Chương 153: Vẫn Chưa Phải Lúc
"Gia gia, đây là hiện tưởng xảy ra mỗi lần người chữa xong bệnh cho người ta sao?" Bắc Ngư có chút không tin được, nói.
Bắc Tử ấp úng, nói: "Ta cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ, thường thì phản ứng chỉ là đứng dậy khỏi thùng nước và hét to vui mừng mà thôi."
"Hơ..."
Xong hai người vẫn tiếp tục nhìn Lương Tín Nhân, nhưng quái lạ thay Lương Tín Nhân sau khi bộc phát thì nhắm mắt lại ngồi xếp bằng xuống.
"Gia gia, chữa trị thất bại sao? Sao ta thấy Tín Nhân ca ca vẫn còn ngồi." Bắc Ngư quái lạ hỏi.
"Không, đã thành công, tư thế hắn ngồi đã thay đổi, mà ta cũng không biết tại sao hắn lại ngồi xếp bằng." Bắc Tử cũng làm quái lạ.
Còn về phía Lương Tín Nhân, sau khi hoàn toàn bộc phát, cơ thể đã có thể di chuyển một cách ngon lành, và thứ không thể thiếu sau khi khôi phục đó là kiểm tra.
Lương Tín Nhân ngồi xuống, cẩn thận cảm nhận cơ thể, quả nhiên kinh mạch chỗ đứt đoạn đã được nối lại, như khi hắn thử cố gắng hấp thu linh khí thì hoàn toàn không thể hấp thu, khi linh khí đi đến một đoạn bất kì nào đó trong kinh mạch thì ngay lập tức bị chặn lại.
Chắc là do lâu ngày không dùng nên dẫn tới tịt ngòi, Lương Tín Nhân thử cố gắng vài lần hấp thu nữa để xem có thể kích thích được kinh mạch không, nhưng khiến hắn phải thất vọng là không thể, dù cho cố gắng mấy lần đi nữa, nói như vậy là hắn tuy hồi phục nhưng vẫn không thể hấp thu khí để tu luyện.
"Đệt, đừng nói kinh mạch tịt ngòi, câu em cũng tịt ngòi nha, như vậy không tốt. May quá." Lương Tín Nhân thử kiểm tra chỗ khác, nhưng may là cậu em vẫn ổn dù ở mọi tình huống.
Sau khi hoàn toàn xác định cơ thể không còn gì khác bất thường, Lương Tín Nhân mới mở mắt đứng dậy.
"Ừm, quả nhiên tự thân di chuyển vẫn là thoải mái nhất." Lương Tín Nhân cảm thán.
"Hài tử, ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Bắc Tử thấy Lương Tín Nhân đứng dậy liền hỏi.
"Đúng vậy, Tín Nhân ca ca, huynh ổn chứ?" Bắc Ngư cũng lo lắng hỏi.
"Rất tốt, cơ thể đã phục hoàn toàn." Lương Tín Nhân vui vẻ nói, còn gì vui hơn cơ thể hồi phục.
"Ừm, ừm, hồi phục là tốt, ta đã nói trước đó là vì tốt cho ngươi mà ngươi không tin." Bắc Tử gật đầu nói.
Lương Tín Nhân chắp tay, chân thành đối với Bắc Tử, cúi đầu, nói: "Thật sự cảm ơn Tử lão đã giúp ta có thể đi lại được."
"Không có gì, bây giờ thì đi tìm đồ mà mặc vào." Bắc Tử lên giọng, nói.
"Hả?" Lương Tín Nhân lúc này mới để ý, đưa mắt nhìn xuống dưới, xong hai tay ngại ngùng mà che lại phần đang được thả rong.
"Bảo sao nãy giờ cứ cảm thấy lạnh, hì hì."
Che thì che chứ đã muộn, ai ai cũng đã nhìn thấy không ngoại trừ Bắc Ngư, khuôn mặt nàng giờ đây đỏ như trái ớt, tay đã đưa lên che mắt nhưng che lạ lắm, mấy ngón tay không hề khép lại mà để hở ra lỗ hỏng, ánh mắt cứ nhìn không rời.
Dù trước kia hay giúp Lương Tín Nhân tắm rửa, không tránh khỏi việc nhìn thấy nhưng lần này lại khác, nó hùng vĩ hơn hẳn, nên Bắc Ngư càng cảm thấy ngại hơn.
Lương Tín Nhân ngại ngùng cười thêm cái nữa, xong mới chạy trở về phòng tìm một bộ đồ để mặc.
Khi lấy áo ra khỏi tủ, phía dưới liền lòi ra những món đồ quen thuộc: Công Bình Quyết, thanh kiếm cổ bị gãy, vong ngọc và một cái điện thoại hư.
“Đã lâu không gặp.” Lương Tín Nhân thầm nói.
Mặc đồ cẩn thận, đeo vòng tay lên, cũng tính mang theo kiếm nhưng nhận ra rằng ở nhà thì không cần thiết, Công Bình Quyết cũng không ai đọc được nên cũng không lo, nhưng nhắc giờ nhắc mới để ý, hắn chưa đọc cuốn Công Bình Quyết này bao giờ.
Sau khi thay đồ xong ra ngoài thì đống lộn xộn Lương Tín Nhân tạo ra khi trước cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Lương Tín Nhân đến gần Bắc Tử, nói: “Tử lão, như đã hứa trước kia, lão có gì muốn nhờ ta sao?”
“Vẫn chưa phải lúc, khi nào đến ta sẽ nhờ ngươi, bây giờ ngươi cứ an tâm sinh hoạt đi.” Bắc Tử hài lòng nói, không uổng công lão cứu hắn.
“Được, vậy thì bất cứ khi nào.”
“Ừm.”
“Tín Nhân ca ca huynh tốt rồi, lúc này đây huynh muốn làm gì?” Bắc Ngư vẫn có chút đỏ mặt, nói.
“Ta muốn thử xem cơ thể hiện tại còn được bao nhiêu phần so với lúc trước.”
“Hửm?”
Lương Tín Nhân không nhiều giải thích, mà đi ra một khoảng gần nhà sau đó bắt đầu hoạt động, hắn đưa tay đấm một cú toàn lực về phía cái cây.
Ầm!!
Âm thanh của sự v·a c·hạm vang lên.
"Huynh đấm vào cái cây để làm cái...... gì.......vậy?" Bắc Ngư nói đến nửa sau thì âm thanh càng nhỏ dần, vì nàng thấy tại nơi nắm đấm của Lương Tín Nhân tiếp xúc với thân cây, dần dần hình thành một vết nứt, lan tràn ra xung quanh, cái cây cũng ngay tại vị trí mà bị gãy đôi, ngã sang một phía.
"Không tệ, cường hóa của quá trình luyện thể, luyện cốt vẫn còn, cũng hơn người bình thường rất nhiều, chỉ còn tu vi là mất, muốn có lại tu vi thì cần phải tu luyện lại từ đầu, mà để tu luyện lại thì cần giải quyết vấn đề hiện tại của cơ thể, kinh mạch không được đả thông nên không thể hấp thu khí, muốn đả thông thì chắc cần những loại linh dược đó." Lương Tín Nhân thầm đánh giá bản thân, xong cũng muốn đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề của bản thân.
Đã xác định được vấn đề Lương Tín Nhân quay người lại muốn hỏi Bắc Tử về những loại linh dược mà hắn nghĩ tới, nhưng lại nhìn thấy hai người Bắc Tử và Bắc Ngư đang há hốc mồm nhìn hắn.
Lương Tín Nhân biết lý do vì sao, nên cũng ngại ngùng cười, gãi đầu.
"Xin lỗi, ta làm hơi lố, ha ha."
Cho đến khi Lương Tín Nhân lên tiếng thì hai ông cháu mới tỉnh hồn lại.
"Hài tử, ngươi có thật sự là người?" Bắc Tử ánh mắt nghi ngờ hỏi, người mạnh thì hắn đã gặp qua nhưng mà một đấm đánh gãy cây thì chưa bao giờ.
"Lão đây là có ý gì? Ta không giống con người chỗ nào?" Lương Tín Nhân khuôn mặt nhăn nhăn nói.
"Cũng đúng, nếu để so sánh thì giống con người nhưng sức mạnh lại là của yêu thú. Ta chưa nghe tới việc con người và yêu thú có con bao giờ." Bắc Tử suy diễn đến một thứ khác, ánh mắt liên tục nhìn và đánh giá.
"Ta là con người chính cống được chưa, đừng nhìn ta với cái ánh mắt muốn phanh thây ta ra mà nghiên cứu như thế." Lương Tín Nhân ớn lanh, run lên một cái, hai tay không tự chủ giữ mình.
Một năm nay ở chung, khiến cho ba người ở đây không còn gì là xa lạ, đôi khi thì nói đùa, đôi khi thì trêu ghẹo, đủ mọi thứ diễn ra, đã thân thiết hơn thì tính cách của Lương Tín Nhân cũng cởi mở hơn đối với Bắc Tử và Bắc Ngư, mà đi chỉ đối với người quen thôi, chứ gặp người lạ là hắn lại câm như hến, khi nào hỏi tới mới thèm trả lời.
"Thật kỳ diệu, với cơ thể ốm nhom như thế mà lại đánh ra được sức mạnh như này, ngươi giống như không thuộc phạm trù của nơi này." Bắc Tử đơn giản suy đoán, nhưng không ngờ rắng đoán trúng tim đen của Lương Tín Nhân.
Vì để tránh bị phát hiện Lương Tín Nhân chỉ đành gượng cười, nói: "Lão nói đùa, ta không ở nơi này thì ở nơi nào, chả lẽ từ trời rơi xuống."
"Ai mà biết, có thể là bên ngoài lục địa này chăng, tại đại lục này, đến bây giờ vẫn chưa có ai hoàn toàn khám phá ra được liệu còn tồn tại một lục địa nào khác ở ngoài Vô Vọng Hải hay không?"
"Chưa có ai đi ra được Vô Vọng Hải sao? Dù là trước khi yêu thú xuất hiện?" Lương Tín Nhân giật mình hỏi, quả đúng là hắn chưa hỏi đến câu hỏi này.
"Ta không biết, ta chỉ biết được qua miệng người đời là vẫn chưa có ai, để đến được Vô Vọng Hải, thì phải đi qua được Vạn Yêu Sâm Lâm, trong Vạn Yêu Sâm Lâm có rất nhiều những yêu thú nguy hiểm, phía dưới Vô Vọng Hải còn nhiều yêu thú nguy hiểm hơn, con người chúng ta như bị nhốt vào cái lồng vậy, không hề có lối thoát, chỉ có thể tạm sống sót cho đến già, hoặc là để làm mồi cho yêu thú." Bắc Tử nhìn xa xa, cảm thán.
"Quả thật khó khăn." Từ miệng Bắc Tử, Lương Tín Nhân nghe được bên trong là sự đau buồn, mất mát, và ngược lại là muốn chứng kiến thử xem, yêu thú như thế nào mà để cho con người ở đây gọi là mạnh.
Nhiệt huyết người tu luyện lần nữa bùng nổ dù chưa có tu vi, nhưng ai lại muốn sống một cuộc đời bình dị khi phát hiện thứ thú vị hơn, cuốn hút hơn, mặc dù có phải đối mặt với nguy hiểm.
"Một năm nữa." Bắc Tử nhẹ nói.
"Một năm nữa thế nào?" Lương Tín Nhân không hiểu, hỏi.
"Thư hầu 350, là lần tiếp theo của thú triều, yêu thú từ trong Vạn Yêu Sâm lâm sẽ đến ba thành và bắt đầu đàn áp, trước lúc đó chúng ta cần chuẩn bị tinh thần đi là vừa."
Thú triều, Lương Tín Nhân thật hiểu từ này, là một người đam mê tiên hiệp thì không thể không nghe qua, thú triều còn mang lại sự kinh khủng đối với người tu luyện, đừng nói chi là người bình thường, nhưng nếu vậy thì, người bình thường ở đây, bằng cách nào đã sống sót qua các đợt thú triều trước đó? Lại một câu hỏi nữa xuất hiện trong đầu Lương Tín Nhân.