Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương15: Không Ổn




Chương15: Không Ổn

Trên sàn nhảy.

Nhìn từ xa có thể thấy một thiếu nữ xinh đẹp, mị nhãn như tơ vừa nhảy vừa cười nhìn về phía người thanh niên trước mắt và người thanh niên đang cố gắng bắt chước theo điệu nhảy của thiếu nữ, nhưng cách người thanh niên di chuyển thì lại giống như người máy.

Lê Hiền Hòa nhìn thấy cái cách Lương Tín Nhân bắt chước lập tức cười lớn, nói: "Ha ha, đây mà gọi là nhảy ư ha ha, Nhân nên quay video lại rồi xem đi ha ha."

Nghe Lê Hiền Hòa nói vậy Lương Tín Nhân đen mặt lại, dừng lại động tác, nói: "Đã nói không biết nhảy rồi.”

Lê Hiền Hòa thấy hắn như vậy cũng không cười nữa mà đưa tay về phía hắn, nói: “Đưa tay ra đây, Hòa dẫn đạo cho.”

Lương Tín Nhân không lập tức trả lời cũng không có ý định đưa tay ra mà là nhìn về phía Lê Hiền Hòa thầm nghĩ: ”Ý gì?"

Trong khi vẫn đang suy nghĩ thì một cánh tay chụp lấy tay hắn.

”Nhảy thôi.”

Hai người dọn hắn nắm tay nhau, Lê Hiền Hòa phía trước dẫn đạo, Lương Tín Nhân cơ thể đu theo, cứ thế Lương Tín Nhân dần dần bắt được nhịp điệu và bắt đầu thả tay ra nhảy theo ý muốn của bản thân.

Lê Hiền Hòa thấy thế cũng đối theo.

Các bài nhạc dần dần trở nên sôi động hơn, người leo lên sàn cũng càng ngày đông hơn, diện tích của sàn nhảy cũng dần bị thu hẹp. Lê Hiền Hòa do nhảy nhót quá hăng say, vai lỡ đụng vào bên cạnh, cơ thể liền lập tức mất cân bằng ngã nhào về phía trước.

Lương Tín Nhân nhìn thấy liền lập tức chạy lên đỡ, cơ thể của Lê Hiền Hòa theo quán tính đập vào trong ngực của hắn.

Cứ thế hai người ôm nhau trong chốc lát, một lúc sau Lương Tín Nhân phát hiện tình hình không ổn liền mau chóng tách ra. Phía bên kia Lê Hiền Hòa thấy thế cũng đẩy Lương Tín Nhân ra.



Cả hai người bối rối nhìn nhau, Lương Tín Nhân lập tức mở miệng: “Hôm nay nhảy tới đây thôi, Nhân mệt rồi, trở về chỗ thôi.”

Nói xong hắn cứ như thế quay người đi xuống.

Lê Hiền Hòa cũng gật đầu đi theo.

Về trở lại vị trí ngồi, Lương Tín Nhân thấy Trường Vũ đang ngồi buồn bã trên ghế, không nói hắn cũng biết rằng thằng này đã tỏ tình thất bại.

Lương Tín Nhân lập tức tiến đến ngồi bên cạnh, tay cầm lên ly rượu lên hướng về phía Trường Vũ nói: “Cạn.”

Trường Vũ thấy thế cũng làm theo

“Cạn.”

Phía bên kia, khi Lê Hiền Hòa về lại chỗ cũ, thấy bầu không khí có chút yên lặng, nhìn sang phía Trường Vũ thì thấy hắn đang buồn bã ngồi ở đó, nàng lập tức tiến về phía bên cạnh Trâm Anh hỏi

”Thế nào? Có chuyện gì à.”

”Không có gì, tên đó vừa bị mất ví nên hắn buồn đấy.” Trâm Anh lập tức nói dối.

Lê Hiền Hòa cứ tưởng Trâm Anh đang nói thật liền quay đầu bên phía Trường Vũ nói: “Không sao đâu.”

Phía bên Trường Vũ nghe vậy cũng càng đau lòng hơn, Lương Tín Nhân cũng nghĩ rằng Lê Hiền Hòa cũng biết về vụ này nên mới nói như vậy, nhưng thật ra là không phải.

Cứ thế Lương Tín Nhân bồi bên cạnh Trường vũ uống rượu, hắn chỉ bồi chứ không uống tại vì lát nữa hắn còn phải chở Lê Hiền Hòa về, còn hai thiếu nữ thì ngồi trò chuyện với nhau.



30 phút sau.

Do uống quá nhiều Trường Vũ bắt đầu nôn khan, Lương Tín Nhân bó tay, đành phải đưa thằng đó vào nhà vệ sinh.

”Nhân đưa nó vào nhà vệ sinh, đợi Nhân ra rồi mình về luôn.”

”Được.” Lê Hiền Hòa gật đầu.

Đưa Trường Vũ vào nhà vệ sinh, hắn lại chạy đi ra ngoài quầy bar để mua cho thằng kia canh giải rượu, đợi Trường Vũ uống xong canh giải rượu hắn tiến tới hỏi: “Thế nào rồi?”

”Đã đỡ hơn rồi.”

”Thế cuộc tỏ tình thế nào?”

”Không phải mày đã biết rồi sao.”

”Ý tao là nội dung.”

”Thì nó nói rằng nó chưa muốn yêu. Bây giờ còn quá sớm.”

”Thế thì tốt rồi.”

”Tốt cái khỉ gì?” Trường Vũ mở miệng quát

”Thế không tốt à, nó chưa dứt khoát từ chối mày thì đồng nghĩa mày vẫn còn cơ hội đấy thắng ngu.”



”Thế à? Sao mày biết.”

”Tao đoán.”

”Thôi kệ đi. Tới đâu hay tới đó. Đi ra ngoài về thôi.”

Cả hai bước ra khỏi phòng vệ sinh, về lại chỗ ngồi.

Tới gần vị trí của mình, Lương Tín Nhân nhìn thấy vị trí bàn của hắn bị một nhóm người chiếm lấy chỗ, trong đó Lê Hiền Hoà và Trâm Anh bị vây xung quanh, hắn không khỏi khẩn trương lên, lần này Lê Hiền Hoà ra ngoài đi chung với hắn nếu như nàng xảy ra chuyện thì mình sẽ không thoát được tội.

Bên cạnh hắn Trường Vũ cũng thấy tình hình không tốt liền tăng tốc bước về phía trước.

Đến nơi, Lương Tín Nhân nhìn về phía Lê Hiền Hòa hỏi: “Thế nào?”

Nhìn thấy Lương Tín Nhân và Trường Vũ trở về, hai thiếu nữ muốn tiến về phía trước nhưng lại bị chặn lại.

”Sau khi Nhân tiến vào nhà vệ sinh được một lúc, thì nhóm người này xuất hiện tán tỉnh Hòa và Trâm Anh, cả hai không quan tâm hắn tiếp tục nói chuyện thì hắn lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.” Lê Hiền Hòa giải thích.

Lương Tín Nhân vì không muốn làm lớn chuyện nên mặt mũi tươi cười nhìn sang tên cầm đầu đang ngồi trên ghế nói: “Đại ca có thể để cho tụi em về nhà được không hả.”

Tên kia nhìn về phía Lương Tín Nhân trả lời: “Thế nào? Mày muốn quản chuyện này à?”

”Các anh nói đùa? Đây là bạn em nên sao lại nói không quản.”

”Mày không cần lo sau khi chơi xong tao sẽ đưa nó về nhà giùm mày, nên mày cứ về trước đi.”

Nói xong tên kia duỗi tay về phía Lê Hiền Hòa, nhưng lúc này Lương Tín Nhân cánh tay nhanh chóng chộp giữ lại cánh tay tên kia.

”Thế thì không tốt đâu đại ca, dù gì em cũng là người chở nó ra nên việc chở về cũng phải do em.”