Chương 152: Tất Cả Vì Tốt Cho Ngươi
Bên cạnh đó, giữa phòng còn có thêm một cái chậu lớn, cái chậu mà thường ngày hắn dùng để tắm, bên trong đã được đổ đầy nước nóng.
"Tử lão, đây là để làm gì?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Là lúc để chữa trị cho ngươi." Bắc Tử từ tốn nói.
Nghe từ tốn nhưng vào tai Lương Tín Nhân thì đây là một sự việc trọng đại, đánh dấu việc hắn còn thể đứng dậy và đi lại hay không.
Lương Tín Nhân run lên, đúng vậy, là run lên, dù cho cơ thể không còn di chuyển nhưng khi nghe tới việc có thể di chuyển lại thì cơ thể không khỏi phản ứng lại, đây là bản năng, hắn ấp úng nói: "Tử... Tử lão, đây... đây có liệu là thật."
"Hài tử, ngươi cảm thấy ta còn có thể lừa ngươi?" Bắc Tử cười, nói.
Lương Tín Nhân không trả lời mà ngồi im, hắn đang tiêu hóa, vui mừng trong lòng.
"Tốt quá, Tín Nhân ca ca, cuối cùng huynh cũng có thể đi lại được." Bắc Ngư bên cạnh vui mừng thay hắn.
"Đúng vậy, thật tốt."
"Được rồi, bây giờ còn chưa chữa trị xong, đừng vui mừng quá sớm, trước tiên là chui vô thùng nước này." Bắc Tử làm cho Lương Tín Nhân trở lại với thực tại.
"Đúng vậy, vẫn chưa bắt đầu chữa trị nữa mà, không nên vui mừng quá sớm, giờ thì....."
"Chui vô đó sao Tử lão? Ta nhìn nó nóng cũng phải gần trăm độ chứ không phải ít." Nhìn khói bốc ra ngây ngút từ thùng nước, Lương Tín Nhân không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Chui vô thì chắc thành cá luộc luôn quá." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
"Ha ha, không sao, không sao, vào một hồi là sẽ quen." Bắc Tử ha hả cười.
"Không sao cái đầu lão, chắc chắn đây là muốn ám toán ta, hay là trả thù nhỉ?" Lương Tín Nhân chửi thầm trong lòng.
Trông thấy Lương Tín Nhân không hề nói gì, Bắc Tử khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn, nói: "Hài tử, đây cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi xem ngươi, đã ngồi trên xe lăn một năm, cơ thể ngươi đã không hoạt động được một khoảng thời gian lâu rồi, nếu như trực tiếp chữa trị thì sẽ dẫn tới v·ết t·hương nghiêm trọng hơn, vì vậy ta mới chuẩn bị thùng nước này, là để kích thích cơ thể của ngươi, dễ dàng trong việc chữa trị hơn."
Nghe như vậy Lương Tín Nhân cảm thấy có chút đúng, nhưng sai cũng không hề kém, vã lại còn nhiều hơn, nhưng sai chỗ nào thì hắn lại không biết, vì hắn không phải đại phu.
"Lão nói có chút đúng." Lương Tín Nhân nói.
"Đúng chứ? Thế thì vào thôi, Ngư Nhi, con hỗ trợ ta bỏ hắn vào." Bắc Tử lại ha ha cười, xong phân phó Bắc Ngư.
"Dạ, gia gia." Bắc Ngư cũng vâng lời làm theo, tới đỡ Lương Tín Nhân dậy và muốn đưa vào thùng nước.
"Uy, uy chờ đã, lão đang lừa ta, Ngư Nhi, muội mau thả ta r----- Aaaaaa." Đang lúc còn đang suy nghĩ thì Lương Tín Nhân đã bị Bắc Ngư đưa lên và bỏ vào thùng nước, tới lúc hắn nhận ra bản thân đã bị lừa thì đã quá trễ, do Bắc Ngư cũng chờ mong việc Lương Tín Nhân đi lại được nên đã thả Lương Tín Nhân vào thùng nước một cách không chút do dự.
"Tín Nhân ca ca, huynh đang nói gì vậy? Muội không nghe rõ." Bắc Ngư không nghe rõ Lương Tín Nhân nói gì.
Giờ nàng có hỏi lại thì cũng đã trễ, Lương Tín Nhân giờ chỉ còn là tiếng hét, không thể nói ra bằng mồm.
Cơ thể không thể di chuyển, khi được thả vào thùng nước thì hắn cũng chìm nghỉm ở bên trong luôn, nước cao tới cổ.
Gần một trăm độ, đây là độ nóng khiến con người có thể phỏng cả da ra nếu bị dính phải.
"Hài tử, ngươi la to quá, có thể nhỏ nhỏ lại chút không? Trong các bệnh nhân ta chữa thì ngươi là la to nhất đấy." Bắc Tử nói.
Qua một khoảng thời gian, Lương Tín Nhân da đỏ lên tới đầu, mồ hôi nhỏ giọt, cơ thể cảm giác bỏng và tê tê, ngược lại thì đã có chút quen với nhiệt độ, không la to như trước nữa nhưng trong lòng lại la.
"Hửm, mới đó đã quen rồi sao?" Bắc Tử còn đang chuẩn bị đồ, khi không nghe thấy tiếng la của Lương Tín Nhân nữa thì quay qua hỏi.
"Quen cái đầu lão, lão lừa ta." Lương Tín Nhân chửi lên.
"Tất cả đều là vì ngươi mà thôi, ngươi thấy đấy, la to nhất cũng thích nghi nhanh nhất, tốt thế còn gì?" Bắc Tử gật đầu, nói.
"Lão nói ta là người la to nhất trong các bệnh nhân lão từng chữa, những người kia thế nào?" Lương Tín Nhân gồng cổ lên mà nói.
"Thì trước khi bỏ vào thùng nước là đánh ngất mới bỏ vào, xong bị kích thích bởi nước nóng thì lại tỉnh, đến lúc đó lại đánh ngất thêm một phát nữa, thành ra không đứa nào la to và nhiều như ngươi đâu." Bắc Tử từ tốn nói như không có chuyện gì.
"Ác." Đây là thứ Lương Tín Nhân chỉ có thể nghĩ ra được lúc này để đánh giá Bắc Tử, nhớ khi trước lão còn hiền lành dễ nói mà, sao bây giờ ác thế.
"Tín Nhân ca ca, huynh không sao chứ?" Bắc Ngư quan tâm hỏi.
"Ta không sao." Hắn không dám nói có sao, nếu nói Bắc Ngư lại nghĩ đó là lỗi của nàng thì lại càng bỏ mọe khi Bắc Tử đứng đây.
"Không sao là tốt, mong sao huynh có thể mau chóng đi lại được." Bắc Ngư cười nói.
"À, ừ..." Lương Tín Nhân gượng cười đáp, xong cũng im miệng lại, cố gắng để bản thân thích nghi với nước nóng.
Qua một đoạn thời gian nữa.
"Hừm.. Tốt lắm, tốt lắm, sắp được rồi." Bắc Tử đánh giá.
"Ngư Nhi, xuống bếp xách thêm một thùng nước nóng lên đây." Bắc Tử quay qua nói với Bắc Ngư.
"Dạ." Bắc Ngư vâng lời, đi xuống bếp.
"Uy Tử lão, lão đang đùa ta đấy à? Muốn ta bị luộc chín luôn à?" Lương Tín Nhân nghe xong thì giật mình, mở mắt nhìn Bắc Tử nói.
"Tất cả là vì tốt cho ngươi." Bắc Tử từ tốn nói.
"Gia gia, nước nóng đây." Bắc Ngư đã đem nước từ bếp lên.
"Tốt lắm, đổ vào đi." Bắc Tử không ngần ngại mà nói.
Bắc Ngư nghe lời, đổ nước nóng vào trong thùng nước.
Nước nóng vừa vào, hòa quyện lại với nước trong thùng, trước đó đã nóng nay còn nóng hơn.
"Aaaa, lão ác quỷ, nếu làm như thế này thì sao lão không đánh ngất ta luôn đi." vừa mới quen thuộc được một chút với nước trong thùng thì lại ăn thêm một loạt nước nóng mới, khiến Lương Tín Nhân không khỏi là lên.
"Tất cả là vì tốt cho ngươi." Bắc Tử lại nói câu nói này, xong không đợi Lương Tín Nhân đáp trả thì lão đã lấy cái khăn nhét miệng Lương Tín Nhân.
"Ưm... Ưm...."
"Gia gia, Tín Nhân ca ca như muốn nói gì đó." Bắc Ngư đơn thuần nói.
"Hắn muốn cảm ơn gia gia đấy." Bắc Tử phiên dịch.
"Ồ..." Bắc Ngư thật sự tin.
Nhưng thực tế thì..."Lão già độc ác, ngươi đánh ngất ta đi a, đừng để đến khi ta đi lại được thì ta lại dí lão."
Biết không thể làm gì khác, Lương Tín Nhân chỉ đành im lặng và bắt đầu thích nghi, mồ hôi vẫn nhỏ giọt từ trán xuống nước, nước trong thùng cũng dần chuyển sang màu đỏ, do sức nóng đã khiến Lương Tín Nhân chảy máu.
"Tốt, giờ đến công đoạn tiếp theo." Bắc Tử đánh giá, sau đó từ trên bàn lấy xuống những cái hộp.
Mở hộp ra và từ trong lấy ra những loại thảo dược khác nhau ném vào bên trong thùng nước.
"Huyết diễm thảo, Viêm lợi thảo,..... cuối cùng là thứ này Thanh Băng Thảo."
Khi Băng Thanh Thảo được đưa vào bên trong thùng nước thì nhiệt độ bên trong nó cũng nhanh chóng giảm xuống, không còn nóng nữa, mà chuyển sang lạnh, mặt nước nhanh chóng bị đóng băng có thể nhìn thấy hơi lạnh bốc lên.
Nhưng lạ thay rằng, mặc dù phía trên lạnh, nhưng phía dưới nước vẫn còn nóng.
"Ưmmm... Ưm...."
Lương Tín Nhân giờ đây không biết là đang chảy mồ hôi lạnh hay mồ hôi nóng nữa, khi mà chính hắn nửa dưới thì nóng, nửa trên thì lạnh.
Chịu một loại nhiệt độ thôi đã khiến hắn không chịu nỗi, nay còn phải chịu hai loại nhiệt độ khác nhau, cảm giác như bị t·ra t·ấn vấn.
"Gia gia, ta cảm thấy Tín Nhân ca ca như không chịu nổi." Bắc Ngư lo lắng nói.
"Cố gắng chịu đi, nếu chịu qua được giai đoạn này thì ngươi có thể đi lại được." Bắc Tử không nhân nhượng, nói.
Nghe thế Lương Tín Nhân càng có động lực để chịu đựng, ai mà chả muốn đi lại, hắn cũng đã ngán ngẩm việc phải nhờ người khác giúp đỡ, cần làm gì đó để có ích hơn.
Hai tiếng sau, nhiệt độ nước đã có phần nào dịu đi, v·ết t·hương gây ra trên người Lương Tín Nhân cũng đã được hồi phục, không phải nói, dược lực của các loại thảo dược ở đây thực sự mang hiệu quả rất lớn, chỉ đơn giản là đổ nước rồi bỏ thảo dược vào thôi đã được như vậy rồi.
Lương Tín Nhân dần cảm nhận được sự hồi phục bên trong cơ thể, các nơi trước đó ngủ yên cũng đã được thức tỉnh và hoạt động lại, từ ngón chân cho đến bàn chân, nửa thân dưới, rồi nửa thân trên cũng đã thức tỉnh.
Vì dược lực thấm vào cơ thể quá nhiều và không thể hấp thụ, cơ thể Lương Tín Nhân dần trở nên bành trướng, gân nổi lên khắp cơ thể.
"Hừ... hừ..." Lương Tín Nhân thở hồng hộc.
Cho đến khi hắn hoàn toàn hết giới hạn, thì mới bộc phát ra nguồn năng lượng dư thừa trong cơ thể.
"Ầm."
Nguồn năng lượng dư thừa nhiều đến nỗi khi Lương Tín Nhân bộc phát đã làm vỡ cả thùng nước, những vật ở gần đó cũng bị thổi bay, nước bắn tung tóe khắp cả phòng.
Đến cả Bắc Tử và Bắc Ngư cũng bị sự bộc phát mà bị đẩy lùi về tường.
-------------
Cảm ơn KTH 100 và zlionz đã đề cử, hehe.