Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 167: Không




Chương 167: Không

Khác với những người con gái khác, Bắc Ngư trước giờ chỉ ở trong nhà, chưa từng tiếp xúc với những người khác, có thể nói nàng như một tấm giấy trắng, như một đứa trẻ.

Vì vậy khi đối mặt với những người khác, nàng rất mẫn cảm trong việc cảm nhận, cảm nhận cảm xúc của người khác đối với nàng.

Do vậy nàng mới cảm thấy rùng người khi An Hoại trò chuyện với nàng.

Cảm giác không được tự nhiên, như bị thứ gì đó để mắt tới dù cho là có trốn tránh.

"Không cần." Bắc ngư ngắn gọn nói.

Bị từ chối lần đầu, An Hoai cảm thấy đây cũng là chuyện dĩ nhiên, không bỏ cuộc, tiếp tục nói.

"Mỹ nhân, chúng ta lần đầu gặp mặt nên nàng còn cảm thấy lạ lẫm, nhưng chỉ cần qua một hồi thôi là sẽ quen thôi, không cần phải sợ."

"Không muốn." An Hoại càng nói Bắc Ngư càng trở nên rụt rè, liên tục lui lại phía sau.

Nhưng nàng càng lui về, An Hoại càng được nước lấn tới.

"Mỹ nhân, nàng đang làm gì ở đây? Đi một mình à?"

"Không,.... ta... ta đi với Tín Nhân ca ca." Bắc Ngư ấp úng nói.

"Tín Nhân ca ca? Huynh trưởng nhà nàng sao? Như vậy ta phải gặp mặt một lần với được, để sau này không phải cảm thấy lạ mặt khi ta đến nhà nàng." An Hoại tự tin ưỡn ngực nói, chưa gì đã nghĩ đến chuyện cưới xin rồi.

"Không phải,.... Tín Nhân ca ca là Tín Nhân ca ca." Bắc Ngư không hiểu vế sau của câu nói nhưng câu trước thì nàng hiểu.

Lần này đến lượt An Hoại không hiểu Bắc Ngư đang nói gì.

"Kệ đi, có vẻ như ta chưa giới thiệu nhỉ? Ta là An Hoại, con trai thành chủ An Lạc Thành." An Hoại ưỡn ngực, cố tạo ra vẻ ngầu lòi cho Bắc Ngư thấy, khi nói ra điều này, hắn đã dự định sẵn tỉ lệ thành công là một trăm phần trăm rằng các nữ nhân sẽ theo hắn, không ai có thể cưỡng lại được.

Nhưng hắn đã nhầm, sau khi nghe được cái tên An Hoại, Bắc Ngư như nhớ lại trước đó Lương Tín Nhân từng nói, cha con nhà Phá Hoại, liền không khỏi mắc cười, phải đưa tay che miệng, cố gắng để không cười quá lộ liễu.

Trông thấy Bắc Ngư như đang cố gắng nhịn cười, An Hoại lại không biết tại sao nàng lại cười.

"Mỹ nhân, sao ngươi lại cười."



Bắc Ngư giật mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: "Không có gì."

"Hừm.. vậy sao, mà quay trở lại chủ đề chính, như ta đã nói trước đó, ta là con trai thành chủ An Phá, nếu như ..."

"Khục, khuc,.." Bắc Ngư lại lần nữa muốn cười nhưng lại nín.

"Nàng sao vậy? Sao lại cười?"

"A, không phải, đó... đó là... là bụng ta kêu ấy." Bắc Ngư đỏ mặt, nói.

"Vậy sao, lát nữa ta dẫn nàng đi ăn, giờ thì nói tới đâu rồi? À, ta là con trai thành chủ, nếu như nàng chịu làm dâu phủ ta, thì nàng có thể có được một cuộc sống ấm no, hạnh phúc, gia đình giàu theo, nàng thấy thế nào?" An Phá đã nói ra mục đích chính.

"Ừm, ta.. ta không cần." Bắc Ngư ngay lập tức từ chối lần nữa.

"Phải vậy chứ, vậy thì nhanh....A? Nàng vừa nói gì cơ?" An Hoại có chút không nghe rõ.

"Ta không cần, ta không muốn." Bắc Ngư lần này thẳng thắng hơn.

'Nàng chắc chứ? Ta là con trai thành chủ, nàng sẽ hạnh phúc, gia đình sẽ trở nên giàu sang, sống trong nhung lụa." An Hoại lần nữa lặp lại, ánh

"Không là không." Bắc Ngư kiên dè nhưng vẫn thẳng thắn.

"Cho nàng lần nữa nghĩ lại."

"Không."

Người ta có nói, quá tam ba bận, An Hoại bị liên tục từ chối đến bốn lần, là một đứa con trai của thành chủ, bị từ chối trước mặt công chúng là thứ không thể chấp nhận được, nay hắn đã mặt dày để hỏi lại vẫn bị từ chối, không thể chấp nhận gấp bốn.

"Cô nàng, ta coi trọng ngươi, là phúc của gia đình ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được ta coi trọng, thế mà ngươi dám từ chối ta hả?" Lời nói, bộ mặt, cách xưng hô thay đổi một trăm tám mươi độ, lời ngon lời ngọt biến mất hết, tạo áp lực.

Bắc Ngư bị áp lực làm lui lại phía sau, cơ thể co ro, sợ sệt, không nói nên lời.

"Hừ, nữ nhân ngu ngốc, chỉ có tạo áp lực mới có thể khiến ngươi nhận ra vị trí của mình." An Hoại thầm nghĩ trong lòng.

"Giờ ta hỏi lại lần nữa, ngươi có đồng ý không?" An Hoại lần nữa lên giọng.



"K---Kh---không." Bắc Ngư vẫn kiên trì.

"Hừ cái thứ không biết điều, người đâu? À không có, đám các ngươi, nhanh chóng lên bắt nữ nhân này lại đem về phủ thành chủ cho ta." An Hoại muốn kêu binh lính nhưng nhận ra là đang trốn đi chơi, hắn quay lại kêu nhóm bạn của hắn.

"Haizz, thật đáng tiếc, nữ nhân như này lại rơi vào tay Hoại thiếu, ta cũng muốn một người như vậy."

"Ta cũng vậy."

"..."

Nhóm bạn của hắn tận dụng cơ hội vuốt mông ngựa, xong cũng tự giác, nghe theo chỉ thị mà đi lên, bao vây Bắc Ngư.

"Nữ nhân, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được Hoại thiếu coi trọng."

"Không biết có mấy người muốn như ngươi mà lại không được."

"..."

Đã bao vây, còn không ngừng tưng bốc, tạo áp lực cho Bắc Ngư.

Dần dần vòng tròn càng áp sát lại, Bắc Ngư cảm thấy ngợp, và sợ hãi cực độ, hai tay ôm đầu, che tai, ngồi xuống.

"Tín Nhân ca ca." Đây là thứ nàng có thể suy nghĩ được lúc này.

"Này, các ngươi đang làm gì đấy?"

Một giọng nói âm trầm vang lên khiến nhóm người phải dừng lại và chú ý.

Một thanh niên trẻ với mái tóc dài, cơ thể nhìn trông gầy, cao ráo, bên ngoài không có gì đặc biệt, nhưng bù lại là khuôn mặt điển trai, khiến cho những đứa con trai ở đây đều phải hâm mộ.

"Tiểu tử, ngươi là ai mà dám lo chuyện bao đồng?" Đã vuốt mông ngựa thì phải vuốt cho nó bóng và mượt.

"Ta hỏi trước, các ngươi đang làm cái đéo gì?" Giọng nói càng ngày càng âm trầm, khiến người nghe phải rùng người.

"Tiểu tử, ngươi nên trả lời câu hỏi của ta trước."



"Ngươi thật nhiều chuyện." Thanh niên chỉ đơn giản nói bốn chữ, xong ngay lập tức hành động.

Hắn di chuyển một cách chớp nhoáng, mới đây đã xuất hiện bên cạnh người vừa mở miệng, không nhiều lời cũng không đợi đối phương phản ứng, thanh niên đã đưa tay nắm lấy tay của người đó, sau đó là dứt khoát dùng sức bóp mạnh, chỉ là dùng sức đủ để khiến người đó gãy xương, xong thanh niên khuôn mặt bỗng trở nên kinh ngạc.

"AA-----" Một tiếng đau la thất thanh phát ra.

Lúc trước người dân không hề chú ý chỗ này, nhưng khi tiếng la thất thanh phát ra thì mọi người mới chú ý đến, nhưng cũng không phải trăm phần trăm là do tiếng la, mà do có sự xuất hiện của thanh niên kia.

"La cái đéo gì?" Cảm thấy ồn ào, thanh niên dứt khóa vả mặt người đó một cái.

Người đó ăn vả xong im luôn, cố gắng chịu đựng trong lòng.

"Tốt lắm, giờ thì trả lời câu hỏi của ta, các ngươi đang làm cái đéo gì?" Thanh niên lần nữa lặp lại câu hỏi đối với nhóm người này.

"Ta.... ta...." Người bị gãy xương tay muốn nói.

"Ngươi ngậm mồm lại, để đứa khác nói."

Nhóm người An Hoại trầm mặc, An Hoại thì đến giờ mới nhận thức được lại, liền không khỏi nổi nóng, lao tới gần thanh niên, đưa ta ngón tay, chỉ lấy mặt thanh niên, nói.

"Con mẹ nó, là ta nên hỏi ngươi mới đúng, ngươi là tên đéo nào mà dám xía vô chuyện của ta? Ngươi có biết ta là ai không?"

"Ngươi đây vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Thanh niên không mấy quan tâm về lời nói của An Hoại, không ngần ngại, lần nữa đưa tay lên làm một cú vả thật mạnh vào mặt An Hoại, khiến hắn phải quay một vòng rồi mới ngã trên đất.

An Hoại bị ăn một vả sưng cả mặt, hai tay phải ôm mặt, la lên thất thanh.

"Ngươi nên ngậm miệng lại trước khi ta lại cho thêm một vả nữa." Thanh niên nhìn với ánh mắt đe dọa, âm trầm, nói.

An Hoại nghe xong thì phải im miệng làm theo. hắn đang nghi ngờ cuộc đợi.

Hôm nay hắn đã hai lần nói rằng hắn là con thành chủ, nhưng hai người hắn nói với lại không để điều đó trong lòng, không ngần ngại mà từ chối, không ngần ngại mà vả hắn, chả lẽ thành chủ hai từ này đã không còn tác dụng? Trước giờ đối với người khác vẫn hữu dụng mà.

"Tốt, ta lặp lại lần nữa, các ngươi đang tính làm cái đéo gì? Đứa nào cũng được, trả lời đi, trước khi ta không đủ kiên nhẫn mà cho các ngươi mỗi người một vả như hắn." Thanh niên nhìn xung quanh một vòng, đe dọa nói, xong tay còn chỉ An Hoại đang nằm la trên đất.

Nhóm bạn của An Hoại cũng chỉ là đám công tử ca, chỉ biết chơi và ăn sung mặc sướng, có bao giờ gặp trường hợp như này đâu, nên bọn hắn cũng bắt đầu rén, bao vây cũng dần nới ra.

"Là Hoại thiếu thấy nữ nhân này xinh đẹp, muốn hỏi về làm dâu, nhưng ai ngờ bị nàng từ chối tận bốn lần, không chịu được, hắn đã kêu bọn ta lên bao vây, bắt đem về phủ của hắn." Một người trong nhóm mở miệng nói, nhanh trước khi ăn vả.

"Hoại thiếu? An Hoại sao?" Thanh niên bất ngờ hỏi, nhưng xong vẻ mặt cũng trở lại bình thường.

Nhóm bạn của An Hoại cũng liên tục chú ý đến vẻ mặt của thanh niên, người thanh niên nói thẳng nhũ danh của An Hoại vẻ mặt thì lại rất bình thường, lúc này đây bọn hắn biết rằng đã gặp phải một người khó nhằn.