Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 154: Cả Năm Đọc Sách Xong Vứt




Chương 154: Cả Năm Đọc Sách Xong Vứt

“À, Tử lão, lão xem thử chỗ này có những thứ này không? Viêm Thái Thảo, Thông Kinh Mộc, Tráng Ngọc, Mặc Thủy và Nham Thổ.” Lương Tín Nhân liệt kê ra những linh dược dùng trong quá trình luyện mạch ra cho Bắc Tử.

“Hửm? Viêm Thái Thảo? Ta chỉ biết Viêm lợi thảo. Còn Thông Kinh Mộc nghe thì biết là cây hay một khúc củi, Tráng Ngọc, Mặc Thuỷ, Nham Thổ toàn là gì vậy? Ngươi tính trồng cây à.” Bắc Tử lần đầu tiên nghe đến những cái tên này.

“Vậy là không có.” Lương Tín Nhân thở dài thất vọng.

“Ngươi có hình vẽ của nó không, đưa cho ta xem, nhiều khi nó lại không giống với cách ngươi gọi.” Bắc Tử nói.

“Hình vẽ sao? Lão chờ ta xíu, ta vẽ ra cho.” Lương Tín Nhân chạy vào nhà rồi cầm bút lên, dựa vào những thứ được ghi trong trí nhớ bắt đầu vẽ ra năm loại linh dược.

Sau khi xong thì đưa cho Bắc Tử.

“Đây Tử lão, lão xem có loại thảo dược nào như này không.”

Bắc Tử nhận lấy hình vẽ sau đó trầm ngâm xem.

“Hừm… hừm… quả nhiên….”

“Thế nào Tử lão? Có không?” Lương Tín Nhân mong đợi.

“Không có.” Bắc Tử nói.

“Ặc…” Lương Tín Nhân muốn ngã nhào trên đất “Đã không có thì lão trả lời thẳng luôn đi chứ, lão còn hừm hừm làm ta mừng hụt.” Hắn ai oán, nói.

“Thì ta nói không có rồi đấy.”

“…”

“Không có là bốn thứ sau, vì ta là đại phu chứ có phải làm trồng cây hay mài đá đâu mà biết mấy thứ đó, còn cái ngươi gọi là Viêm Thái Thảo thì ta đã từng thấy qua.” Bắc Tử từ từ giảng giải.

“Thấy qua? Ở đâu?” Lương Tín Nhân vui mừng, mặc dù chỉ có mỗi Viêm Thái Thảo nhưng đã đủ.



“Trong sách thuốc, nó được lấy tên là Diễm Vũ Thảo, nơi sinh trưởng là nằm ở những nơi có nhiệt độ nóng khắc nghiệt, nếu là nơi khắc nghiệt thì đó chính là ở trong lòng núi lửa.” Bắc Tử nói ra những gì đã đọc được từ trong sách thuốc.

“Núi lửa? Ở đây có sao?” Lương Tín Nhân thắc mắc.

“Ngươi cả năm nay đọc sách xong vứt à?” Bắc Tử nhăn khuôn mặt, nói.

“He he, chắc do ta đọc bỏ sót, vì phải lật sách bằng cằm mà.”

“Hừ, lý do lý trấu, Vạn Yêu Sâm Lâm bao quanh ba thành con người, kéo dài ra tới biển, tại Trong Vạn Yêu Sâm Lâm, thuộc phía nam là các dãy núi liên tục nối nhau nơi đó còn có một miệng núi lửa vẫn còn hoạt động, muốn lấy được Diễm Vũ Thảo thì ngươi phải đến gần vị trí dung nham nhất để lấy.”

“Thuộc phía bắc là tuyết sơn, cao bao nhiêu thì không ai biết, quanh năm đều có tuyết bao phủ, từ dưới không thể nhìn thấy đỉnh, để có thể thấy được tuyết sơn thì phải đến Định Yên Thành.”

“Tiếp đó phía đông nam là đầm lấy c·hết, tây bắc là thung lũng sâu không thấy đáy, mỗi một nơi đều có một loại yêu thú khác nhau, nhưng chúa tể của bọn chúng bây giờ vẫn Thư Hầu.” Bắc Tử giảng giải chi tiết cho Lương Tín Nhân nghe.

Lương Tín Nhân cũng đại khái đoán được phần nào nhưng khi nghe kể thì mới biết được quy mô của nó, nơi nào cũng là chỗ hiểm, chỗ c·hết người.

“Ực.” Nuốt nước bọt cái nhẹ, những chỗ như thế thì với hắn hiện tại là không thể đi.

Bắc Tử liếc Lương Tín Nhân một cái, xong thở dài nói: “Haizz, được rồi, nếu đã tốt rồi thì ngươi hãy ở nhà với Ngư Nhi, ta cần đi vào thành để kéo dài bệnh cho con trai thành chủ.”

“Con trai thành chủ tên gì?” Lương Tín Nhân hỏi, sắp tới đây hắn cũng muốn một lần vào thành xem thế nào, tìm hiểu trước cũng không tệ.

“An Hoại, con trai của An Phá.”

“Phụt!” Lương Tín Nhân và Bắc Ngư nghe xong không nhịn được cười.

“Thằng cha tên Phá, thằng con tên Hoại, quả là cha con.” Lương Tín Nhân ha há cười lên.

Bắc Tử bị hai người cười cũng không nhịn được nhếch mép nhưng giáo dưỡng đủ cao nên lão nhịn được cười.

“Được rồi, ở nhà đi, ta đi đây, nếu thấy chán thì có thể cùng Bắc Ngư vào rừng hái thảo dược, ngươi cũng nên học tập cách hái thảo dược, trốn tránh yêu thua đi, một năm nữa chính là thú triều, học cách sinh tồn đi.” Bắc Tử gằn giọng, nói.



Xong lão cũng trở vào phòng thuốc, lấy túi theo túi thuốc, đi vào trong thành.

“Ngư Nhi, giờ muội muốn làm gì?” Lương Tín Nhân giờ quay sang hỏi Bắc Ngư, trước đó muốn trở nên có ích, giờ di chuyển được thì chả biết nên làm thứ gì.

“Giờ cũng không còn sớm, vô rừng hái thảo dược không phải là ý hay, chắc muội sẽ làm vườn một chút xong vô nấu đồ ăn chiều luôn.” Bắc Ngư vừa suy nghĩ vừa nói.

“Nếu vậy thì muội làm đi, ta ở bên cạnh xem có gì ta giúp đỡ.” Mới hồi phục, không cần quá sung sức, thứ gì tới thì sẽ tới.

“Ừm.”

Thế nguyên ngày hôm nay, Lương Tín Nhân phụ giúp Bắc Ngư làm vườn, xách nước, cho đến tối thì hắn tự thân vào bếp nấu nướng, để cho Bắc Ngư thưởng thức món ăn Trái Đất.

Nhưng có một vài thứ tốt là tất cả thứ nơi đây như thực phẩm, thịt thà bên trong đều chứa một lượng linh khí nhất định, nên khi không cần gia vị gia truyền thì món ăn vẫn rất ngon và bổ dưỡng, rất tốt cho cơ thể, ngược lại thực phẩm nơi này không được nhiều, quanh năm vòng đi vòng lại cũng chỉ có mấy món.

Con người không có đủ diện tích để canh tác, không đi khám phá để có được các loại thực phẩm khác.

Lương Tín Nhân cũng có thể dựa vào đặc tính của thảo dược để tạo ra gia vị khác nhau, phù hợp cho các bữa ăn.

Sau khi hắn nấu xong bữa tối thì Bắc Tử cũng từ trong thành trở về, lần này đi xe ngựa của Tứ Mục.

Sau khi xuống xe thì sắc mặt của Bắc Tử không được tốt, còn Tứ Mục cứ đi đằng sau, năn nỉ nói gì đó.

“Tử lão, là người quen lâu năm, ta đây cũng khuyên thật, lão nên nghe lời thành chủ đi, như vậy thì tốt cho đôi bên.” Tứ Mục khuyên giải.

“Tứ Mục, nếu như đã quen biết lâu thì ngài cũng phải biết tính ta, những thứ khác thì ta không dám nói chắc nhưng liên quan đến chữa bệnh, thì ta sẽ không bao giờ nói dối bệnh nhân.” Bắc Tử thở dài, nói

“Nhưng như vậy thành chủ vẫn không tin, từ trước tới giờ không căn bệnh nào có thể làm khó được lão, lão hãy xem xem liệu còn có cách nào không?” Tứ Mục tiếp tục nói.

“Tứ Mục, ngài thật sự nghĩ một năm qua ta chỉ ở nhà ngồi không sao? Ta đã cố gắng và nghiên cứu xem cách chữa trị bệnh đó, nhưng dù cho có tìm ra được cách thì khi cho công tử thử dùng thì lại không có tác dụng, đó là lý do tại sao mỗi lần vào thành chữa bệnh, ngài lại thấy ta dùng một loại thuốc khác, vì là không có tác dụng nên ta phải dùng thuốc để áp chế nó lại.”

“Nhưng…”



“Tứ Mục, từ lúc chữa trị cho công tử, ngoài việc lấy thù lao là một cây Băng Thanh Thảo ra thì ta chưa từng đòi hỏi thứ gì khác, đáng lý mọi thứ đã nên kết thúc từ lâu, nhưng vì tấm lòng đại phu, khiến ta không thể đi trái lại với lương tâm nên ta đã cố gắng đến bây giờ.”

“Một năm, là một năm, đối với những người trẻ tuổi, một năm trôi qua thì đó cũng chỉ là một năm, nhưng với người già như ta thì còn có bao nhiêu cái một năm? Người ta từng nói, đại phu có thể chữa bệnh cho thiên hạ, nhưng chính bệnh của đại phu thì chưa chắc đã chữa được, nên bây giờ ta mới cầu xin, xin ngài về nói với thành chủ là bệnh này ta không chữa được, mời ngài ấy mời cao nhân khác." Bắc Tử không ngần ngại, nói, đến cuối cùng thì chấp tay cúi người.

Biết bản thân không thể khuyên nhủ Bắc Tử được nữa, Tứ Mục chỉ đành thở dài, nói: "Ta biết rồi, khi về ta sẽ truyền lời của lão cho thành chủ."

"Thế thì cảm ơn."

"Còn một chuyện nữa, lão xem công tử còn có thể chịu được bao lâu nữa?"

"Nếu như tiếp tục uống thuốc để áp chế thì quá lắm là một năm." Bắc Tử phán đoán.

"Một năm? Ít vậy ư?"

"Ngài nên biết, thuốc uống nhiều quá cũng không tốt, nó sẽ khiến cơ thể sản sinh ra sinh ra phản kháng, đến lúc đó thì có uống thuốc cũng đã không còn tác dụng." Bắc Tử nói xong thì lắc đầu.

"Haizzz, vậy sao, ta hiểu rồi, giờ đây ta sẽ về truyền lời của lão đến thành chủ." Tứ Mục không níu kéo nữa, chào tạm biệt, rồi quay lưng lên xe.

"Cảm ơn, không tiễn." Bắc Tử cũng chào tạm biệt, xong xoay người đi vào nhà..

Khi đến trước cửa thì thấy Lương Tín Nhân đứng tại đó nhìn hắn, không đợi Lương Tín Nhân mở miệng, Bắc Tử đã nói trước.

"Đại phu cũng không phải thần tiên, không phải bệnh nào cũng có thể chữa, nhưng miễn là trước khi bỏ cuộc mà cố gắng hết sức để chữa thì không phải quá tệ."

Lương Tín Nhân hiểu những gì mà Bắc Tử muốn nói nhưng đây không phải là thứ hắn muốn nói với Bắc Tử.

"Tử lão, ta chỉ muốn nói là vào ăn tôi thôi."

Bắc Tử nghe xong thì đứng hình, nhưng ngay sau đó là không khỏi đưa tay lên chán lắc vài cái, cười nói: "Già, mệt, lẫm cẩm, ha ha, ăn tối thôi, Ngư Nhi, gia gia đã về." Bắc Tử bước vào trong nhà, Lương Tín Nhân theo sau.

"Gia gia, ngài đã về, nhanh ngồi xuống ăn thôi, đây là món mà Tín Nhân ca ca làm đấy." Bắc Ngư vui vẻ chào đón.

"Ô, ngươi làm à? Để xem tay nghề ngươi thế nào, nếu được thì từ giờ ngươi thay Ngư Nhi nấu ăn luôn đi, cháu gái của ta không cần phải mệt mỏi nữa." Bắc Tử nhìn Lương Tín Nhân xong ha hả nói.

--------------

Cảm ơn zlionz, KTH100 đề cử.