Chương 165: Đáy Xã Hội
Chuyện này có chút kỳ lạ, dùng tay không bắt kiếm, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy, nhưng cảm giác không được chân thật cho lắm, cứ tưởng là bản thân đang đi xem người ta biểu diễn vậy.
"Con mẹ nó, tay không bắt kiếm, thứ võ thuật gì thế này?"
"Ta đang xem biểu diễn sao?"
"Nhưng không giống lắm, ai đời lại dùng thanh danh của mình ra biểu diễn bao giờ."
------
"Hừm, không tệ, rất dứt khoát, tay nắm chắc, khác xa hoàn toàn với lúc tên kia vung, nhưng như vậy là đủ sao?" Lương Tín Nhân đánh giá cái nhẹ, xong lần nữa dùng lực tác động lên lưỡi kiếm, khiến cho hai người kia tay cầm kiếm không giữ vững được, thả kiếm rơi xuống đất.
Ba tên lính ngỡ ngàng thật sự.
Lương Tín Nhân thấy vậy cũng chỉ thở dài, hắn đây không có bị tác động vật lý gì trên cơ thể, cơ thể cũng không có tổn thương gì, nên quyết định tha cho đám người này, b·ạo l·ực không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, đạo lý vẫn cần phải có.
Nhưng nếu nhóm ba người này thật không hiểu đạo lý, thì chỉ có thể dùng b·ạo l·ực, b·ạo l·ực là phương pháp dễ nhất để kết thúc vấn đề, nhưng đi kèm theo nó là rủi ro sau này.
"Chuyện tới đây thôi, đền bù là sẽ có nhưng sẽ không xin lỗi, ở đây ai cũng biết Tử lão tuy già nhưng không hề lẩm cẩm đến nổi đưa nhầm thuốc, đại phu đưa nhầm thuốc còn là đại phu sao?"
Lương Tín Nhân nói xong thì xoay người lại lấy trên bàn hai bao thuốc cảm, sau đó ném cho tên lính cầm đầu.
Tên lính cầm đầu theo bản năng đưa tay ra tiếp lấy, sau khi nhận được thì không hiểu ý bên trong.
"Là sao?" Tên lính cầm đầu hỏi.
"Đền bù, đại phu thì lấy đâu ra tiền để đền bù, vì vậy đưa ngươi hai bao, gấp đôi đền bù." Lương Tín Nhân cười nói tự tin, nhe hàm răng trắng ra.
Tên lính cầm đầu nghe xong thì cảm thấy càng mất mặt, đây là đuổi ăn mày sao? Nhà không có người bệnh lấy về làm gì? Để dành à? và đó là suy nghĩ của tên lính.
Nhưng những người xung quanh thấy vậy thì ánh không khỏi sáng lên, hâm mộ.
Hai bao thuốc đấy a.. mỗi tuần Bắc Tử chỉ ngẫu nhiên vào thành một lần bán thuốc, mỗi lần đều có số lượng thuốc nhất định, có người mua được, có người không, nếu được hai bao thuốc này thì khỏi lo lúc bị bệnh không có thuốc chữa, không cần khó khăn đợi để mua thuốc.
Nhưng tên lính cầm đầu lại không để ý đến ánh mắt của người khác, hắn đang nhìn chằm chằm vào Lương Tín Nhân, không biết là đang nghĩ gì.
Hai tên sau lúc này cũng nhìn nhận lại được tình huống, chú ý đến hai người Lương Tín Nhân và tên còn lại đang nhìn nhau, bầu không khí trở nên trầm, không ai nói gì ai, đây là đang chờ đợi ai hành động trước mà thôi.
Một lúc sau, tên lính cầm đầu cũng mở miệng nói trước, không phải là bắt buộc, mà là đến lượt: "Được, xin lỗi thì không cần, ta cũng nhận được đền bù rồi, chuyện đến đây là dừng."
Lương Tín Nhân nghe xong thì cười càng tươi hơn, có vẻ như tên này đã hiểu được tình hình, không lui một bước thì sẽ không còn cơ hội nữa.
"Không tính quá đần." Lương Tín Nhân thầm nói.
"Đi thôi, ở đây không còn chuyện của chúng ta nữa." Tên lính cầm đầu nói với hai tên sau, cúi người xuống nhặt lại thành kiếm.
Hai tên sau thì lần này quả thật không hiểu, không phải mới vài phút trước còn muốn chém chém g·iết g·iết sao? Giờ lại kết thúc như này? Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì hai người bọn hắn thấy rút lui cũng là phương án tốt.
Tay không chụp kiếm, thân thủ như này đừng nói là một mình hắn, kêu ba thằng bọn hắn lên cũng sợ không làm gì được Lương Tín Nhân.
Chỉ có thể cúi người xuống nhặt lại kiếm.
Nhưng bọn hắn thật sự lỗ, bị mất hết mặt mũi, giờ còn bị người ta dùng thế không thể chối từ mà rút lui, món nợ này cần phải trả, nhưng không phải lúc này thôi.
"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, ngươi hãy chờ đấy." Tuy lý do khác nhau, nhưng cả ba người đều chung một suy nghĩ.
Đám người dân xem xung quanh dạc ra một lối đi để nhóm ba người này đi ra ngoài.
Sau khi nhóm ba người này đi thì nơi này mới bắt đầu náo nhiệt trở lại.
"Hài tử, ngươi thật làm ta đau tim đấy." Bắc Tử từ sau bước tới gần Lương Tín Nhân, nhẹ thở dài, cảm thán.
"Đúng vậy Tín Nhân ca ca, dù thấy nhiều rồi nhưng như này vẫn làm muội có chút sợ." Bắc Ngư không kém nói.
"Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, nhưng những thứ này không là gì đâu." Lương Tín Nhân giã đầu, xin lỗi, nhưng điệu cười lại không giống như chút nào có lỗi.
Bắc Tử cũng chỉ có thể mỉm cười nói: "Thôi được rồi, như vậy cũng không tệ."
"Này Tử lão, giờ mới để ý, hai đứa này là ai vậy, trước giờ không thấy xuất hiện ở đây." Một người dân hỏi, đây cũng là thắc mắc của cả đám người chứ không mỗi hắn.
"Đây sao? Hai đứa cháu." Bắc Tử cười trả lời, ngắn gọn nhưng ý tứ bên trong đầy đủ.
Đám người xung quanh nghe vậy thì không khỏi mừng cho Bắc Tử, trước giờ toàn thấy lão lủi thủi một mình trông rất cô đơn, giờ đây nhìn mặt lão tươi cười, biết là tốt cỡ nào.
"Hai đứa cháu sao? Thằng cháu trai này của ông trông lợi hại đấy, có thể tay không chụp kiếm." Một người nào đó khen ngợi.
"Đúng vậy, ta năm nay cũng hơn bốn mươi rồi nhưng chưa gặp trường hợp nào như thế này, ảo thật đấy."
"..."
"Ta cũng là lần đầu thấy, nghe nói là hắn luyện từ lúc lên mười tới giờ, nên mới được như hiện tại." Bắc Tử không biết viện lý do gì cho hợp lý nên cũng làm như đây là do Lương Tín Nhân luyện tập từ nhỏ nên mới có khả năng như này, ý muốn nói là để làm đươc như này là rất khó.
"Cũng hợp lý, nếu đã luyện tập từ nhỏ." Vì chưa ai từng thử nên cũng không biết là có thật hay không, nhưng nếu là Tử lão nói thì chắc là thật.
----
Tiếp đấy một khoảng thời gian, vẫn là một hàng người xếp để đến lượt mua thuốc.
Chỉ có Bắc Tử là đứng bán, còn lại Lương Tín Nhân và Bắc Ngư chả phụ giúp được gì.
Chán, cả hai dần cảm thấy chán, đến nơi này chỉ để đứng thế này thì thật sự rất chán.
Là một người lớn tuổi, không cần đợi Lương Tín Nhân và Bắc Ngư nói, Bắc Tử cũng đã có thể nhìn thấy từ trên nét mặt của hai người.
Mà cũng không thể trách, dù sao thì cũng là tuổi trẻ, ham chơi là chuyện thường, sao có thể chịu nổi khi đứng im một chỗ.
Bắc Tử đưa tay vào túi, sau đó từ trong túi móc ra một cái túi nhỏ, đưa cho Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân không biết đó là gì, nhưng khi cầm trên tay thì ngay lập tức biết được bên trong đựng gì.
Là tiền, tiền xu, đây là thứ dùng để mua bán, trao đổi ở Đa Yêu Lục Địa.
Chưa đợi Lương Tín Nhân hỏi, Bắc Tử đã nói: "Cầm lấy số tiền này, dẫn Ngư Nhi đi đâu đó đi, từ đây đi về phía tây sẽ đến một khu phố, đưa Ngư Nhi đến đó chơi."
"Nhưng số tiền này...." Tiền ở nơi đây kiếm không dễ, Lương Tín Nhân sợ sẽ dùng hết.
"Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ đem hết ra để cho ngươi chơi? Đây chỉ là số ít trong số đó thôi, ta còn để dành cho Ngư Nhi rất nhiều." Bắc Tử nhẹ cười, nụ cười đầy thâm ý.
"Nếu vậy thì ta yên tâm rồi." Lương Tín Nhân yên tâm, cứ tưởng là có chừng này thì thật không biết thế nào.
"Đi đi." Bắc Tử đuổi.
"Ngư Nghi, muội cũng nghe rồi đấy, chúng ta đi thôi." Lương Tín Nhân quay sang nói với Bắc Ngư, nãy giờ nàng cũng ở ngay bên cạnh nên nghe lấy.
Nghe thấy được đi chơi, nàng không khỏi cười tươi như hoa, lần đầu vào thành, ít nhất phải tìm gì đó thú vị và phải có một kỷ niệm đẹp chứ, nhưng dù là vậy nàng vẫn không yên tâm khi để Bắc Tử một mình chỗ này, trước kia không đi theo nên không biết, giờ biết rồi thì phải lo.
Nàng đang đấu tranh tư tưởng, có nên đi chơi hay là ở lại với Bắc Tử.
Bắc Tử nhìn ra được, trong lòng không khỏi vui mừng, chỉ cần cảm nhận được sự quan tâm của Bắc Ngư cho lão là được.
"Đi đi, gia gia ở đây không sao, dù sao còn có mọi người ở đây mà." Bắc Tử xoa đầu Bắc Ngư, nói.
"Đúng vậy, cô bé, cháu nên đi chơi đi, có bọn ta ở đây, lỡ có chuyện gì thì sẽ mau chóng báo cho." Một người dân mở miệng đảm bảo.
Tuy vẫn là không yên tâm nhưng nếu Bắc Tử đã nói vậy Bắc Ngư cũng to gan hơn: "Vậy gia gia cẩn thận, Ngư Nhi đi một hồi là về."
"Ừm, canh chừng Ngư Nhi." Câu cuối là nói cho Lương Tín Nhân nghe.
"Được, đi thôi Ngư Nhi."
Lương Tín Nhân và Bắc Ngư tạm thời tách ra khỏi Bắc Tử đi về phía tây thành trì, nơi mà Bắc Tử bảo.
Trên đường đi, mọi thứ nhà cửa, nơi làm việc, người dân đều rất bình thường, vẫn giống như chỗ kia, nhưng khi càng đi về phía tây, sự thay đổi bắt đầu rõ rệt hơn.
Cũng là nhà gỗ nhưng lại được làm bóng hơn, sang trọng hơn, cao tầng hơn, thiết kế mới hơn, quần áo của những người dân cũng thay đổi, màu mè hơn, nhiều hoa văn hơn.
Theo đó các cửa hàng cũng nhiều hơn xuất hiện, thương nhân cửa hàng, hiệu thuốc, cửa hàng rèn, đồ ăn.... đầy đủ tất cả để làm nên một xã hội riêng, tách biệt hoàn toàn với nơi Bắc Tử đang bán thuốc.
"Đáy xã hội và tầng lớp thượng lưu." đây là Lương Tín Nhân có thể ví cho nơi này