Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 157: Con Bò Ngu




Chương 157: Con Bò Ngu

"Hừ, ngươi cũng trâu đấy, con bò này." Lương Tín Nhân nhếch miệng nói.

Tiếp đó không ngần ngại mà dùng sức bẻ, nhưng được một chút thì nhận được sự phản kháng đến từ Ngưu Đô, thế là thay vì tiếp tục bẻ, hắn dùng sức ném Ngưu Đô đi.

Rầm!!

Ngưu Đô bị ném đụng vào cái cây gần đó.

Va chạm không hề đủ mạnh, Ngưu Đô tiếp tục đứng lên.

"Ồ, vẫn còn sức sao, thế thì nên kết thúc đi, trước khi những con bò khác như ngươi đến." Lương Tín Nhân nghiêm túc, chuyển sang phản công.

BÒ!!!!

Ngưu Đô lao tới.

Lương Tín Nhân cũng lao theo đối mặt.

Khi cả hai tới gần nhau, Lương Tín Nhân nhẹ nhàng tránh né, làm Ngưu Đô húc hịt, tiếp đó là nắm đấm dùng ba mươi phần trăm sức mạnh, đấm thẳng vào mạng trái Ngưu Đô.

Sau khi v·a c·hạm, Ngưu Đô cũng b·ị đ·ánh bay về hướng ngược lại, đụng gãy cây.

Lương Tín Nhân dừng lại, nhìn nắm đấm, đánh giá.

"Hừm... đây là yêu thú nhất đoạn sao? Không gọi là quá yếu, quả nhiên là nơi có linh khí dồi dào như này thì khác hẳn, mà.... nói sao nhỉ? Lớp da của chúng thật dày." Lương Tín Nhân đưa mắt lên nhìn Ngưu Đô đang từ từ đứng dậy, phần da dày đã cản lại được hơn nửa phần sức mạnh hắn đánh ra.

Ngưu Đô bên này sau khi lĩnh trọn cú đấm, thì cũng nhận thức được, con người trước mắt thật sự rất khác, lần đầu tiên cảm nhận được sự đe dọa, nó muốn quay người chạy.

Lương Tín Nhân cũng nhanh chóng phát hiện.

"Không được, không được để nó chạy, nếu không còn thêm rắc rối." Với ý nghĩ đó trong đầu, Lương Tín Nhân không ngần ngại lao lên, lần này không hề khoan nhượng nữa, từ sau lưng rút ra thanh kiếm gãy, chặn đầu Ngưu Đô.

Thẳng tay chém xuống, Ngưu Đô không kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Ầm!!!

Một vết chém ngọt sợt cắt đầu Ngưu Đô, máu bắn đầy khắp quần áo, người Lương Tín Nhân.

Cơ thể của nó cũng ngã dài trên đất.



Bắc Ngư lần này là miệng há to, không khép lại được, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tình huống như này.

Không đợi Bắc Ngư tỉnh lại, Lương Tín Nhân vội chạy ra suối, một phát nhảy thẳng xuống, cố gắng rửa đi mùi máu và v·ết m·áu trên người.

Cho đến khi cơ thể không còn mảy may một v·ết m·áu và mùi hôi nào thì hắn mới lên bờ, cởi đồ, nhanh chóng vắt khô nước bên trong rồi mặc lại.

Xong lại tới chỗ Bắc Ngư, từ trong giỏ lấy ra bình thuốc, xịt lên người của nàng và hắn.

Hành động không một chút nào là do dự hay quãng nghỉ.

"Được rồi, Ngư Nhi, đi thôi." Lương Tín Nhân vội kéo Bắc Ngư.

Bắc Ngư lần này mới thật sự tỉnh lại: "Hả, chuyện gì cơ Tín Nhân ca ca?"

"Đi thôi, trước khi những yêu thú khác đánh hơi được mùi và tiến tới nơi này" Lương Tín Nhân nhắc lại.

"À, vâng." lời nói vẫn có chút ngập ngừng, chưa xử lý xong, nhưng cứ nghe theo là được.

Lương Tín Nhân nhanh chóng kéo Ngư Nhi đi.

Cũng tại nơi đó, sau khi Lương Tín Nhân đi được năm phút, dần dần có nhiều yêu thú tập lại, rất nhiều chủng loại, nhưng đa phần là những loài yêu thú phổ biến, như bò yêu, lợn yêu, kê yêu, rắn, kiến,.... con nào cũng to đùng, có một số loài biết bay, ăn cỏ cũng trở thành loài ăn thịt, bọn chúng đang trò chuyện bằng thú ngữ.

"Bò bò, bò......bò (Ai? Là ai đã g·iết đồng loại của ta? Là ngươi, hay là ngươi?)"

"Ục ục ục ục....(Giết đồng loại ngươi làm gì? Ăn cũng chả ngon lành gì)"

" Cục cục cục Tác... cục tác( Thứ óc bò, ta khinh.... ta chê)"

"Mà cũng không thể trách, khi con bò yêu này lại chạy ra đây, như thế là đi lạc, c·hết cũng không hết tội." Rết yêu nói.

"Nói như vậy thì đó là ngươi nhỉ?" Bò yêu nổi giận nhìn rết yêu, nói.

"Ngươi bị ngu à, ngươi thấy có cái mỏ nào của ta cắn mượt như vết cắt này không?" Rết yêu so sánh hai cái càng của mình với vết cắt.

"Vậy thế là ai? là ngươi à?" Bò yêu nhìn sangg kiến yêu.

Kiến yêu hai cái càng cũng gập lại liên tục, nói: "Quả là ngu như bò, đến nước này vẫn không xác định được ai là người g·iết."



"Ai g·iết?"

"Theo như vết cắt thì đây là do một thứ gì đó bén cắt qua, mà yêu thú chúng ta lại không loài nào có vết cắt đẹp như này, như vậy thì có thể kết luận là con người." Kiến yêu nói.

"Ta đoán trước rồi." Lợn yêu nói.

"Ta cũng vậy." kê yêu cũng nói.

"Chỉ có con bò ngu này là không đoán được." Rắn yêu nhìn bò yêu, nói.

"Ngươi nói cái gì? ta đã phát hiện ta, chả qua là muốn để các ngươi suy đoán." Bò yêu quê quá nên phải lựa lời.

"Cục, mấy tên ngu không bao giờ nhận mình ngu, tác."

"Thế ngươi có ngu không?" Bò yêu đáp trả.

"Khô----- cục tác." Kê yêu bị nói không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cục tác.

"Đừng nói chuyện tầm phào nữa, tập trung vào chuyện trước mắt đi, nếu không ta một hơi nuốt hai ngươi bây giờ." Rắn yêu, ánh mắt đe dọa, nói.

"Việc yêu thú bị con người chém, đây là một việc trọng đại, nhưng lòi đâu ra con người có thể chém c·hết yêu thú chỉ trong một vết cắt?" Rết yêu nói.

"Con người trước nay chỉ là một loài yếu kém, bị chúng ta đè đầu cưỡi cổ, không có khả năng xuất hiện một người như vậy."

"Hay là bọn chúng làm ra được v·ũ k·hí có thể gây tổn thương được chúng ta?"

"Trước tiên cứ để như vậy đi, một năm nữa là đến cuộc đi săn, đến lúc đó thì lũ con người, đừng mong mà có thể sống sót khỏi miệng ta." Rắn yêu nói

"Hừ, lũ con người đừng hòng trốn chạy khỏi cái sừng của ta, còn đồng loại ta ở trong thành nữa, ta sẽ vào giải cứu các ngươi."

"Con bò ngu này, máu lên não chậm."

"Ừ."

sau khi cuộc trò chuyện của yêu thú kết thúc, Rắn Yêu không ngần ngại mà há to cái miệng, một hơi nuốt lấy Ngưu Đô đ·ã c·hết vào bụng, xong thì không cần đợi những yêu thú khác nói gì, mà bò đi chỗ khác.

Tất cả yêu thú khác cũng giải tán, chỉ để lại bò yêu với cái đầu còn sót lại, bò yêu hất cái đầu nói: “Thân bò là khổ, Bòoo.” Xong thì đá cái đầu xuống nước, trở về.

Một bên khác, sau khi Lương Tín Nhân dẫn Bắc Ngư trốn đi, tìm một nơi đỉ ẩn trốn, trốn đợi thời gian trôi qua, để cho mọi thứ bên ngoài dần trở nên ổn định đã, việc yêu thú c·hết ở tay con người ở đây là một điều đáng báo động.

“Tín Nhân ca ca, huynh có thật sự là người không?” Bắc Ngư hỏi



“Không phải ta đã nói trước đó rồi sao? Không phải người thì là gì?” Lương Tín Nhân nghe câu hỏi muốn trầm cảm, đây cũng là lần thứ hai rồi.

“Nhưng có con người nào dùng tay không hất và đấm Ngưu Đô bay bao giờ đâu?” Bắc Ngư ánh mắt tròn xoe nhìn Lương Tín Nhân, nói

“… nhờ Tử lão đó, Tử lão chữa trị cho ta nên ta cảm nhận được trong người có một luồng sức mạnh khổng lồ, khi đánh ra là mạnh như vậy đấy.” Một câu nói láo đầy xơ hơ, chỉ lừa được mấy đứa nhóc nhưng nó thật sự lừa được Bắc Ngư, nàng không có quá nhiều tiếp xúc xã hội, nên không thể quá phân biệt được thật giả bên trong và chưa từng thấy kết quả chữa trị của Bắc Tử đối với người khác, nên cứ nghĩ đây là thật.

“Ô!!” Bắc Ngư sáng mắt ô lên.

Lương Tín Nhân chỉ gượng cười đáp trả.

"Ba mươi phần trăm sức mạnh cơ thể có thể dễ dàng đánh bay con bò, à nhầm Ngưu Đô nhất đoạn, với tối đa sức mạnh của ta thì có thể đôi co với yêu thú tứ đoạn, nhưng để có thể kết liễu được thì rất khó, vì vậy mới cần thành kiếm này, nhưng nói đi thì cũng nói lại thành kiếm này quả bén, nên cẩn thận việc quơ lung tung." Lương Tín Nhân thầm đánh giá lực lượng của bản thân.

Tác dụng của luyện thể và luyện cốt được phát huy rất tốt, tuy không có tu vi nhưng đấm được với yêu thú tứ đoạn đã là không tệ.

"Tín Nhân ca ca, thanh kiếm gãy đó là?" Bắc Ngư nhận ra thành kiếm này, nó là phần gãy của thành kiếm lúc đó nàng đưa ra cho Lương Tín Nhân xem.

"Đây sao? Người ta gọi nó là linh kiếm." Lương Tín Nhân trả lời.

"Linh kiếm? Nó sắc bén ghê, về nhà huynh có thể cho muội mượn được không?" Bắc Ngư hỏi.

"Được thôi, nhưng muội muốn làm gì?"

"Chặt thịt, dao trong bếp bị cùi rồi, chặt rất lâu."

"... để về nhà rồi tính." Lương Tín Nhân chịu, ai lại đi lấy linh kiếm làm dao chặt thịt bao giờ

"Tiếp theo đây muội tính làm gì?"

Bắc Ngư nhìn qua giỏ thảo dược, thảo dược vẫn chưa được nhiều, mới có nửa giỏ, trả lời: "Muội nghĩ chúng ta nên về, trên đường về sẽ hái thêm một vài thảo dược nữa, để cho đầy giỏ, đến khi về tới nhà thì xong."

"Được, nếu vậy thì chúng ta đi thôi."

Nếu giờ đi ngược ra thì có lẽ sẽ về đến nhà trước bữa tối, hai người bắt đầu dựa theo lộ trình đi tới mà đi ngược ra, trên đường đi hai người cẩn thận trong việc lẫn trốn yêu thú và hái thảo dược hơn.

Thảo dược trong giỏ cũng dần đầy, nếu không tính cái bình xịt thì nó quả thật đầy, có vài loại mà trước đó Bắc Ngư chưa từng hái.

Đúng như dự tính, hai người trở về tới nhà trước bữa tối.

------------------

Cảm ơn mọi người đề cử.