Chương 158: Ngươi Không Phải Người Ở Đây
"Gia gia, chúng ta đã về." Về tới trước cửa nhà, Bắc Ngư thấy Bắc Tử đang ngồi trước hiên thì chạy vào, nói
Mười bảy tuổi nhưng vẫn lon ton chạy vào nhà như một đứa trẻ mới đi học về, Bắc Tử nhìn xem, từ trong ánh mắt toát ra biểu cảm cưng chiều, khuôn mặt cũng từ đó nhểnh lên, cười đáp.
"Ngư Nhi đã về, hôm nay thu hoạch thế nào?" Bắc Tử hỏi về thành quả.
"Đây, gia gia xem, đầy giỏ, còn có những loại thảo dược Ngư Nhi trước đó chưa từng hái nữa này." Bắc Ngư đưa cái giỏ chứa đầy thảo dược ra cho Bắc Tử xem, xong còn từ bên trong mò ra mấy loại thảo dược mới nữa.
"Ô, đây chẳng phải là những thảo dược ở sâu trong rừng sao? Ngư Nhi đã vào bên trong đó ư?" Bắc Tử nhìn phát là biết loại thảo dược này nằm ở chỗ nào, bao sâu trong rừng.
"Đúng vậy, tất cả là nhờ có Tín Nhân ca ca đi theo đấy, nên Ngu Nhi cũng yên tâm mà vào sâu bên trong rừng." Bắc Ngư hiểu chuyện, nói.
"Thế thì phải cảm ơn Tín Nhân rồi." Bắc Tử hài lòng, gật đầu nói.
"Còn nữa, còn nữa, là nhờ gia gia nữa." Bắc Ngư vẫn còn chuyện muốn nói.
"Gia gia? Gia gia có giúp gì đâu?" Bắc Tử bất ngờ, không biết tại sao bản thân cũng có trong đó.
"Gia gia biết không, Tín Nhân ca ca đã dùng tay không để hất bay Ngưu Đô vào cây, còn dùng nắm đấm, đấm Ngưu Đô bay ngược về sau, tiếp đó là dùng kiếm, một đường nhẹ nhàng, c·hặt đ·ầu Ngưu Đô nữa. và những thứ đó Tín Nhân ca ca bảo rằng nhờ gia gia chữa thương nên mới được vậy." Bắc Ngư kể.
"Chờ đã Ngư Nhi, con vừa nói gì? Tín Nhân, hắn dùng tay không hất và đấm bay Ngưu Đô?" Bắc Tử tưởng là nghe lầm nên hỏi lại cho chắc.
"Đúng vậy gia gia."
Bắc Tử lần này thật sự bất ngờ nữa, Bắc Ngư sẽ không nói dối lão, dùng tay không hất và đấm Ngưu Đô bay ngược, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy điều lạ như vậy, nói thế nào thì đó cũng là Ngưu Đô, một loài yêu thú, chưa con người nào có thể làm như vậy được.
"Nhờ ta chữa thương?" Bắc Tử thầm nghĩ, hắn tự biết khả năng chữa thương của hắn thế nào, không thể nào hắn lại có thể khiến cho Lương Tín Nhân mạnh như này được."Nói như vậy thì sức mạnh đó là của chính bản thân hắn?" Nghĩ tới đây, Bắc Tử không khỏi đưa mắt lên nhìn Lương Tín Nhân, trước đó đấm gãy cây thì không có qua chi ngạc nhiên nhưng đấm bay yêu thú lại là vấn đề.
Phát hiện Bắc Tử nhìn mình, Lương Tín Nhân cũng cười nói, hai mắt cứ nhắm nhắm liên tục: "Đúng vậy, là nhờ Tử lão."
Tử lão nhìn thì ngay lập tức hiểu ý, cũng cười nói: "Không có gì."
Thấy Bắc Tử đ·ồng t·ính, Bắc Ngư thật sự nghĩ là gia gia chữa bệnh có hiệu quả như thế thì không khỏi vui lên.
"Được rồi, Ngư Nhi, con hãy vào bên trong chuẩn bị đồ ăn tối đi, gia gia cũng Tín Nhân ca ca của con có chuyện cần nói với nhau." Bắc Tử muốn để Bắc Ngư đi, tạo khoảng trống cho lão và Lương Tín Nhân.
"Được, gia gia." Bắc Ngư vâng lời, mang theo giỏ thảo dược vào trong nhà, tiếp đó là đi xuống dưới bếp, để lại ngoài sân hai người.
Hai người không ai nói gì, đều đang đợi đối phương mở lời trước.
Một lúc lâu sau, Bắc Tử mới là người mở lời trước, nhìn Lương Tín Nhân, nói.
"Hài tử, ngươi quả nhiên không phải là người ở đây." Câu nói thật sự thẳng thắng, người già thành tinh, đưa ra kết luận rất nhanh.
Lương Tín Nhân chỉ có thể thở dài, đáp: "Đúng vậy, ta không phải là người ở đây." nếu Bắc Tử đã biết thì che giấu đối với hắn cũng không cần nữa, thôi thì thật lòng cho hai bên yên tâm.
"Ngoài lục địa sao?"
"Có thể nói là như vậy đi." Lương Tín Nhân không biết ngoài lục địa là gì nhưng quả thật là hắn không phải từ trong lục địa này.
"Ngoài đó thế nào?"
"Xin lỗi Từ lão, ngoài lục địa của lão có lẽ sẽ khác với ngoài lục địa của ta nên ta không biết phải diễn tả nó như thế nào, nên cho phép ta từ chối cho ý kiến." Lương Tín Nhân chắp tay nói.
"Vậy sao? Nếu vậy thì sức mạnh của ngươi cũng vậy nhỉ?"
"Sức mạnh mà lão nói tới, chỉ là được rèn luyện, trước đó ta còn mạnh hơn bây giờ nhiều lần, nhưng do t·ai n·ạn nên mới trở thành phế nhân, và được Tử lão chữa trị." Lương Tín Nhân trung thực nói.
"Mạnh hơn bây giờ rất nhiều? Nếu như vậy thì tốt, như vậy thì tốt." Bắc Tử nhỏ giọng, nói.
"Lão nói gì sao?" Lương Tín Nhân không nghe thấy, nên hỏi ngược.
"Ta nói, một năm nay, sự tồn tại của ngươi một năm nay đã mang đến thay đổi rất lớn cho Ngư Nhi, ngày nào cũng vui vẻ hơn, ngày nào cũng cười, theo thời gian quan sát ta mới quyết định chữa trị cho ngươi, và ngươi hiện tại đây đã mang tới nhiều thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của ta, và mỗi người đều có trên thân một hoặc nhiều bí mật mà không muốn cho ai biết, kể cả ngươi, vì vậy ta sẽ không hỏi tới nữa."
"Tử lão yên tâm."
"Ừm, nhưng nếu như ngươi dám làm Ngư Nhi khóc thì đừng có trách ta phải liều cái mạng già này đánh với ngươi, mặc dù không đánh lại, nhưng ngươi cũng đừng tự mãn." Nói tới đây Bắc Tử đổi giọng.
"Ha ha, Tử lão cứ đùa...."
"Ta đùa với ngươi đấy à??.... Mà, nếu như đi với Ngư Nhi thì ta có thể yên tâm về an toàn của nó." Câu trước lên giọng, câu sau nhẹ nhàng, tính khí thất thường.
"Tử lão yên tâm, an toàn của Ngư Nhi ta sẽ thay lão." Lương Tín Nhân chắc chắn.
"Như vậy là tốt, hài tử, mỗi người khi sinh ra và lớn lên lựa chọn lấy nghề, nhưng có thật sự là người chọn nghề hay không? Hay thật sự là nghề chọn người? Có thể chọn rồi, nhưng do một tính huống bất đắc dĩ nào đó lại khiến người đó bỏ và lúc đó nghề sẽ bắt buộc ngươi chọn hắn, cũng từ đó nó cũng thay đổi dần cuộc đời ngươi, khi ngươi hiểu sâu thì ngươi đã không thể bỏ nó mà sống được nữa, hiểu càng sâu, ngươi sẽ cảm thấy trách nhiệm của bản thân đối với nghề đó cũng càng nhiều, chỉ cần đi trái một chút thôi ngươi cũng sẽ cảm thấy khó chịu, bức rức, tất nhiên, mỗi người đều có một cách nghĩ khác nhau và lựa chọn khác nhau, nhưng nếu như thật sự là như trên thì hãy đừng làm trái lương tâm mình, hãy làm những thứ mà mình cho là đúng, đừng vì lời nói của người đời mà trở nên tự mãn, người tài giỏi thì sẽ có người tài giỏi hơn."
Bắc Tử nói một hơi dài, Lương Tín Nhân không hiểu được bao nhiêu ý nghĩa trong đó, nhưng câu cuối cùng thì có hiểu, nhưng không biết trả lời thế nào mới đúng.
"..."
"Được rồi, đó là kinh nghiệm của ta, ngươi không cần hiểu nhiều, đến lúc là ngươi sẽ tự hiểu, giờ thì xuống bếp phụ giúp Ngư Nhi đi." Bắc Tử tính cách thất thường lần nữa, câu cuối thì giơ chân lên đá Lương Tín Nhân một phát.
"Ha ha." Không hiểu lắm nhưng cứ cười đã, rồi xuống bếp phụ Bắc Ngư nấu đồ ăn.
Nhìn bóng lưng đi xa của Lương Tín Nhân, Bắc Tử từ đưa mắt về hướng xa xăm, thầm nói: "Liệu đây có phải là người mà thần tiên gửi xuống để cứu giúp con người ở đây?"
Sau vài giây đứng ngẫm, Bắc Tử cũng trở lại trong nhà, để chuẩn bị thưởng thức bữa tối.
Trong bữa tối, Bắc Ngư kể lại chi tiết việc Lương Tín Nhân đánh nhau với Ngưu Đô, kể tới đâu nét mặt của nàng cũng thay đổi tới đó, nhìn như rất nhập tâm.
Bắc Tử và Lương Tín Nhân cũng vui vì điều đó.
Sau khi xong bữa tối, Lương Tín Nhân đến chỗ vị trí cái cây mà hắn đã đánh gãy hôm qua.
Trước đó dùng trăm phần trăm sức mạnh đánh gãy cái cây, cứ nghĩ đây là tối đa sức mạnh của hắn hiện tại nhưng khi đấm bay được Ngưu Đô bằng ba mươi phần trăm sức mạnh thì hắn phải lần nữa xem xét lại.
Có thể là do sinh trưởng ở môi trường linh khí nồng đậm như Đa Yêu Lục Địa, đã khiến cho bản chất các loài thực vật ở đây thay đổi, trở nên cứng cáp hơn, có thể nói là cho dù là yêu thú tam đoạn húc thì chưa chắc đã gãy được.
Nhưng nếu quả thật là như vậy thì tại đây có thể chặt được cây khi đến cả yêu thú cũng không húc đổ được?
Lúc trước là phế nhân thì không phát hiện ra, nhưng cho đến khi có thể tự thân vận động được thì bí ẩn của Đa Yêu Lục Địa cũng dần lòi ra bên ngoài.
"Tín Nhân ca ca, huynh làm gì ở ngoài này?" Bắc Ngư từ trong nhà bước ra, nàng không biết là tại sao Lương Tín Nhân lại ra ngoài này.
"À, có chút việc, Ngư Nhi, muội thử cầm cái rìu lên, thử bổ vào cái cây này thử xem thế nào." Lương Tín Nhân muốn thử.
"Để làm gì?"
"Muội cứ thử để ta xem."
"Ò."
Bắc Ngư đến cầm thử một cái rìu được dựng gần đó, quá nặng, nàng phải cầm bằng hai tay và kéo lê nó trên đất.
"Tín Nhân ca ca, rìu có chút nặng." Bắc Ngư nói.
"... muội không cần dùng hết sức, thử đơn giản cầm lên rồi để lưỡi rìu rơi xuống thân cây là được." Vì để xác nhận suy đoán, chỉ có thể để cho Bắc Ngư chịu khó một chút.
"Ừm, vậy muội sẽ cố." Bắc Ngư nói, sau đó dùng hết sức bình sinh để nhấc chiếc rìu lên, cuối cùng cũng lên được, sau đó nàng thả tay, để cái rìu tự nhiên rơi xuống.
Khi chiếc rìu và thân cây chạm nhau thì chiếc rìu cắm thằng, dính luôn vào thân cây.
Sau khi nhìn thấy tình huống như vậy, Lương Tín Nhân đã có thể xác nhận được một phần suy đoán.
----------------
Nghỉ ngơi như vậy là đủ, Đa Yêu Lục Địa nổi gió.