Chương 164: Đầu Ngón Tay Kẹp Kiếm
"Đừng có lấy hai cái từ thành chủ ra mà dọa ta, nó không có tác dụng đâu." Lương Tín Nhân khuôn mặt không đổi sắc, lời nói đanh thép, kèm theo một chút cương, không sợ hãi, nói với tên lính này.
Tuy đã mất tu vi nhưng sức mạnh cũng đủ để chống lại những người nơi này, đừng nói chi chỉ có một cái thành chủ, nhưng hắn cũng không phải là một người thích tìm chuyện, nhưng nếu có người muốn tìm chuyện với hắn, hay là với Bắc Tử và Bắc Ngư thì hắn thật sẽ không ngần ngại đứng ra, dù cho đến cuối cùng là phải dùng b·ạo l·ực để giải quyết đi chăng nữa.
Tên lính nghe xong thì có chút rén và bất ngờ, hắn đây trước giờ toàn dựa vào là binh lính thành chủ mà làm sằn làm bậy mà giờ lại xuất hiện người không sợ thành chủ, nhưng nếu như dừng lại ở đây thì còn đâu là mặt mũi nữa, nên hắn chỉ có nước tự gồng người lên, nếu đã nói với Lương Tín Nhân không được thì lại lần nữa dí Bắc Tử: "Tử lão, đây là thế nào? Lão không muốn đền bù và xin lỗi sao? Sao lại kêu người ra vậy? Còn không để thành chủ vào mắt nữa?"
Bắc Tử còn đang chút ngạc nhiên, chưa tỉnh hồn, sau khi tỉnh hồn, muốn mở miệng nói thì Lương Tín Nhân lại lần nữa chen vào.
"Đừng có dí sang Tử lão, có gan thì nói chuyện với ta này." Lương Tín Nhân không quá nhiều lời, đưa tay kéo Tử lão ra phía sau, hắn thay chỗ Tử lão, mặt đối mặt với tên lính dẫn đầu, với ánh mắt sắc bén.
Lần này tên lính dẫn đầu lại lần nữa rén, muốn lui, nhưng khi tay di chuyển đụng trúng thanh kiếm, thì hắn lại lần nữa phản ứng lại, bằng cách xuống thế, một tay giữ vỏ kiếm, một tay cầm chui kiếm như muốn rút vậy.
"Hỗn láo, ngươi dám nói chuyện với binh lính Thành Chủ như vậy sao? Có tin ta chém ngươi không?"
Hai tên đi đằng sau cũng chỉ là đi theo, không biết thực hư trong chuyện này, nhưng thấy tên lính dẫn đầu xuống thế, thì bọn hắn cũng xuống theo.
"Chém ta? Ngươi đang nói trò đùa sao? Ngươi nhìn xem ngươi, tay chân run run, kiếm chưa chắc đã cầm vững nữa là." Lương Tín Nhân đưa mắt nhìn khắp người tên lính, xong nhếch miệng, khinh thường nói.
"Tay chân run run?" Tên lính dẫn đầu biết là lời nói của Lương Tín Nhân là nói với hắn, nhưng tại sao lại là chân tay run run.
Khi hắn cúi đầu xuống nhìn thì quả thật là chân tay của hắn đang run, run một cách vô ý thức, bản năng con người trỗi dậy, chỉ được cái to mồm nhưng cơ thể lại rất thành thật.
"Nhìn ngươi là ta biết ngươi chỉ mới làm binh lính được hai ba năm, chắc cũng chưa bao giờ rút kiếm nhỉ? Trước giờ cũng chỉ là to mồm, dùng hai từ thành chủ để dọa người dân thôi nhỉ?" Lương Tín Nhân khoanh tay trước ngực, nhìn tên lính cầm đầu, khinh thường hết sức nói.
Tên lính dẫn đầu nghe xong thì đờ ra, hoàn toàn bị Lương Tín Nhân nói trúng tim đen, mọi người xung quanh cũng đã nghe được và dần dần xuất hiện nhiều lời bàn tán về hắn.
"Mấy hôm trước hắn qua sạp ta lấy trái cây xong không trả tiền, khi nói tới thì lại lấy hai từ thành chủ ra..."
"Ngươi cũng vậy sao? Ta cứ tưởng là có mỗi ta...."
"Hừ, hắn còn tính sờ mó ta nữa kìa..."
"Mẹ kiếp thằng khốn..."
"...."
"IM LẶNG." Tên lính cầm đầu bị lời qua tiếng lại quanh tai, không chịu được la lên, nhưng nó thật sự là vô tác dụng, miệng lưỡi thiên hạ thì làm sao nói im là im được.
"Đấy đấy, bị nói trúng cái tức."
"Thằng này là con ai vậy?"
"Nghe nói mẹ hắn bị bệnh, bệnh c·hết đi cũng được, thứ không biết dạy con.."
Lời bàn tán không hề dứt.
"AAAAA!!!!" Tên lính dẫn đầu không chịu được nữa mà la lên, xong trở nên dứt khoát, đưa tay rút ra thanh kiếm bên hông, ánh mắt sắc bén như muốn g·iết người nhìn Lương Tín Nhân, xong dựa thế đã được tạo sẵn, nhanh chóng di chuyển, đưa kiếm muốn chém Lương Tín Nhân một phát cho hả giận.
Vì khoảng cách hai người là khá gần nên dù cho là lần đầu vung kiếm nhưng tên lính dẫn đầu chắc chắn rằng có thể một phát chém được Lương Tín Nhân.
Mọi người xung quanh bị hành động của tên lính dẫn đầu làm cho trầm trồ, không còn nói chuyện nữa.
Ở đằng sau Bắc Tử và Bắc Ngư trong lòng càng thêm lo lắng.
"Tín Nhân ca ca, cẩn thận." Bắc Ngư hô lên.
Khi thanh kiếm sắp xoẹt qua cổ của Lương Tín Nhân, tên lính nụ cười trở nên mười phần, nhưng sau đó cũng cứng ngắc lại, nụ cười vẫn vậy nhưng ánh mắt lại trở nên bất ngờ, không thể tin được.
Không chỉ tên lính dẫn đầu mà những người dân xung quanh và Bắc Tử, Bắc Ngư cũng đều trầm trồ.
Lương Tín Nhân đưa tay lên kẹp lấy thanh kiếm, không hề có chút gì gọi là bối rối, rất tự nhiên, rất dứt khoát, thanh kiếm bị nằm chắc ở các đầu ngón tay.
"Làm sao có thể?"
"Hừ, nói không lại thì dùng kiếm để c·hém n·gười dân? Đây là phẩm chất của binh lính thành chủ sao?" Lương Tín Nhân càng ngày càng đối với thành chủ An Lạc Thành càng khinh thường, hắn dùng một chút sức mạnh tác động vào lưỡi kiếm, giật mạnh một cái, xong cũng thả ra.
Tên lính dẫn đầu tay cầm kiếm bỗng nhiên bị tác động, không thể phản kháng nên đã để thanh kiếm rời khỏi tay và rớt xuống đất.
"Đến cả kiếm cũng không cầm vững thì đòi chi làm binh lính."
"Ngươi... Ngươi.... khốn nạn." Lại càng thêm mất mặt, tên lính dẫn đầu thật muốn khóc, chỉ vì nhận tiền làm việc mà giờ đây mặt mũi ném không còn gì, nếu biết trước như này thì hắn đã không nhận tiền làm việc rồi.
Đã đánh đơn không lại thì gọi đồng bọn.
"Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì? Lên bắt lấy hắn đi." Tên lính dẫn đầu ra lệnh cho hai người đằng sau.
Nhưng rất tiếc cho hắn là, hai người đằng sau thấy tên này trêu chọc Lương Tín Nhân và mất hết mặt mũi thì không khỏi rút lấy kinh nghiệm, không tham gia vào vụ này tránh để bản thân trở thành kẻ thứ hai mất mặt.
"Ngươi nói gì vậy? Đây là chuyện gia đình của ngươi, bọn ta không tiện can thiệp."
"Đúng, đúng, không tiện can thiệp."
"Cái lũ ăn cháo đá bát các ngươi, khi có chỗ tốt thì ta không ngại mà kêu gọi các ngươi để cùng hưởng, giờ đây thấy ta như này lại không thèm đến giúp đỡ." Đã không ai chịu giúp thì hắn cũng chỉ có thể kéo chân hai người này xuống.
Hai người đằng sau bị tên cầm đầu kéo xuống nước liền không khỏi sừng cồ lên, nổi giận, nói: "Ngươi đang nói gì? Hôm nay là lần đầu tiên ta chung nhóm với ngươi, ngươi đừng có ở đó mà vu oan cho ta."
"Ta cũng vậy, do nhóm trước của ta không đủ nên ta mới được chuyển qua đi với ngươi, thậm chí tên của ngươi ta còn không biết." Hai người phủ định cực mạnh.
Lợi ích a, mọi thứ chung quy lại vẫn là lợi ích, chỉ khi có lợi cho bản thân thì mới có mặt, còn không thì dù cho có là bằng hữu đi chăng nữa thì chưa chắc đã chịu nhận nhau.
"Mẹ nó, thứ không có tình người."
"Tình người? Ngươi xem lại ngươi đi, ăn không trả tiền, s·àm s·ỡ người khác, ngươi hỏi xem ngươi có tình người không mà nói vậy với ta?"
"Ngươi làm như ngươi chưa từng làm vậy? Có cần ta kể ra không?"
"Ngươi dám!!!"
Không hiểu sao, từ lúc nào câu chuyện lại trở nên như vậy, từ của người lính với Lương Tín Nhân, giờ trở thành chuyện phanh khưi những chuyện xấu của ba tên lính.
Từ người trong cuộc bỗng dưng trở thành ăn dưa quần chúng, cảm giác nó cứ sao sao ấy, nhưng thôi kệ, cứ nghe trước đi đã.
Qua được một lúc, ba tên lính bỗng nhiên mới nhận ra có điều gì đó là lạ, không khỏi đưa đầu lên, cẩn thận nhìn xung quanh, thì lại phát hiện, mọi người ở đây đều đang nhìn tụi hắn, cảm giác cứ như là ba con khỉ đang trong rạp xiếc vậy.
"..."
"Con mẹ nó, chính là thằng khốn này, khiến cho chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ, các ngươi còn đứng đó làm gì? Giải quyết hắn." Dựa vào lúc tình huống không được ổn định, tên lính cầm đầu đã lôi Lương Tín Nhân vào cuộc lần nữa.
Đầu óc của hai tên sau vẫn còn nóng, chưa lấy lại được bình tĩnh nên khi nghe tên lính cầm đầu dúi, kèm theo việc này là do Lương Tín Nhân khởi xướng, bọn hắn cũng đã nổi giận đùng đùng.
"Thứ chó c·hết, dám làm bọn ta mất mặt, chịu c·hết đi."
Máu dồn lên não, không cần suy nghĩ nhiều, hai người này sử dụng hành động để biểu hiện.
Tay rút lấy thanh kiếm để bên hông, sau đó lao lên chém lấy Lương Tín Nhân, một tên từ trái chém qua, một tên thì từ phải chém qua, chắc chắn là không có đường thoát.
Tên lính cầm đầu lại lần nữa mỉm cười, nhưng nụ cười lại lần nữa rất nhanh biến mất.
Khi hai lưỡi kiếm sắp chạm vào Lương Tín Nhân thì hắn lại chéo tay nhau, mỗi tay bắt lấy một lưỡi kiếm.
Hắn đây chỉ mất tu vi, chứ những giác quan trên cơ thể đã được cường hóa là vẫn còn, khả năng quan sát, nhanh nhẹn, nhạy bén đã giúp hắn nhìn thấy đường kiếm rõ ràng hơn, cũng dễ dàng bắt lấy lưỡi kiếm khi nó đang vung, tất nhiên, để tránh dẫn tới cơ thể b·ị t·hương thì hắn phải dùng sức mạnh vừa đủ để có thể dừng ngay thanh kiếm trong một cứ bắt, quán tính là không hề có ở đây.
Toàn trường lần nữa câm nín