Chương 156: Yêu Thú Nhất Đoạn
Sau khi xịt xong, Bắc Ngư cất lại bình xịt vào trong giỏ, vội vàng nói: "Đi thôi, chúng ta nên đi đường vòng, đừng để v·a c·hạm với yêu thú."
"Được thôi." Nếu như Bắc Ngư đã thật sự lo lắng thì Lương Tín Nhân cũng không thể từ chối.
Nhưng phải nói thật là Lương Tín Nhân muốn thử một lần giao đấu với yêu thú để xem sao, so sánh bản thân hiện giờ nếu đối mặt với yêu thú thì có thể chống đỡ được với yêu thú tu vi gì, tất nhiên, cũng phải từ thấp đến cao chứ không phải tìm con nào tu vi lục đoạn, thất đoạn, lao vào đánh, đã không có tu vi trên người mà lại như thế thì chỉ có c·hết.
Hai người Lương Tín Nhân và Bắc Ngư lựa lấy một con đường, ngược lại với lợn rừng yêu để tiếp tục di chuyển.
Càng đi vào trong rừng, yêu thú xuất hiện ngày càng nhiều, ngược lại thì thảo dược hiếm cũng càng ngày càng nhiều, nhưng để có thể hái được thì nó lại tiếp tục là vấn đề, yêu thú ở đây tuy nhiều nhưng lại rất ít đấu đá lẫn nhau, bọn chúng chia lãnh thổ ra để ở, chỉ khi nào lấn lãnh thổ hoặc là xâm lăng mới xảy ra v·a c·hạm, và để có thể sống sót thì ngoài việc ăn thảo dược ra thì đi săn những loài không phải yêu thú hoặc là yêu thú đi lạc là không thành vấn đề.
Giờ Lương Tín Nhân mới biết đi hái thảo dược thật sự là không dễ, chỉ cần sơ xuất một cái thôi là người ở lại luôn, đối với Bắc Ngư và Lương Tín Nhân, do hai người còn trẻ nên việc lẩn trốn khá là linh hoạt, nhưng Bắc Tử già cả rồi vẫn có thể trốn được? Mặc dù không có nghĩa là muốn trù ẻo Bắc Tử c·hết hay gì nhưng đó vẫn là một câu hỏi.
Hai người vừa lẩn trốn vừa hái thảo dược, cho đến khi đến được một con suối nhỏ gần đó, từ xa có thể nghe tiếng nước chảy róc rách, thời điểm cũng đã quá trưa.
"Tín Nhân ca ca, chúng ta dừng lại ở đây ăn trưa nghỉ ngơi một xíu đi rồi đi tiếp." Bắc Ngư thấy nơi này khá hợp để dừng lại nghỉ chân, nên cho ý kiến.
"Được." Lương Tín Nhân không từ chối.
Thế là cả hai người quyết định dừng lại chỗ này, tìm một chỗ sạch sẽ gần suối ngồi xuống, Bắc Ngư từ trong giỏ lấy ra một gói thức ăn, đầy là thứ mà mỗi lần đi hái thảo dược, nàng đều sẽ chuẩn bị cho Bắc Tử, nấu nướng là không thể, thức ăn cũng không được quá nặng mùi để tránh bị yêu thú phát hiện, thì đây trông như cơm nấm vậy, phần cơm bao bọc bên ngoài, bên trong là thức ăn.
Trong lúc ăn, Lương Tín Nhân có hỏi: "Ngư Nhị, muội thường đi xa thế này để hái thuốc sao?"
"Không, đây cũng là lần đầu tiên muội đi xa thế này." Bắc Ngư nhặt hạt cơm dính trên miệng xuống bỏ miệng, nói.
"..."
"Không phải gì đâu, chỉ là hôm nay có huynh đi cùng nên cảm thấy yên tâm hơn mà tiến sâu hơn." Đây là nói thật, từ hôm qua thấy Lương Tín Nhân đấm gãy cái cây thì nàng ít sợ hẳn đi, với lại đi hai người đỡ hơn là đi một người.
"..." Lương Tín Nhân thật sự không biết nói gì, đây có tính là tự tin quá đáng không?
"Mà bỏ qua chuyện đó đi, nhờ tiến vào sâu nên muội mới có thể hái được các loại thảo dược khác này, cũng không quá tệ." Bắc Ngư nhìn qua cái giỏ được chứa đựng hơn phân nửa thảo dược liền vui vẻ, nói.
"Haizz, thôi kệ đi, chắc cũng không sao, theo như quan sát của ta thì nơi đây không tính là quá sâu, khi phần lớn yêu thú đều là nhị đoạn và nhất đoạn, có lẽ vẫn nằm được trong tầm kiểm soát của ta." Lương Tín Nhân thầm bất đắc dĩ.
"Được rồi, tiếp tục ăn rồi nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, sau đó chúng ta lại tiếp tục, cho đến chiều thì lên đường về." Lương Tín Nhân nói.
"Được, hì hì." Bắc Ngư đồng ý.
Sau khi hai người ăn xong thì tìm một chỗ nào đó kín đáo gần đó nghỉ, không thể cứ trơ trọi đó là nghỉ.
Nằm được chập hồi, nơi này thật sự tuyệt đến nỗi khiến hắn có chút buồn ngủ, tiếng nước suối róc rách, tiếng gió thổi bụi cây xì xào, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để ngủ.
Khi hắn quay sang nhìn Bắc Ngư thì không biết lúc nào nàng đã nhắm mắt ngủ rồi, trông thật đáng yêu làm sao.
Thế là hắn phải canh chừng cho nàng ngủ.
Ba mươi phút sau, trong lúc hắn đang thoải mái ngắm trời ngắm đất thì bỗng nhiên nghe được tiếng động.
Là tiếng bước chân, một nhịp hai bước, là thú bốn chân, chỉ là không biết loại nào.
Có thú tới thì có hai khả năng, một là bọn hắn bị phát hiện, hai là con thú này chỉ vô tình đi ngang qua, nhưng để chắc chắn Lương Tín Nhân nhanh chóng kêu Bắc Ngư dậy.
"Ngư Nhi, dậy, yêu thú tới."
"Ưm.... Tín Nhân ca ca?" Bắc Ngư vẫn còn đang mơ màng.
"Dậy đi, yêu thú tới."
"Ưm... Yêu thú? Cái gì? yêu thú? Đâu?" Bắc Ngư mới đầu nghe không lọt lỗ tai nhưng khi Lương Tín Nhân nhắc lại thì mới giật mình.
"Không xong, đã trễ." Đang lúc muốn kéo Bắc Ngư dậy thì bỗng phát hiện, tiếng bước chân ngày càng nhanh tới gần, điều này đã nói lên bọn hắn thật sự đã bị phát hiện.
Xì Xào!! Xì Xào!! Vù!!!
Rầm!!!
Từ trong bụi bay ra một con bò hai sừng, vóc thú đô con, chỗ nào trên thân cũng là một phần cơ bắp, ánh mắt đỏ rực, hai sừng cong lên trời, đứng đối diện hai người.
"Bò Yêu? Tu vi nhất đoạn?" Lương Tín Nhân nhanh chóng cảm nhận và đánh giá.
"Đây là Ngưu Đô, gia gia từng nhắc tới, Ngưu Đô không ăn cỏ, thay vào đó là ăn thịt." Bắc Ngư dựa theo trí nhớ, kêu lên tên của con bò.
"Tại sao nó lại phát hiện ra được chúng ta? Không phải chúng ta đã xịt thuốc rồi sao?" Lương Tín Nhân hỏi vấn đề này, hắn cần biết lý do để tránh những trường hợp như này lần nữa xảy ra.
"Là thuốc hết hiệu lực, thuốc chỉ có hiệu lực trong một khoảng thời gian nhất định, muội ngủ quên qua thời gian hiệu lực rồi, muội xin lỗi hu hu." Bắc Ngư nhận ra đây là sai lầm của nàng, và nàng bắt đầu cảm thấy có lỗi.
"Nếu không phải do muội thì chúng ta sẽ không bị kẹt trong tình huống thế này, hu hu." Càng nói Bắc Ngư khóc càng trở nên dữ dội, hai hàng lệ chảy dài trên má, nhỏ giọt xuống đất, càng lúc càng nhiều.
Thấy cũng tội, Lương Tín Nhân vội vàng bịt miệng nàng lại, có chút không được tốt trong tình huống này, nhưng nếu khóc to quá là lại kéo thêm yêu thú tới.
Mà phải công nhận con bò này láo thật, nó cứ đứng đó xem Lương Tín Nhân hai người trò chuyện, đây là dấu hiệu của khinh thường.
Mà cũng đúng, ai bảo con người ở đây toàn bị yêu thú đè đầu cưỡi cổ, đến nỗi con bò này nó còn khinh thường luôn là biết.
"Không sao, chỉ là con bò thôi, huynh giải quyết được." Lương Tín Nhân an ủi. tay đưa lên lau nước mắt cho Bắc Ngư.
"Nhưng nó là yêu thú đấy, huynh sẽ bị nó...." Bắc Ngư vẫn còn sợ.
"Không sao, cứ tin huynh." Lương Tín Nhân cười nói, sau đó là quay người, đi thẳng tới vị trí Ngưu Đô.
Ngưu Đô tuy không hiểu tiếng người, nhưng thông qua hành động nó vẫn là biết, rằng con người trước mắt không sợ nó, ngược lại từ trong ánh mắt của hắn, nó còn cảm nhận được sự mong chờ, đây là khinh thường, khinh thường ngược lại nó, con người này thật sự nghĩ rằng có thể chống lại nó sao?
BÒ!!!!!
Không chờ đợi nữa, nó lần này thật sự gầm lên, gầm lên vẫn là bò, xong đưa đầu về phía trước, dùng sừng để làm v·ũ k·hí, húc tới Lương Tín Nhân.
"Tới hay lắm." Lương Tín Nhân không hoảng sợ, mà thay vào đó là tươi cười.
"Để ta thử xem, sức mạnh của lũ yêu thú các ngươi thật sự như thế nào, ba mươi phần trăm sức mạnh thế nào?" Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
Ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm, trước tiên là tránh né phát húc này đã.
Khi Ngưu Đô lao tới Lương Tín Nhân sử dụng sự linh hoạt của cơ thể và kinh nghiệm đơn sơ có được trước đó thông qua những trận chiến để tránh né.
Mà thật sự thì cũng không khó để tránh vì t·ấn c·ông của Ngưu Đô thực sự đơn giản.
Ngưu Đô sau khi húc hụt thì mau chóng quay người lại, lần nữa húc tới, nó bỏ qua cho Bắc Ngư không phải vì nổi lên lòng nhân từ, mà nó muốn cho con người trước mắt trước biết sự lợi hại rồi mới đến Bắc Ngư.
BÒ!!!
Qua hai phút, Bắc Ngư thật sự là trợn tròn mắt nhìn Lương Tín Nhân, nàng không chắc đây có thật sự là yêu thú hay không nữa vì khi đối mặt với Lương Tín Nhân thì Ngưu Đô như là một con bò thật sự, bị dắt mũi liên tục.
Ngưu Đô cứ húc, Lương Tín Nhân cứ né, thế là t·ấn c·ông cứ hụt.
BÒ!!!
Ngưu Đô kêu lên, giờ đây nó mới biết con người trước mắt hoàn toàn khác với những con người trước đó, nó không thể làm gì được, thế là nó bắt đầu đổi mục tiêu sang Bắc Ngư, lao đầu húc tới.
Bắc Ngư bị sự thay đổi của Ngưu Đô làm cho đơ người đứng yên một chỗ, không thể di chuyển.
"Hừ, ngươi cũng khôn đấy." Lương Tín Nhân phát hiện ngay lập tức, sau đó nhanh chóng lao đến trước mặt Bắc Ngư, đưa tay đón đỡ.
"Tín Nhân ca ca."
Bịch!! Bịch!!!
Hai tiếng kêu vang lên, đó là tay của Lương Tín Nhân đã nắm lấy hai cái sừng của Ngưu Đô, dùng sức chống lại cú húc.
Ngưu Đô b·ị b·ắt lại, cố gắng dùng sức để húc tiếp nhưng quái thay, nó lại không thể tiếp tục húc lui được Lương Tín Nhân dù chỉ một chút.
---------------------
Mặt dày giờ cầu like, cầu đề cử cầu tất cả mọi thứ!!!! Đặc biệt hơn nữa là cầu đánh giá!!!
Cảm ơn KHT100 đã đề cử, hehe.