Chương 160: Lũ Điêu Dân
“Hừ, viện cớ, các ngươi đang viện cớ cho sự vô dụng của mình đấy.” An Phá khinh thường nói.
Các đại phu đang đứng trong sảnh khi nghe An Phá nói bọn hắn vô dụng thì trong lòng không khỏi bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, bọn hắn là đại phu, đã từng chữa bệnh cho rất nhiều người, không tự cho bản thân là tài giỏi nhưng cũng không cho là vô dụng, giờ đây lại có người nói bọn hắn vô dụng.
Đám người đại phu khuôn mặt âm trầm, không ai dám lên tiếng để nói lại, dù sao thì nơi đây là An Lạc Thành, địa bàn của An Phá.
“Thành chủ, thứ cho tại hạ nói thẳng, tất cả mọi người ở đây đều chưa gặp trường hợp này, dù cho bây giờ thành chủ có đi mời những đại phu khác đi chăng nữa thì cũng không ai có thể ra sức cứu chữa, và ngài cũng đã đoán trước được điều đó từ một tháng trước mà phải không?” Một đại phu lên tiếng.
Không sai, một tháng trước, khi công cuộc tìm và mời đại phu đến chữa bệnh cho An Hoại đang diễn ra, đã có không kém đại phu từ các nơi khác đến để xem nhưng không ai có thể chữa được.
An Phá lúc đó đã tính bỏ cuộc, nhưng khi nhớ tới khoảnh khắc hắn to mồm trước đại điện thì xỉ diện lại trồi lên, hắn không cho phép bản thân chỉ là nói suông, nếu như bỏ cuộc thì hắn phải lần nữa mời đến Bắc Tử, đây là điều mà hắn không mong muốn nhất.
Nếu lần nữa mời Bắc Tử thì sỉ diện đâu? Tứ Mục sẽ khinh thường hắn, vợ hắn cũng khi h thường hắn, rồi đến người dân trong thành mà biết thì sẽ như thế nào?
Nhưng tất cả những thứ trên chỉ là cái nghĩ lo xa của An Phá, Bắc Tử là đại phu chính trực, sẽ không so đo với An Phá về vấn đề này, Tứ Mục là cấp dưới, sẽ không lan truyền những thứ bậy bạ của cấp trên, còn vợ hắn thì chắc chắn sẽ không, ai đời lại đi nói xấu chồng, khiến chồng tổn thất danh dự bao giờ?
Mà An Phá lại không nhận ra, thứ nhất là vì hắn đang ở vị trí thành chủ, vị trí quan trọng nhất của thành trì, bất cứ người dân nào cũng ngóng tới. Thứ hai là sợ tiếng xấu, cái nhìn của người đời.
Hãy nghĩ xem khi đi ngoài đường thì lại nghe được người ta nói: nhìn kìa, đó là thành chủ, chỉ được cái to mồm chứ quyết định thì như…
Thứ ba là sĩ diện.
Những thứ trên gộp lại đã khiến cho hắn có áp lực như bây giờ.
“Hừ.” An Phá chỉ hừ một cái, xem như câu trả lời.
“Nếu như ngài đã như vậy rồi thì không thôi vào lúc đó để không phải chờ đến bây giờ và…” đại phu muốn nói gì nhưng chưa nói hết câu thì bị An Phá cắt đứt.
“Các ngươi thôi đi, nói thẳng ra là do y thuật của các ngươi tệ hại.” An Phá không nghe được nữa, nổi giận đùng đùng, đưa tay chỉ thẳng, nói
“Tệ hại? Thành chủ, ngươi có phải bị ấm đầu không?” Một giọng nói bất kính trong đám đại phu phát ra, giọng nói già dặn, nhưng mười phần tự tin, và có một chút nhạo bán An Phá.
“Vô lễ!!! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói với bổn thành chủ như vậy?” An Phá càng nổi giận hơn, hô lên.
"Hừ, ta là Trương Dương, người đời thường gọi ta là lão Trương." Trương Dương từ trong đám đại phu bước ra.
"Lão Trương? Ngươi cũng to mồm khi muốn ta xưng hô ngươi như vậy nhỉ? Tứ Mục đây là người mà ngươi mời về đây sao?" Vị trí thành chủ bị khinh thường, An Phá quay sang nổi nóng với Tứ Mục.
Tứ Mục bị nói đến cũng không hốt hoảng, mà từ từ giải thích.
"Thành chủ, Trương lão là người của Định Yên Thành, cùng là đại phu bên người thành chủ, hỗ trợ việc chữa bệnh cho thành chủ và người nhà của ngài ấy."
"Hừ, cũng chỉ là đại phu mà thôi." An Phá vẫn khinh thường nói.
"Không thành chủ, khác với ngài, Đinh Yên Thành chức vị thành chủ hiện tại là do Uông Tuấn đảm nhiệm, trước đó là cha ngài ấy, trước đó nữa là ông nội ngài ấy, có thể nói là đã được truyền ba đời, và cả ba đời đó, Trương lão ba đời cũng là đại phu bên người thành chủ, Trương lão là đại phu bên người cha của Uông Tuấn, công lao không thể kể hết, đừng nói là ngài, kể cả là thành chủ trước cũng phải nể mặt lão." Tứ Mục giải thích kỹ càng hơn.
Trương Dương khuôn mặt đưa lên đầy tự hào.
Ngược lại, An Phá thì hoàn toàn câm lặng, cho thấy hắn thật sự không biết điều này, trước giờ các sự vụ, hắn đều nhờ Tứ Mục giải quyết, hắn cũng không phải là người đủ kiên nhẫn để đọc những thứ rắc rối như này, mặc dù ở trước mặt An Hoại hay nói chuyện đạo lý ra nhằm để làm gương vững chức thành chủ thì còn lại không có gì đặc biệt.
An Phá lấy lại bình tỉnh, ngạo nghễ nói: "Như vậy thì sao? Đây là An Lạc Thành chứ không phải Định Yên Thành."
"Không sao cả, lão chỉ đơn giản nêu lên ý kiến của bản thân, nhưng mà An thành chủ, ta nghe nói là bên ngươi có một đại phu với tay nghề cực kỳ tốt, tên là.... là..... Bắc..... Bắc gì ấy nhỉ?" Trương Dương sờ cằm, nói.
"Là Bắc Tử, thưa Trương lão." Tứ Mục bên cạnh hỗ trợ.
"Đúng, đúng, là Bắc Tử, mặc dù chỉ là nghe nói nhưng ta thật sự kính nể hắn, sao ngươi không nhờ hắn về chữa bệnh cho lệnh tử?" Trương Dương được Tứ Mục hỗ trợ nên cũng nhớ ra, sau đó nhìn An Phá nói.
An Phá như bị nói trúng tim đen, không biết phải nói như nào, có một đại phu như này mà không chịu mời thì mới là lạ, nhưng cũng không thể nói là đã mời và Bắc Tử cũng không thể chữa, chỉ có thể áp chế.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Tứ Mục bên cạnh đã trả lời trước: "Đã mời, và không chữa được, chỉ có thể áp chế bệnh tình."
"Này, Tứ Mục!" An Phá phía trên đại sảnh, hô lên.
"Áp chế bệnh tình? Nói như vậy y thuật của Bắc Tử so với mọi người ở đây đều cao hơn. Và với y thuật cao như vậy còn không chữa được, ngươi thật sự mong bọn ta có thể chữa được sao? Ngươi đang đùa với chúng ta đấy à? Có biết còn bao nhiêu người ở bên ngoài còn phải chờ bọn ta chữa bệnh không?" Trương Dương dành một lời khen ngợi cho Bắc Tử, sau đó không khỏi nhìn lại phía An Phá quát lên.
An Phá bị nói càng trở nên bực bội, đây là thứ mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, không kiểm soát được lỡ miệng.
"Lũ điêu dân đấy, có quan trọng hơn con ta không?"
Tuy chỉ có một câu nói nhưng lại khiến cho tất cả người bên trong đại điện đều phải câm lặng.
An Phá cũng nhận ra là hắn đã lỡ miệng.
"Hay lắm, hay lắm, quả nhiên là An Thành Chủ, ta thật không biết với cái tư tưởng này của ngài thì làm cách nào mà ngài có thể ngồi lên chức thành chủ đây?" Trương Dương nổi giận, nhưng không hề biểu hiện ra mặt mà thông qua lời nói lái.
Nói đùa, điêu dân? Ở đây có ai chưa từng là điêu dân, chả qua là dựa vào khả năng của từng người mà sự phân chia xuất hiện, với lại những người có thân phận hiện tại đã chắc gì chính bản thân hắn làm ra, mười phần thì sáu phần bên trong là cha truyền con nối.
Hơn nữa, con người ở lục địa này đều tập trung ở ba thành, chịu đàn áp bởi yêu tộc, chiếm một phần rưỡi tổng số sinh vật sống trên đại lục, đã nhỏ bé rồi thì chỉ có hợp sức lại mới có thể trụ và kéo dài nòi giống.
Không có cơ hội để phát triển nên hầu hết con người ở đây chỉ làm những nghề đơn giản, buôn bán nhỏ, nhưng muốn buôn bán thì cần có đồ, mà muốn có đồ thì phải có nguyên liệu, nguyên liệu trong thành là không đủ để chu cấp cho tất cả con người, vì vậy họ cần ra bên ngoài để tìm kiếm, mà bên ngoài lại rất chi là nguy hiểm.
Tất cả điều đó hợp lại khiến cho con người trong thành, ngoại trừ thành chủ ra thì chỉ có những nhà buôn nhỏ, nhà thuốc, còn lại chính là điêu dân trong miệng An Phá.
"Thành chủ, có lẽ ngươi đã quên, nhưng ngươi cũng từng là điêu dân, loại người mà trong miệng ngài nói.
"Khinh người quá đáng."
"Được cái to mồm."
"..."
Rất nhiều đại phu bất mãn và nói ra, bọn hắn cũng từng là điêu dân mà muốn được như bây giờ đều phải lủi thui ra khỏi thành để hái thảo dược, những người luôn ở trong thành thì làm sao biết được nỗi khổ này.
Vì lỡ mồm mà mang đến cái nhìn xấu của mọi người đến cho hắn, đặc biệt là đấm đại phu này, chẳng mấy chóc, tiếng xấu của hắn cũng vang xa, An Phá càng suy nghĩ, lửa giận trong lòng ngày một lớn, khi không chịu được nổi nữa thì bộc phát.
"IM LẶNG, các ngươi cút, cút về nơi của các ngươi."
Những đại phu nghe vậy cũng phất áo mà đi, không hề nói một lời nào, đến cuối cùng đi ra là Trương Dương, bên cạnh là Tứ Mục.
Tuy chán ghét An Phá nhưng Trương Dương lại không hề chán ghét Tứ Mục, Tứ Mục đã đích thân tới nhà và mời hắn, đã vậy thái độ còn rất thành khẩn, nên Trương Dương đánh giá khá cao về hắn.
"Tứ Mục, lúc nãy ở trong đại điện, nghe lời nói của ngươi đối với Bắc Tử, thì ta nghe được trong đó là sự kính trọng và nể nang, hai người các ngươi chắc là bạn tốt hoặc là người quen nhỉ, có thể dẫn ta đi gặp Bắc Tử không?" Trương Dương đưa ra yêu cầu với Tứ Mục.
Tứ Mục lễ phép, chắp tay nói: "Trương lão, hai người bọn ta có thể nói là quen biết đã lâu, nếu không có Tử Lão thì chưa chắc đã có ta bây giờ.*