Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 162: Vào Thành




Chương 162: Vào Thành

"Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau kêu người đi tìm nó về, lỡ bệnh nó tái phát cái nó nằm luôn ngoài đường thì sao?" Người phụ nữ lo lắng, vội kêu người ra bên ngoài tìm kiếm.

"Đúng, các ngươi nhanh chóng đi tìm công tử về tránh để lây bệnh cho người dân trong thành, bệnh này vẫn chưa có thuốc chữa." Tứ Mục cũng nhanh chóng phân phó.

Hạ nhân lập tức nhận lệnh, mau chóng chạy ra khỏi đại điện, tiếp đó là tìm thêm một số hạ nhân, cùng nhau chạy ra khỏi phủ thành chủ để đi tìm kiếm An Hoại, nhưng làm thế nào để tìm kiếm đây, khi số người sinh sống trong An Lạc Thành không hề ít.

"Đừng chỉ hạ nhân, phân phó cho đám binh lính đang làm nhiệm vụ nữa, cùng nhau tìm." An Phá phân tích và đưa thêm giải pháp để tìm kiếm.

Tứ Mục nghe xong thì chắp tay xin lui, ra bên ngoài phân phó cho một binh lính, rồi để binh lính đấy đi lan truyền cho những binh lính khác để cùng nhau tìm kiếm.

"Phu quân, làm sao bây giờ, nếu Hoại nhi xảy ra chuyện gì ta không sống nổi mất." Người phụ nữ lo lắng, An Hoại đang bị bệnh, cơ thể yếu nhược không giống như trước đó còn khỏe nên hắn cũng lo lắng.

"Không sao, sẽ không sao." An Phá an ủi, hắn đây cũng thật lo lắng.

Trước đó không lâu, tại một căn nhà gỗ gần bìa rừng, hai người một nam một nữ, nam đang mang theo cái giỏ, nữ thì cầm đồ để vào bên trong giỏ.

"Được chư Ngư nhi, muội lo lắng quá rồi đấy." Người nam nói.

"Chưa, cần chuẩn bị một chút nữa, Tín Nhân ca ca, mặc dù huynh mạnh nhưng vẫn không thể đề phòng những v·ết t·hương ngoài da được." Bắc Ngư vừa sắp xếp đồ vừa nói.

"Nhưng chúng ta có thể dùng thảo dược trong rừng mà, đâu cần phải mang theo những thứ đó, với lại để hết vào trong giỏ thì hái thảo dược rồi để đâu." Lương Tín Nhân đưa mắt nhìn sang bên cạnh, một túi thảo dược được Bắc Ngư gói lại, tính mang theo vào trong rừng, nói.

Lời nói của Lương Tín Nhân làm Bắc Ngư phát giác, xong không khỏi đỏ mặt, nhưng vì để chống quê thì nàng lại nói: "Đúng là có nhưng không phải chỗ nào cũng có để huynh hái dùng."

"Rồi, rồi, tùy muội." Nghe lời nói của Bắc Ngư có chút ngượng ngượng, Lương Tín Nhân cười thầm trong lòng, xong cũng không so đo với nàng nữa.

"Hứ, được muội lo cho, huynh nên cảm thấy vui mừng là vừa, chứ ngoài gia gia ra muội chưa từng lo cho ai như này." Bắc Ngư ưỡn ngực nói, nhưng bên trong lời nói lại có chút buồn bã.

Lương Tín Nhân nghe xong thì không khỏi trầm mặc, thầm nghĩ trong lòng: "Thì đúng, ngoài ta ra thì muội có quen ai khác đâu, còn cha mẹ muội thì...."



Bầu không khí trở nên yên lặng, không biết như thế nào để tiếp diễn câu chuyện, nhưng may thay Bắc Tử lúc này từ trong nhà bước ra, nhìn thấy hai người Lương Tín Nhân đang chuẩn bị đồ để vào rừng thì hắn không khỏi hô lên.

"Dừng lại, hai đứa không cần phải vào rừng ngày hôm nay."

"Gia gia, vậy chúng ta làm gì?" Bắc Ngư lấy lại vẻ mặt vui vẻ như ngày thường để đáp lại Bắc Tử.

Lương Tín Nhân không nói gì, cùng câu hỏi với Bắc Ngư.

"Hôm nay chúng ta vào thành, cả ba chúng ta." Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, Bắc Tử cũng đã quyết định cho Bắc Ngư vào trong thành, cũng là lúc để cho nàng tiếp xúc với đại lục và con người trên đại lúc, nếu cứ để nàng lẩn trốn mãi ở chỗ này thì không làm được gì cả, lão cũng không còn trẻ để lúc nào có thể bảo bọc nàng, lỡ như lúc lão ra đi thì Bắc Ngư sẽ ra sao.

Lương Tín Nhân nghe xong thì không khỏi mỉm cười.

Bắc Ngư thì vui mừng hô lên: "Gia gia, thật sao, Ngư nhi sẽ được vào thành."

"Ừm." Bắc Tử gật đầu trả lời.

"Wa!! Wa!! ta sắp được vào thành, không biết trong đó như nào nhỉ? Tín Nhân ca ca huynh đoán thử xem, thật đang mong chờ...." Bắc Ngư tưởng tượng đến những thứ cần có của một thành trì, người tấp nập, đồ bán đầy đường.

Lương Tín Nhân thì chỉ đơn giản đáp lại là: "Thật đáng mong chờ." Hắn cũng muốn xem thử thành trì ở đây như thế nào, cuộc sống của người dân ra sao.

Ngược lại với sự vui mừng của Bắc Ngư thì Bắc Tử lại tỏ ra vẻ lo lắng, Bắc Ngư giờ đây phải đối mặt với những thứ xấu và tốt trong xã hội, liệu nàng có vượt qua không hay lại khép mình lại, nhưng khi nhìn thấy Lương Tín Nhân bên cạnh Bắc Ngư thì có vài phần yên tâm lên một chút.

"Được rồi, vào bên trong chuẩn bị đi, không phải chỉ mỗi đi chơi, mà còn đi bán thuốc nữa." Bắc Tử phân phó.

Bắc Ngư vâng lời, chạy vào trong phòng thuốc và sắp xếp đồ, bỏ vào trong giỏ.

"Tử lão, lão đã hạ quyết tâm nhỉ?" Lương Tín Nhân đến bên cạnh Bắc Tử, nói.

Bắc Tử ánh mắt nhìn vào trong phòng thuốc, nhìn Bắc Ngư, miệng nói: "Đúng vậy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng ngươi xuất hiện đã khiến cho việc này xảy ra sớm hơn, như vậy cũng tốt, càng sớm thì Ngư nhi mới càng có cơ hội phát triển, mong ngươi hãy ở bên cạnh và giúp đỡ nó."



Lương Tín Nhân gật đầu nói: "Tử lão yên tâm."

"..."

"Gia gia, Ngư nhi chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi." Bắc Ngư sau một thời gian chuẩn bị cũng hoàn thành, thuốc cần bán cũng đã được chất đầy trong giỏ, còn nhiều hơn bình thường Bắc Tử đem đi bán, chủ yếu là nàng muốn ở trong thành lâu nhất để có thể ngắm nghía.

Bắc Tử nhìn thấy thì không khỏi lắc đầu, xong cũng tươi cười nói: "Được, đi thôi."

Thế là ba người lên đường vào trong thành, Lương Tín Nhân vác theo cái giỏ thuốc.

Mười lăm phút sau, Lương Tín Nhân ba người đã xuất hiện trước cổng thành, đã là thành trì thì tất nhiên phải được bao bọc trong một bức tường dày và cao, chủ yếu là để chống yêu thú.

Trên tường thành có lính đứng canh gác, tất nhiên cổng thành cũng có, giáp thì khác đơn sơ, được làm từ sắt, chỉ bảo vệ phần thân và phần đầu, không cần mang ở tứ chi nhằm để di chuyển thuận tiện hơn.

Vũ khí là giáo, kiếm, đao, cung, mà một số máy bắn đá, nhìn rất đơn sơ và cũ kỹ, như thế này chỉ có thể gây sát thương được với yêu thú nhị đoạn, còn tam đoạn trở lên thì chưa chắc đã đánh trúng được người bọn nó.

"Tử lão, là ngài sao? lại đến ngày rồi nhỉ?" Một lính gác nhận biết Bắc Tử.

"Đúng vậy, hôm nay lại đến lượt ngươi trực sao?" Bắc Tử trả lời.

"Đúng vậy, tùy ngày đấy lão."

"Thế bệnh tình của mẹ ngươi thế nào rồi?"

"Cũng nhờ ơn Tử lão, nhờ thuốc của lão mà bệnh của mẹ ta đã khỏi hẳn." Lính gác chân thành cảm ơn Bắc Tử.

"Như vậy là tốt...." Tiếp đó một khoảng thời gian ngắn tầm năm phút, Bắc Tử dành ra thời gian để trò chuyện với người lính, chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe và bán thuốc tốt với giá rẻ, trợ giúp người bệnh.

"Mà hai người đằng sau là ai vậy? Chưa thấy bao giờ." Người lính để ý tới Lương Tín Nhân và Bắc Tử.



"À, là hai đứa cháu." Bắc Tử trả lời.

"Hê.... Không ngờ đấy, ngài còn có cháu. Như vậy cũng tốt." Trước giờ không ai biết là Bắc Tử có cháu nên cứ tưởng lão là sống một mình, nhưng nếu như có cháu thì chắc lão sẽ không cảm thấy cô đơn.

Phần lớn người chỉ biết là Bắc Tử từng có con, và đứa con đó đã cưới vợ, nhưng đáng buồn thay hai người đó đều mất khi đi hái thuốc và đối diện với yêu thú.

Lộc cộc!! lộc cộc!!....

Tiếng xe ngựa vang lên, một hàng dài xe ngựa từ trong thành chạy ra ngoài, ba người Lương Tín Nhân và một số binh lính phải dàn người ra để tạo đường cho xe ngựa đi.

"Thành hôm nay sao nhiều xe ngựa vậy?" Bắc Tử làm quái lạ, hỏi.

"À, đó là xe ngựa chở đại phu từ các nơi đấy.” Một binh lính bên trong giải thích, đây cũng không phải gì lạ, hai tháng nay đã có rất nhiều lượt ra vô như vậy.

“Đại phu? Trong thành xảy ra d·ịch b·ệnh gì sao?” Bắc Tử lấy làm quái, tuần trước vào thành đều vẫn thật yên ổn mà.

“Không phải, thứ này chắc Tử lão cũng biết, là công tử An Hoại, lần cuối ngài vào thành để chữa bệnh cho công tử, thì thành chủ bắt đầu cho người đi mời đại phu từ các nơi đến để chữa trị cho công tử, nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả."

"Vậy sao." Bắc Tử thầm đánh giá, mỗi con người đều có một mệnh số khác nhau, việc của lão đây là cố gắng hết sức giúp đỡ bọn hắn vượt qua bệnh tật, dễ sống hơn mà thôi, miễn là không làm trái lương tâm, thì mọi thứ vẫn ổn dù cho là người đó không tin tưởng mà mời người khác về đi nữa.

"Được rồi, ta cũng tiếp tục vào thành đây." Bắc Tử muốn tiếp tục vào thành, hắn đã đưa cho một lượng liều thuốc đủ để áp chế bệnh trong một năm, miễn là không có sai sót gì thì An Hoại vẫn tốt cho tới năm sau, tất nhiên lão đây không có ý định từ bỏ, lỡ có người khác ngoài An Hoại dính thì sao, lão vẫn cần thời gian để nghiên cứu thuốc trị.

"Vậy thì gặp lại sao Tử lão." Người lính chào tạm biệt.

Ba người Lương Tín Nhân tiếp tục đi vào trong thành, đi qua cổng thành ngay lập tức đập vào mắt là con đường người đông đúc.

Tiếp tục đi lên phía trước, là con người ở đây vẫn như cũ đông đúc, nhưng xung quanh lại thay đổi, từ nhà dân, đến những sạp hàng bán thịt, rau, củ, dụng cụ, quần áo, đồ gia dụng, chỗ nào cũng có bán, ngoài ra còn có những tiệm thuốc nơi mà Bắc Tử sẽ hướng tới một lúc nữa, nhà buôn của thương nhân.

Kèm theo đó là những nghề khác nhau, bất cứ nghề nào có thể kiếm được tiền thì đó cũng là nghề được hướng tới, không loại trừ các nghề như b·án t·hân, mua vui, ca sĩ,....

------

Cảm ơn Ma Tử Dạ đề cử.