Chương 163: Thuốc Giả?
Có nhà thì đầy đủ mọi thứ, có nhà thì phải sống tạm bằng một miếng vải che, trong một con ngách nào đó.
Nơi ổn định nhất thì chắc có lẽ là phủ thành chủ, và một vài địa chủ nhỏ.
Người thì có người thân, người thì phải tự thân cô đơn ngoài đường làm ăn mày vì mất đi người thân trong quá trình vào rừng tìm đồ, hoặc là do cuộc đàn áp mười năm một lần của yêu thú.
Những thứ bần cùng nhất của xã hội, những thứ thoải mái nhất của xã hội đều tập trung lại trong một cái nhìn của Lương Tín Nhân, con người nơi đây thật khổ, không, khổ không đủ để diễn tả nơi này.
Về phía Bắc Ngư, sau khi vào thành, mọi thứ trong tưởng tượng của nàng đối với thành trì đã bị phá vỡ, nếu như so sánh thì nàng cảm thấy nơi nàng ở vẫn là tốt hơn nơi này, không cần phải khổ sở để sinh tồn, nhưng nàng lại không biết rằng, do sinh sống tại ngoài bìa rừng từ nhỏ, nên đối với nàng thì khá bình thường, nhưng đối với người khác thì đây quả thật là một bước xuống địa ngục, ai mà biết yêu thú lúc nào tập kích không hay.
Và việc đến nơi nhiều người như thế này cũng là lần đầu tiên Bắc Ngư tiếp xúc, vì vậy nàng có chút sợ sệt, níu lại áo Bắc Tử và đi bên cạnh.
Nhưng vẫn có những thứ nàng chưa từng gặp bao giờ, nên đi đến đâu cũng quay đầu qua lại để nhìn.
Tất nhiên tất cả những thứ mà Lương Tín Nhân thấy hiện tại cũng chỉ là một góc của thành trì, còn những nơi mà hắn chưa tới nữa, nhưng trước mắt cứ như này.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Bắc Tử vừa đi vừa hỏi Lương Tín Nhân.
"Hai chữ, cùng cực." Lương Tín Nhân đánh giá.
"Tám phần người sống trong thành này đều rơi vào tình trạng như vậy, số ít thì tốt hơn trở thành người giàu." Bắc Tử nói.
Tiếp theo một đoạn đường, Bắc Tử đi đến đâu, người dân ở đây ai cũng biết lão, có người còn thân thiện tới nỗi khi nhà có chút đồ dư dả là đem ra cho Bắc Tử.
Bắc Tử thì thật sự không cần những thứ này, muốn những người này để lại mà dùng, nhưng không ai chịu mà cứ bắt lão phải nhận, Bắc Tử chỉ có nước nhận cho người ta vui lòng.
Đến một phiên chợ, ở nơi này khắp nơi đều có quầy hàng đang mở, nhưng chỉ có một chỗ là trống, mà không ai dám ở đó mở, và vị trí đó là của Bắc Tử, đây là sự tôn trọng của mọi người dành cho Tử lão, bán rẻ, không vì lợi ích, thân thiện.
Bắc Tử đi đến gần vị trí đó, gần đó có những cái tấm ván gỗ, lão xách theo từng miếng gỗ đi tới chỗ trống và dựng lấy một cái sạp nhỏ, nói đúng hơn là một cái bàn và bên trên có mái che.
Tiếp đó Bắc Tử từ trong giỏ, lấy ra những loại thuốc và để lên trên bàn, bày ra một gian hàng bán thuốc vậy đó.
Lương Tín Nhân và Bắc Ngư thì chỉ có trố mắt ra mà trầm trồ, chả biết nên phụ giúp thứ gì.
Tiếp đến một khoảng thời gian, là thời điểm có người đến mua thuốc, không phải vài người mà là rất nhiều người, khi Lương Tín Nhân hỏi tại sao có nhiều người như vậy thì không đợi Bắc Tử trả lời, thì người mua cũng đã trả lời cho.
Đơn giản là thuốc của Tử lão rẻ mà hiệu quả lại cao, khác với những quầy thuốc khác là tuy cùng hiệu quả nhưng lại quá mắc đối với những người dân bình thường như bọn họ, nhưng có những lúc không còn cách nào thì phải mua ở đó thôi, bây giờ Tử lão đến thì nên mua để phòng bị.
Nghe được như vậy, Lương Tín Nhân cũng khá bất ngờ, nhưng nói như vậy thì Tử lão như đang đá chén cơm của những hiệu thuốc khác, liệu đây có thật sự ổn?
Điều mà Lương Tín Nhân lo thì quả thật là không thừa, nhưng Tử lão mỗi tuần chỉ ngẫu nhiên vào thành một lần, nên việc kinh doanh của những hiệu thuốc vẫn được gọi là ổn.
Nhưng cũng không tránh những người này không ưa Bắc Tử, giống như chuyện sắp diễn ra.
Một nhóm gồm ba người mặc đồ binh linh, trên thân mang theo kiếm đến gần quầy hàng của Bắc Tử, mặc kệ những người đang xếp hàng, nhóm người đó tiến thẳng lên phía trước.
Những người đang xếp hàng, nhận ra được chuẩn bị có tình huống không hay phát sinh.
Người dẫn đầu trong đó từ trong túi, lấy ra một gói thuốc, không ngần ngại mà ném lên trên bàn, xong mở miệng, nói.
"Tử lão, ta kính nể lão là một thầy thuốc giỏi, nhưng điều đó không có nghĩa là lão được phép bán thuốc giả cho ta, mẹ ta ở nhà uống không khỏi." Lời nói khiến cho mọi người xung quanh chú ý.
Lương Tín Nhân đằng sau nghe xong thì lông mày không khỏi nhăn lại, Bắc Ngư thì trở nên lo lắng.
Bắc Tử thì lại rất bình tĩnh, không nói gì cả mà nhìn lấy người dẫn đầu.
Người dẫn đầu thấy Bắc Tử không nói gì, cứ tưởng là lão đang sợ, nên không ngại ngùng lần nữa lên giọng, nhằm thu hút mọi người xung quanh: "Thế nào? Lão không có gì để nói sao? Mà làm gì có gì để nói, chứng cứ rõ ràng thế này mà, lão đang muốn kiếm lời sao?"
"Thuốc giả? Tử lão bán thuốc giả? Thật sao?"
"Thật cái đầu ngươi, Tử lão đã làm ở đây và cái nghề này bao nhiêu năm rồi, nhân phẩm của lão, ta vẫn tin."
"Đúng vậy, ta còn là khách quen của lão nữa."
"Nếu Tử lão bán thuốc giả thì tại sao chỉ lấy tiền rất ít? Lúc trước ta mua thuốc lão chỉ lấy của ta một nắm thóc."
"..."
Lời nói tuy to, nhưng hiệu quả quần chúng lại đi ngược lại với tưởng tượng, thành ra người dẫn đầu được cho là kẻ đến phá rối, nhưng vì hắn là binh linh thuộc thành chủ nên không ai dám to miệng, chỉ có thể xem cách xử lý của Tử lão.
Tử lão vẫn không nói gì, sau một hai phút thì mới mở miệng nói: "Trí nhớ của ta rất tốt, ta chưa từng gặp ngươi đến mua thuốc của ta."
Như chuẩn bị từ trước, người dẫn đầu vẫn bình tĩnh đáp: "Ta không mua thuốc, không có nghĩa là ta không được nhờ người khác mua giúp."
"Được, vậy ngươi nhờ người khác mua thuốc gì, người bệnh bị bệnh gì?" Bắc Tử vẫn bình tĩnh nói.
"Theo triệu chứng thì đó là bị cảm, nên ta nhờ người đến mua thuốc cảm."
"Thuốc cảm sao?" Bắc Tử nhẹ nói, xong nhặt bao thuốc lên, mở ra để nhìn, nhìn một lúc xong thì cầm lên ngửi.
"Hừm, thuốc không giả, chỉ là đây không phải là thuốc cảm, đây là thuốc hạ sốt, nếu như đó thật sự là sai lầm của ta thì ta có thể đổi lại cho ngươi thành thuốc trị cảm."
"Đấy, ta đã nói, Tử lão làm gì có chuyện bán thuốc giả, nhiều nhất là nhầm thôi."
"Đúng vậy, Tử lão vẫn rất tín."
"..."
"Thuốc trị sốt? Không phải thuốc giả sao?" Người dẫn đầu thầm nghĩ, hắn chỉ là người nhận tiền và được nhờ như này với Bắc Tử, không hề biết bên trong là loại thuốc gì, nhưng cũng không sao, cái cớ cũng đã có, chỉ cần làm to hơn nữa.
"Thuốc giả hay không bây giờ không còn là vấn đề, vấn đề đây là lão đưa nhầm thuốc, lỡ như thuốc mang đến bất lợi cho mẹ ta thì sao? Lão có phụ trách được không?" Người dẫn đầu tiếp tục lên giọng, nói, càng nói càng to.
"Vậy ngươi nói xem, mẹ của ngươi giờ đang có triệu chứng gì?"
"Thân thể co giật, luôn cảm thấy lạnh, chóng mặt,..." Những triệu chứng có thể kể ra được người dẫn đầu đều kể ra hết.
"Hừm... Căng vậy? Vậy thì ngươi mau dẫn ta về nhà của ngươi, để ta có thể chữa bệnh cho mẹ của ngươi." Bắc Tử giả vờ tỏ ra kinh ngạc, xong làm tư thế vội vàng, nói.
"Không cần, ta đã nhờ người khác xuống chữa rồi." Người dẫn đầu từ chối.
"Vậy sao, thật đáng tiếc, ta chỉ có thể xin lỗi thôi." Bắc Tử ngừng lại động tác, giả vờ thất vọng, nói.
"Xin lỗi? Xin lỗi là xong à? Lão nên đền bù rồi mới nói xin lỗi." người dẫn đầu nhe răng cười, nói
Xin lỗi sao? xin lỗi không hề có gì gọi là mất mặt, chẳng qua là lão không làm gì sai, lại bị gắn cái mác là đưa nhầm thuốc gây hại cho bệnh nhân, không ai muốn cả, kể cả một người như Bắc Tử.
Thật có chút thất vọng, Bắc Tử đang chuẩn bị mở miệng ra nói thì đã có một tiếng nói khác vang lên.
"Tử lão, với loại người này lão không cần phải xin lỗi, lão không làm gì sai." Người nói là Lương Tín Nhân, không thể nói là hiểu rõ, nhưng một năm hơn qua hắn ở chung với Bắc Tử cũng biết là lão là một người như nào, vô danh vô cớ bị gắn mác là đủ, nay còn muốn lão xin lỗi thì thật không thể chấp nhận được, Bắc Tử như người ông quá cố của hắn vậy, không thể trơ mắt mà nhìn Bắc Tử cúi đầu.
Tiếng nói của Lương Tín Nhân đã thu hút sự chú ý của người dẫn đầu.
"Ngươi là tên đéo nào? Liên quan gì đến ngươi mà chỏ mỏ vào?" tên này đưa tay chỉ Lương Tín Nhân.
"Có quan trọng không? Ngươi đây là đang vô cớ hãm hại." Lương Tín Nhân nói thẳng vào vấn đề.
"Hãm hại? Ta? Một binh lính của THÀNH CHỦ như ta lại đi hãm hại?" Câu nói cuối hắn nhấn mạnh lên hẳn, đây là để đe dọa.
Nhưng buồn thay là Lương Tín Nhân không quan tâm nhiều như vậy, trừ khi là cầm súng chỉa vào đầu hắn chứ không thì nói gì cũng vô dụng.