Chương 150: Học Chữ
Giờ đây Lương Tín Nhân quả thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống, cách đây không lâu còn là một thanh niên bình thường bay nhảy các thứ, giờ đây chỉ việc ngồi xe thôi còn cần người đỡ hộ.
"Huynh cảm thấy thế nào, ngồi được không?" Bắc Ngư sợ Lương Tín Nhân ngồi không được tốt nên lo lắng hỏi.
"Không sao, rất tốt." Đây là tấm lòng, dù cho có thật khó ngồi thì hắn cũng sẽ không bao giờ nói không.
"Thế thì tốt, đi thôi." Bắc Ngư nghe xong thì cười nhẹ, sau đó dùng tay đẩy nhẹ xe lăn đi tới phía trước.
Ra khỏi căn phòng chật hẹp là một khách, cũng không rộng hơn bao nhiêu, đủ để một bộ bàn và ba cái ghế, bên cạnh đó là có ba cái phòng khác, hai phòng che màng là phòng ngủ của Bắc Ngư và Bắc Tử, một phòng thuốc.
Do không che màng nên từ chỗ Lương Tín Nhân có thể trực tiếp nhìn vào bên trong, một núi sách và các giỏ nhỏ đựng các loại thảo dược khác nhau, không, thứ này không còn gọi là thảo dược nữa mà là linh dược, Lương Tín Nhân lần này chú ý hơn trong việc cảm nhận, khí tức tỏa ra trên người những linh dược không thua kém gì linh khí hiện tại.
Không để Lương Tín Nhân cảm nhận quá nhiều, Bắc Ngư tiếp tục đẩy Lương Tín Nhân ra phía trước sân.
Một sân vườn không lớn cũng không quá nhỏ, bên trái nuôi gà và có một cái giếng, bên phải trồng rau, phơi thảo dược, hàng rào đơn sơ rào xung quanh khu nhà, tiếp đó bao quanh là khu rừng, một cơn gió nhẹ thổi qua Lương Tín Nhân cảm giác như đang ở quê vậy.
Tránh xa đô thị xô bồ, ta về quê nuôi cá trồng thêm rau, câu này rất hợp với tình huống hiện tại.
"Xinh đẹp." Lương Tín Nhân hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra, tiếp đó là cảm thán.
Nghe được lời khen, Bắc Ngư cũng cười nhẹ.
Bắc Ngư đẩy xe lăn đến vị trí trước hiên, xong cứ để Lương Tín Nhân như vậy.
"Tín Nhân ca ca, huynh cứ ngồi như vậy một chút nha, muội đi tưới nước cho rau." Bắc Ngư nói, sau đó là tung tăng chạy đi lấy bình tưới nước, đến cái giếng gần chuồng gà để múc nước, xong chạy lon ton trở về để tưới nước.
Bầu trời xanh, mây trắng, gió nhè nhẹ thổi đập vào mặt, mang lại cảm giác hiu hiu, tiếng gà cục ta cục tác, tiếng ào ào nước chảy ra khỏi bình tưới, tiếng bước chân bận rộn chui vào tai.
"Thật quen thuộc, loại cảm giác này." Lương Tín Nhân miệng nói nhỏ, ánh mắt liên tục chú ý đến Bắc Ngư, xong không biết từ khi nào đã ngủ th·iếp đi.
"Tín Nhân ca ca, huynh..." Bắc Ngư đang tính kêu Lương Tín Nhân gì đó nhưng thấy Lương Tín Nhân đang ngủ, nàng cũng im lặng lại.
Thời gian trôi cho đến trưa.
"Tín Nhân ca ca, Tín Nhân ca ca, dậy thôi, đến giờ ăn trưa rồi." Một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai Lương Tín Nhân, hắn cũng từ trong giấc ngủ mà tỉnh lại.
Loại cảm giác này lâu rồi mới cảm nhận lại được nên không để ý mà ngủ mất.
"Trưa rồi sao?" Lương Tín Nhân ngáp ngắn một cái.
"Đúng vậy, ăn trưa thôi." Bắc Ngư đến đằng sau, đẩy hắn vào bên trong nhà, đến chỗ bàn ăn.
Đồ ăn trên bàn chỉ có một phần, đây là dành cho hắn.
"Muội không ăn sao?"
"Muội đã ăn trước đó rồi, giờ đến phiên huynh." Bắc Ngư cười đáp.
"Thế thì phải làm phiền muội lần nữa."
"Không sao."
Sau bữa ăn.
"Tử lão vẫn chưa về sao?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Chưa, gia gia thường đi hái thảo dược tới tối mới về." Bắc Ngư trả lời.
"Một mình đi liệu có ổn?" Trong rừng ngập tràn yêu thú, Bắc Tử chỉ là một người bình thường.
"Không sao cả, trên người gia gia có thuốc đặc trị khử mùi hương, nên không sợ bị yêu thú phát hiện, với lại đoạn đường gia gia đi thường rất ít yêu thú." Bắc Ngư giải thích.
"Thuốc đặc trị khử mùi?"
"Đúng vậy, đó là thuốc do gia gia chế ra, dù sao thì sống ở đây mà không có những thứ để bảo vệ tính mạng thì rất nguy hiểm, với lại yêu thú rất n·hạy c·ảm với mùi hương."
"Nếu vậy thì tốt, chiều nay muội có dự định gì không?" Lương Tín Nhân đổi sang chủ đề khác.
"Không có."
"Thế thì muội hãy dạy ta chữ, ta không biết đọc." Lương Tín Nhân nhờ vã.
"Không biết ta sẽ ở đây trong bao lâu, nhưng để thích nghi, trước tiên ta cần học chữ." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
"Được thôi, nếu huynh muốn vậy thì muội đi chuẩn bị một vài thứ/" Bắc Ngư cần chuẩn bị giấy, bút và một số chữ mẫu để có thể dễ dàng dạy hơn.
"Tín Nhân ca ca, nói không như này mà không cần luyện viết thì có được không? Chắc rất khó để nhớ." Bắc Ngư sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì hỏi Lương Tín Nhân.
"Không sao, muội cứ dạy đi, trí nhớ của ta rất tốt." Hắn chỉ là bị phế thôi chứ khả năng tiếp thu mà trước đó nhờ tu luyện đã được cường hóa là không thể mất, nếu theo dự tính của hắn thì để học hết chữ ở đây thì cần ít nhất một tháng,
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi" Bắc Ngư nhẹ cười, nói.
Hai người cùng nhau học cho đến chiều tối, thì Bắc Tử cũng đi hái thảo dược về, sau lưng lão vác theo một giỏ lớn thảo dược, quần áo bị bẩn do chắc đã gặp phải một vài yêu thú và tìm chỗ để né đây.
"Gia gia, ngài đã về." Bắc Ngư trước tiên chào.
"Tử lão." Lương Tín Nhân khẽ cuối đầu.
"Ừm, hai đứa đang làm gì vậy?" Bắc Tử tiến vào trong phòng thuốc, tháo trên lưng chiếc giỏ bư, để thằng xuống đất, sau đó là nhẹ nhàng vươn vai một cái cho thoải mái.
"Con đang dạy Tín Nhân ca ca chữ." Bắc Ngư nói như tranh công.
Bắc Tử nghe xong thì cười lớn, tiến tới gần và xoa đầu Bắc Ngư, sau đó quay sang nhìn Lương Tín Nhân, nói: "Như vậy cũng tốt, sau khi biết đọc rồi thì có thể ở nhà đọc sách thuốc, đợi cho đến lúc tìm được đủ dược liệu cho việc chữa trị v·ết t·hương của ngươi."
"Cảm ơn Tử lão." Lương Tín Nhân chân thành nói, không giống như thái độ buổi sáng, khi đó là hắn không biết thực sự có thể chữa.
"Không cần cảm ơn, chỉ cần tới lúc ta cần thì ngươi thực sự đứng ra mà làm và giúp đỡ." Bắc Tử cũng không cần lời cảm ơn, đây giống như là một cuộc trao đổi vậy.
"Tất nhiên, chỉ cần Tử lão cần thì ta chắc chắn sẽ giúp." Trong mắt Bắc Tử, đây là một loại v·ết t·hương bình thường, nhưng Lương Tín Nhân thì thật không cho là vậy, có thể giúp hắn đi lại được thì đây cũng như là ân tái tạo vậy, ân tái tạo không thể chỉ nói cảm ơn bằng lời, mà phải thông qua hành động để báo đáp.
"Vậy là tốt, ăn tối thôi." Bắc Tử hài lòng, xong cũng muốn ăn tối.
Sau bữa tối, Lương Tín Nhân vẫn tiếp tục học chữ với Bắc Ngư, Bắc Tử thì vô phòng thuốc để sắp xếp lại những thảo dược mà trước đó đã hái được.
Cho đến tối thì Lương Tín Nhân được Bắc Ngư dìu lại lên giường, xong nàng cũng trở lại phòng của mình, Bắc Tử đi xung quanh xem xét một hồi rồi mới đóng cửa nhà, trở về phòng ngủ.
Một ngày cứ thế trôi qua.
Tiếp đó hai tháng, Giờ đây Lương Tín Nhân đã có thể đọc được chữ của lục địa này, hắn bây giờ ngày nào cũng đọc sách thuốc, đôi khi thì đọc một số thứ có liên quan đến nơi này, nhưng hầu như là những thông tin vô dụng và không được đầy đủ, nếu như ai đó hỏi hắn là lặt sách như nào thì đây, hắn lật sách bằng cằm, không quá khó cũng không quá dễ, nói chung là cũng được.
Còn về Bắc Tử, cứ mỗi tuần thì có một ngày lão đi vô rừng hái thảo dược, rồi một ngày khác lại đến Bắc Ngư, hai người thay phiên nhau đi hái, còn những lúc ở nhà thì ngoài việc chăm cho vườn, thì đó là vào thành bán thuốc, khác nữa chính là có những ngày có người đến nhờ tiến vào trong thành để chữa bệnh.
Từ những người đến đây nhờ đi chữa bệnh, Lương Tín Nhân quan sát được, con người ở đây dù cho là bị yêu thú đàn áp, nhưng quá trình hình thành giai cấp vẫn tiếp tục tiếp diễn.
Cao nhất là thành chủ, tiếp đó là những thương nhân, địa chủ, thấp nhất là diêu dân, ăn mày.
Có vẻ như Bắc Tử khá là nỗi đối với những thành phần có giai cấp cao, khi mà được họ cử hạ nhân đến nhờ vào trong thành chữa bệnh cho con họ, và thù lao nhận được là thức ăn như gạo, quần áo, đồ đạc, không bao giờ là tiền.
Phương tiện di chuyển nơi đây chủ yếu là ngựa và xe kéo.
Và Lương Tín Nhân cũng để ý rằng, Bắc Ngư không bao giờ được phép đi vào thành, theo lời nói của Bắc Tử thì do trong thành nguy hiểm không kém gì trong rừng, với lại do dung mạo của nàng và sự ngây thơ, lão không còn đủ trẻ để có thể bảo vệ nàng nếu dắt nàng vào thành.
Tất nhiên, khi có người tới muốn nhờ đi khám bệnh thì Bắc Ngư tự giác trốn vào trong phòng, sau khi người kia đi thì nàng mới ra lại, vì vậy không một ai biết ngoài Bắc Tử ra thì còn có Bắc Ngư.
Ngày hôm nay là một ngày nghỉ, Bắc Tử và Bắc Ngư đều ở nhà, Lương Tín Nhân vẫn đọc sách ở trên bàn.
Từ xa xa, đã nghe được tiếng xe ngựa đang lại gần, Bắc Ngư theo bản năng mà trốn vào trong nhà, chỉ để lại Bắc Tử bên ngoài tưới vườn rau, Lương Tín Nhân cũng ngẩng đầu lên xem.
Xe ngựa tới trước cửa nhà và dừng lại, một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, rồi đi tới gần Bắc Tử, lễ phép hô lên: "Tử lão."
Bắc Tử lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn: "Hửm? Đây là quản gia của thành chủ Thành An Lạc, Tứ Mục đây mà, ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây." khiêm tốn nói.