Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 151: Ngày Đó Cũng Đến




Chương 151: Ngày Đó Cũng Đến

"Tử Lão, đã lâu không gặp." Tứ Mục vẫn lễ phép nói.

"Đúng vậy, cũng hơn nửa năm rồi, lần này ngài tới đây là có chuyện gì?" Bắc Tử cũng nhẹ nhàng nói.

"Không giấu gì lão, lần này đây con trai của thành chủ bị dính một căn bệnh lạ, cần lão qua đó xem và chữa trị." Tứ Mục nêu ra lý do tới đây.

"Bệnh lạ? Ngài hãy nêu đơn sơ triệu chứng của công tử cho ta nghe xem thế nào, để ta biết còn mang theo thuốc luôn."

"Công tử sốt nhẹ, cơ thể mệt mỏi, n·ôn ó·i và t·iêu c·hảy, đau họng, nhức đầu, làn da có vài chỗ đỏ và sưng." Tứ Mục kể đơn giản vài biểu hiện.

Nghe xong thì Bắc Tử không khỏi giật mình, nói: "Đây chẳng phải là những dấu hiệu của bệnh bình thường sao? Sao ngài lại nói đây là lạ?"

Tứ Mục lắc đầu, nói: "Không giấu gì lão, trước khi tới đây, thành chủ đã cho mời những đại phu trong thành đến xem, cũng đã hốt thuộc và cho uống thử rồi, nhưng bệnh tình lại không có dấu hiệu giảm mà vẫn cứ tiếp tục như vậy được khoảng một tháng rồi."

"Cái gì? Một tháng? Nếu như vậy thì quả thật là bệnh lạ rồi, ngài chờ một chút để ta vào trong phòng lấy đồ rồi đi với ngài vào thành." Bắc Tử vội nói, xong đi vào phòng thuốc, lúc đi ra thì mang theo một cái túi nhỏ, bên trong chứa đựng các loại thảo dược khác nhau.

"Phiền Tử lão." Tứ Mục nói.

"Đi thôi."

Hai người leo lên xe ngựa và bắt đầu đi xa, để lại Lương Tín Nhân ở trong nhà suy tư, từ những triệu chứng trên Lương Tín Nhân đã lập tức suy nghĩ đến một loại bệnh, mặc dù đã đọc nó lúc học cấp hai, nhưng chỉ là đọc, chưa từng gặp trường hợp ngoài đời thực nên vẫn không chắc chắn có phải là nó hay không.

"Bọn họ đi rồi nhỉ." Bắc Ngư từ trong phòng ló đầu ra, nhìn xung quanh.

Trông nàng thật đáng yêu, Lương Tín Nhân nhẹ cười, nói: "Đi rồi."

Nghe thế Bắc Ngư mới hoàn toàn bước ra khỏi phòng, sau đó đến bên Lương Tín Nhân, giúp hắn cất sách, rồi đẩy xe lăn ra bên ngoài, nàng muốn thay gia gia tưới rau làm các việc khác, đấy Lương Tín Nhân ra ngoài là do bản năng, Lương Tín Nhân cũng không ý kiến.

Trong hai tháng này, ngoài Bắc Tử thì Lương Tín Nhân là người Bắc Ngư thân thiết thứ hai, lý do là vì Bắc Tử vì để bảo vệ Bắc Ngư nên chưa từng cho nàng vào thành cũng như gặp những người khác, vậy nên nàng hầu như không có bạn, và Lương Tín Nhân xuất hiện.

"Cực khổ cho muội, cứ phải trốn tránh thế này."



"Không sao, muội đã quen rồi, gia gia nói những người này không phải là thứ người gì tốt." Bắc Ngư không cho là gì, nói.

"Để khi nào ta có thể di chuyển lại được, thì ta sẽ dẫn muội vào thành." Lương Tín Nhân nói.

"Hì hì, nếu được vậy thì tốt, giờ huynh ngồi đây nhé, muội đi làm việc." Bắc Ngư cười nói cho có.

"Ừm." Lương Tín Nhân không để tâm.

Đến gần chiều tối, tiếng xe ngựa lần nữa xa xa truyền lại, Bắc Ngư lần nữa chạy vào phòng trốn.

Xe ngựa dừng lại trước cửa, Bắc Tử và Tứ Mục từ trên xe xuống.

Tứ Mục chắp tay, khom người, nói: "Cảm ơn Tử lão đã đi một chuyến vào thành để chữa trị cho công tử."

"Không có gì, đây là chức trách và ta cũng nhận được thù lao." Bắc Tử nói.

"Thù lao vẫn như trước kia nhỉ, lão yên tâm, vài ngày nữa thành chủ sẽ cho người đưa tới."

"Không, Tứ Mục, lần này thì lao ta muốn đổi thành..." Bắc Tử đổi thù lao.

Tứ Mục nghe xong thì giật mình, sợ rằng bản thân nghe lầm nên hỏi lại: "Tử lão, chỉ như vậy thôi sao?"

"Chỉ như vậy." Bắc Tử chắc chắn.

"Nhưng nếu như vậy thì nó sẽ ít hơn thù lao bình thường lão hay nhận."

"Không sao."

Trông thấy Bắc Tử chắc chắn, Tứ Mục cũng hiểu: "Ta đã hiểu, ta sẽ về và bẩm báo với thành chủ, nếu như vậy thì thời gian phải mất tầm một tháng để có thể tìm kiếm và đưa đến chỗ lão."

"Không sao, lúc nào cũng được."

"Vậy thì, lần nữa cảm ơn Tử lão, giờ ta phải trở về để bẩm báo." Tứ Mục cũng không ở lại nhiều mà chào tạm biệt, xoay người lên xe.



Bắc Tử đợi cho xe ngựa đi xa rồi mới xoay người trở vào nhà, thì thấy Lương Tín Nhân vẫn đang ngồi trước hiên mà nhìn.

"Tiểu hài tử, vẫn chưa ăn tối sao?" Bắc Tử mở miệng hỏi.

"Vẫn chưa, Ngư Nhi bảo đợi lão về rồi ăn chung luôn."

"Thế thì vào thôi." Bắc Tử lần này đẩy xe lăn, đưa Lương Tín Nhân vào trong.

"Tử lão, Cuộc khám bệnh thế nào rồi?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Không quá gọi là thành công, chỉ có thể làm giảm triệu chứng, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bộc phát." Bắc Tử thật lòng nói.

"Không chữa được? có loại bệnh mà Tử lão không chữa được sao?" Lương Tín Nhân bất ngờ.

"Ta không tự nhận mình là có thể chữa trị bất cứ loại bệnh nhưng phải nói thật bệnh mà công tử mắc phải thực sự là rất khó chữa, mặc dù triệu chứng đều bình thường."

"Con trai thành chủ là người như nào?" Lương Tín Nhân hỏi tới người bệnh.

"Hừ, một kẻ chẳng ra gì." Bắc Tử khinh thường nói. xong vẫn tiếp tục nói: "Ỷ vào con thành chủ, làm chuyện sằng bậy xằng bạ, ăn chơi vô đạo, hám gái, ngày nào cũng đi đến những nơi 'loạn lạc'"

"Nếu lão đã đánh giá như vậy thì tại sao lại vẫn chịu khó vào thành để chữa trị?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Thứ nhất là vì ở đó có thứ chúng ta muốn mà chúng ta không tìm được, thứ hai là vì Bắc Ngư, thứ ba là để không trái lương tâm, cứu người là điều mà đại phu phải làm, không thể chỉ vì bản thân không có ấn tượng tốt mà không cứu, sinh mệnh của mọi người đều đáng giá như nhau, dù cho sống có giàu sang thì lúc c·hết đều cũng phải nằm dưới đất, đối người nghèo thì thù lao đơn giản chỉ là một bát gạo là đủ, còn đối người giàu thì đè đầu bọn hắn ra mà lấy." Bắc Tử nói một loạt đạo lý.

Lương Tín Nhân đại khái đã hiểu được Bắc Tử nói, nhưng hắn không tốt như Bắc Tử, những con sâu u nhọt của xã hội thì nên được loại bỏ.

"Tiểu hài tử, ta biết ngươi đang nghĩ gì, đạo lý thì ai mà chả nói được, nhưng ngươi cũng phải nghĩ tới hậu quả đằng sau nếu như không cứu, sự đau buồn của thành chủ sẽ đổ lên đầu dân, người dân sẽ lại khổ cực vì nhiều tình huống trớ trêu khác, thành trì sẽ loạn từ trong ra ngoài, trong khi binh lính trong thành là dưới trướng thành chủ, cũng sằn bậy không kém."

"Nói chung là loạn, dù cho bất cứ tình huống nào, loạn cũng đều xảy ra, chỉ là quy mô nó lớn hay nhỏ mà thôi, một con sâu làm rầu nồi canh." Bắc Tử giảng giải.



"Đó là lý do ông chuyển ra đây nhỉ?"

"Cũng có thể nói như vậy, nhưng chủ yếu là để bảo vệ cháu gái đáng yêu của ta." Bắc Tử nói đến Bắc Ngư.

"Ồ." Lương Tín Nhân hiểu.

"Gia gia, ngài đã về." Bắc Ngư chào mừng

"Ừm, gia gia đã về, vào chuẩn bị cơm nước thôi."

Thế là một ngày nữa trôi qua trong sự yên bình.

Tiếp đó một tháng sau, đúng như những gì đã hứa trước đó, thành chủ đã cho người đưa đến nhà Bắc Tử thù lao mà Bắc Tử đã yêu cầu trước đó.

Lương Tín Nhân không biết Bắc Tử đã yêu cầu thứ gì, nhưng khi nhận được Bắc Tử không thèm mở ra mà đem vào trong phòng thuốc, tìm chỗ kín kín cất đi, đến cả Bắc Ngư cũng không hề biết.

Thư Hầu 349

Đã được một năm kể từ khi Lương Tín Nhân đến với Đa Yêu Lục Địa, mặc dù chỉ ở loanh quanh trong khu nhà của Bắc Tử, Bắc Ngư, nhưng hắn dần quen với cuộc sống ở đây, tuy vậy hắn vẫn mong bản thân có thể trở về Trái Đất nếu như có cơ hội.

Tất nhiên rồi, với một người tàn phế như hắn hiện tại đây thì không thể làm được rồi, ngược lại thì một năm nay trải qua rất thoải mái, ngoài đọc sách thì hắn chả làm được gì cả, cần nhờ người giúp mới đi lại được, ăn cũng phải có người đút, vệ sinh thì không cần phải nói, mái tóc của hắn cũng đã dài ra được một khúc, quần áo trên người cũng đã đổi sao cho phù hợp với nơi này, nói thằng ra là một thằng phế vật chính hiệu.

Bắc Tử và Bắc Ngư vẫn như mọi khi, lúc đi hái thảo dược, lúc thì ở nhà trồng rau, lúc thì vào thành bán thuốc, chữa bệnh.

Hắn chưa từng thấy sự hiện diện của yêu thú trong vòng một năm này.

Nhưng mà cũng may thay, ở đây không ai ghét bỏ hắn cả, Bắc Ngư thì lúc nào cũng giúp đỡ và đi sau hắn, tình cảm còn thân thiết hơn huynh muội, Bắc Tử thì đôi khi tìm hắn trò chuyện. Tất nhiên Lương Tín Nhân cũng thật lòng mà đối đãi lại hai người, nếu có thể đi lại được thì hắn sẽ không ngần ngại mà giúp đỡ lại, đừng nói là một lần, vĩnh viễn luôn cũng được.

Rồi ngày đó cũng tới.

Bắc Tử từ trong nhà bước ra, nhìn Lương Tín Nhân đang ngồi ngoài hiên, nói: "Hài tử, đến lúc rồi."

Lương Tín Nhân không hiểu Bắc Tử nói tới gì, do lời của lão khá tròng ngõng: "Đến lúc gì?"

"Vào trong nhà đi." Nói xong Bắc Tử vào trong nhà trước.

"Hờ..." Lương Tín Nhân đáp ứng, Bắc Ngư này giờ cũng chú ý tới, nên khi Bắc Tử kêu vào trong nhà, Bắc Ngư đã tiến đến phía sau Lương Tín Nhân, đẩy xe lăn vào trong.

Vào trong nhà, tại trên bàn, vị trí thường dùng để dùng bữa tối nay lại để một số cái hộp, trong đó có một cái hộp mà hắn đã thấy được từ rất lâu về trước, nhận được từ thành chủ.