Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 159: Biến Động Trong Hai Tháng




Chương 159: Biến Động Trong Hai Tháng

Phần còn lại hắn không thể xác nhận được, do hắn không có tu vi.

"Muội làm tốt lắm, giờ thì muội tránh sang một bên tránh để bị va phải." Nếu đã xác nhận được rồi, thì giờ chuyển qua công việc phụ thôi.

Lương Tín Nhân từ đằng sau lưng, móc ra thanh kiếm gãy, thẳng tay chém thẳng xuống thân cây.

Không hề có bất cứ khoảng nghỉ nào, một chém ngọt sợt cắt đôi thân cây.

Không ngừng lại, Lương Tín Nhân dựng thẳng nó lên, tiếp tục gọt cho nó nhỏ lại một xíu, sau đó tìm chỗ trống trong sân, cắm thẳng nó xuống đất, nó như cái mộc nhân thông vậy, chủ yếu là để luyện võ, và để chắc chắn hơn, hắn lấy một tấm vải, buộc xung quanh khúc gỗ.

Trông có vẻ vô nghĩa nhưng thật sự sẽ có ích, nếu không có tu vi thì dùng để luyện nắm đấm, chỉ cần nắm đấm đủ mạnh thì có tu vi hay không thì không còn là vấn đề nữa.

Tất nhiên có thể tu luyện lại thì càng tốt.

"Ừm, có vẻ ổn." Lương Tín Nhân nhìn thành phẩm rồi đánh giá.

"Huynh làm gì vậy?" Bắc Ngư tò mò hỏi.

"He he, nếu muội muốn có thể một đấm, đấm bay Ngưu Đô thì muội thử mỗi ngày đấm vô cái cột này đi, sẽ thành công đó." Lương Tín Nhân nói phét không biết ngượng mồm, nếu ai cũng được như hắn nói thì đại lục này chưa chắc đã như này.

Bắc Ngư nghe xong thì không khỏi cười lên, trước đó nàng không thấy Lương Tín Nhân đánh bao giờ nhưng vẫn đánh bay được Ngưu Đô, chắc chắn không phải nhờ đánh cột, chắc là nhờ gia gia nàng giúp.

"ha ha, huynh cứ nói đùa, đấm vào chỉ có đau tay thui, đôi bàn tay xinh đẹp của muội."

"Được rồi, muội vào trong đi, ta làm vài quyền xong cũng nghỉ ngơi." Lương Tín Nhân khuyên.



"Được, thế huynh nghỉ ngơi sớm, muội nghỉ trước đây." Nói xong Bắc Ngư cũng chạy vào nhà, tuy nói là nghỉ ngơi nhưng căn phòng của nàng có cửa sổ nhìn ra ngoài, nàng cũng từ đó mà nhìn ra sân, nhìn Lương Tín Nhân đấm cột, một cuộc sống thoải mái, vui vẻ.

Sau khi Bắc Ngư đi, Lương Tín Nhân bắt đầu tập luyện, hắn cố gắng dùng lực vừa đủ để đấm vào cây cột, quả nhiên đấm vào không hề có dấu hiệu của việc nứt hay bị hư bề mặt nào, thế là hắn cứ tiếp tục đấm, đủ mọi kiểu, miễn là có thể phát ra lực.

Trông hắn đấm như có vẻ vô dụng như không, sự thay đổi không diễn ra ngay lập tức mà diễn ra chậm rãi, cũng giống như tập Gym vậy, đâu phải tập ngày một, ngày hai là cơ thể sẽ đô lên, mạnh hơn đâu.

Mục đích cho việc này là để kiểm soát lực đạo và gia tăng thể lực, tất nhiên khi kết hợp hai thứ này lại thì có thể giúp hắn khi ra đòn tốt hơn, tốn ít thể lực hơn và chuẩn xác hơn, với lại hắn cũng cần hoạt động thân thể sau một khoảng thời gian ngồi xe lăn,

Uych!! Uych!!!

Ngoài sân, âm thanh của sự v·a c·hạm giữa nắm đấm và cây cột diễn ra liên tục, kéo dài không ngừng nghỉ trong mười phút.

Mười phút sau, cả người Lương Tín Nhân hiện tại đã thấm đẫm mồ hôi, hai tay run lên, đầu nắm đấm còn có máu rỉ ra, nhưng không sao chỉ cần qua ngày là chỗ này sẽ phục hồi.

Mà quả nhiên nếu là hắn trước đây khi còn có tu vi thì đừng nói là ba mươi phút, một tiếng hắn còn trụ được, nhưng nay hắn không thể chịu được quá mười phút, không thể hấp thu khí để hồi phục thể lực.

Cây cột vẫn như cũ đứng đó, ngoài việc trên miếng vãi có v·ết m·áu ra thì mọi thứ vẫn như cũ, Lương Tín Nhân nhìn thấy thì không khỏi cảm thán.

"Quả nhiên, những thứ được làm ra từ đây đều mang lấy độ bền rất cao, đến cả tấm vải, đánh như thế này vẫn không thể khiến nó tróc dù chỉ một chút, chỉ có đồ ở đây mới có thể hao mòm đồ ở đây."

Và đây cũng là suy đoán mà hắn đã xác nhận được trước đó.

"Đây, Tín Nhân ca ca." Một cái khăn đưa tới gần hắn, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.



"Hửm, Ngư Nhi? Không phải muội nói muội đi nghỉ ngơi sao?" là Bắc Ngư.

Bắc Ngư giật mình vì câu hỏi, xong cố gượng cười trả lời: "Muội quên đô nên ra lấy, xong thấy huynh như này nên tiện cầm khăn qua cho huynh luôn, đây, huynh cầm đi, muội tiếp tục vào nghỉ ngơi." Bắc Ngư đẩy khăn vào tay Lương Tín Nhân, xong thì quay người chạy luôn, để lại Lương Tín Nhân cầm cái khăn mà không hiểu gì.

Nhưng nhìn Bắc Ngư như vậy trông thật đáng yêu, tấm lòng của nàng hắn cũng không từ chối mà dùng.

Sau khi xong thì hắn lại tìm một chỗ thoáng đảng nằm xuống và suy nghĩ, trước đó thì không nhưng bây giờ có thể di chuyển lại được thì có nhiều thứ cần suy nghĩ và sắp xếp lại.

Bầu trời đêm của đại lúc này rất đẹp. mặc dù tối nhưng ánh sáng phản chiếu lại từ những ngôi sao lại rất nhiều và sáng, dù tối vẫn có thể nhìn rõ được những thứ xung quanh, đôi lúc nơi này còn có cực quan xuất hiện, yên ắng, là không gian thích hợp để suy nghĩ.

"Một năm, đã một năm rồi, không biết ở trái đất hiện tại ra sao? Cha mẹ, em trai, người yêu, bạn bè, còn cả đứa con trong bụng chị Điệp, bấy giờ chắc cũng đã được sinh ra. Ta còn không biết được đó là trai hay gái nữa, ta muốn được một lần nhìn thấy mặt con, liệu con có biết ta? Cha mẹ chắc lo lắng lắm cho ta,....." Một loạt các suy nghĩ nhớ mong xuất hiện trong đầu Lương Tín Nhân đến cuối cùng thứ xuất hiện đó là: "Ta muốn trở về." nhưng khi suy nghĩ này xuất hiện lại một suy nghĩ khác trái chiều lại xuất hiện.

"Nếu ta trở về thì Ngư Nhi thế nào? Còn Tử Lão nữa." Một năm nay được chăm sóc, tuy là phế nhân nhưng hai người không hề cảm thấy hắn là một gánh nặng vẫn cố gắng giúp đỡ hắn, đến cuối cùng còn giúp hắn đứng dậy đi được, đây là ân tái tạo, không hề thua kém cha mẹ, Bắc Tử như một người ông và Bắc Ngư như một đứa em gái.

Lương Tín Nhân mắc kẹt trong suy nghĩ, không biết bản thân nên làm gì trong tương lai, càng nghĩ càng khó để quyết định.

"Haizz, tương lai, cứ để nó quyết định." Đến cuối cùng Lương Tín Nhân hạ quyết tâm, mặc mọi thứ cho tương lai.

Chỉ là một lần suy nghĩ, thời gian đã trôi qua rất lâu, đã nửa đêm.

Lương Tín Nhân đè nổi nhớ vào sâu trong nội tâm, tiếp đó tỉnh dậy khỏi suy nghĩ, trở lại trong nhà để nghỉ ngơi.

Thế là tiếp tục hai tháng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, ngoài trừ ở nhà thì Lương Tín Nhân đi vào rừng hái thuốc với Bắc Ngư, theo đó hắn cũng đã biết nhược điểm của thuốc xịt khử mùi, đó là nó chỉ có tác dụng với yêu thú nhất và nhị đoạn, còn yêu thú tam đoạn trở lên thì có thể đánh hơi được, do đó Lương Tín Nhân không khỏi có vài lần chạm trán với yêu thú tam đoạn, nhưng cũng có thể dễ dàng đánh g·iết bằng cách dùng thanh kiếm gãy, và hành động đấy của hắn đã phá hủy đi sự bình yên vốn có của Vạn Yêu Sâm Lâm.

Đến tối thì dành thời gian ra để luyện tập với cái cột, theo đó, thể lực và việc kiếm soát sức mạnh cũng dần tăng lên, mười phút trở thành hai mươi phút, khá ổn.



Ngoài ra hắn còn có ý định đi vào thành để xem thế nào nhưng lại bị Bắc Tử cản lại, vì lý do là sợ Bắc Ngư tuổi thân, đến lúc Lương Tín Nhân nói muốn đưa Bắc Ngư theo thì Bắc Tử chỉ nói là để suy nghĩ, đến đây thì hắn thực sự là bó tay.

Tiếp đó, thời gian vào rừng của Bắc Tử và Bắc Ngư trao đổi với nhau, trước đó là Bắc Tử đi hai lần, nhưng lần này đổi thành Bắc Ngư đi hai lần, như vậy thời gian ra ngoài của nàng và Lương Tín Nhân cũng nhiều.

Việc bán thuốc và chữa bệnh vẫn là nhờ Bắc Tử tự thân

Nơi đây trông thực yên bình nhưng tại An Lạc Thành lại không hề yên bình chút nào.

Liên tục có xe từ những người khác đi vào và đi ra, đó là chiếc xe chở lấy những đại phu mà Tứ Mục đã mời về để chữa bệnh cho An Hoại, nhưng tiếc rằng không một ai có thể chữa, dù cho là thử bất kỳ thuốc gì, thì chỉ có thể khiến bệnh trở nên ác liệt, lúc đó thì phải lại nhờ thuốc của Bắc Tử để cầm cự.

"Khốn nạn, tại sao vẫn chưa có ai chữa được bệnh cho con ta?"

Trong đại sảnh, một tiếng nói vang vọng khắp căn phòng, người này không ai khác là An Phá, đang ngồi trên ghế cao, bên cạnh là vợ hắn, đứng phía dưới là Tứ Mục và một số đại phu khác.

"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?" An Phá nóng nảy, nói, trước đó hai tháng thì hắn thật là bình tĩnh và mạnh miệng nhưng hiện tại thì đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, con của hắn không chữa được mà thay vào đó càng bị bệnh hơn, phải dựa vào thuốc của Bắc Tử, người mà hắn khinh thường trước đó để chống cự.

"Thành chủ, chúng ta đã thật cố hết sức." Một đại phu nói.

"Cố hết sức? các ngươi đùa ta đấy à?"

"Thành chủ, bệnh của lệnh tử cũng là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy, nên để có thể tìm được phương pháp thì cũng phải cần có thời gian và nguyên nhân dẫn đến bệnh này, nay lệnh tử vẫn không hề mở miệng nói nguyên nhân, chúng ta không biết phải suy đoán thế nào." Một đại phu khác nói.

----------

Cảm ơn mọi người đã đọc và đề cử, miễn là còn người theo dõi thì truyện vẫn sẽ tiếp tục ra đều.

Tại sao không dùng gỗ để làm bẫy và nhà ư? Có ba nguyên nhân, tổng hợp các chi tiết của Đa Yêu Lục Địa lại sẽ ra.