nhiều bất ngờ, đánh con thành chủ, từ chối con thành chủ, không nghe lời con thành chủ, tay không đánh với kiếm.

Không biết từ khi nào mà chữ thành chủ này lại trở nên rẻ mạc thế này