Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 149: Thư Hầu 348




Chương 149: Thư Hầu 348

"Thật sự không đúng, có gì đó không đúng." Càng suy nghĩ Lương Tín Nhân càng cảm thấy không đúng.

"Có chuyện gì sao Tín Nhân ca ca?" Bắc Ngư trông thấy Lương Tín Nhân làm vẻ hoảng loạn, liền hỏi.

Lương Tín Nhân không hề đáp, thay vào đó là nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận khí xung quanh, kể từ lúc biết bản thân đã phế, hắn cũng không có quá nhiều quan tâm đến tu luyện nên cũng không hề tập trung vào cảm nhận, nhưng giờ đây mọi thứ đều khác, tình huống nơi đây dần dần rời xa sự hiểu biết.

Sau khi nhắm mắt, dựa theo công pháp trước kia, Lương Tín Nhân liền ngay lập tức cảm nhận được một luồng khí dồi dào bên trong không khí, không, nên gọi nó là linh khí, tuy kinh mạch đứt đoạn, không thể hấp thu được khí nhưng hắn vẫn cảm nhận được độ thuần khiết bên trong nó, và hắn đã từng cảm nhận được thông qua viên linh thạch Thiên Thành lấy được trước đó.

"Linh khí? Nơi đây linh khí thật nồng đậm." Lương Tín Nhân bất ngờ, nhưng vẫn chưa đủ để để chắc chắn suy đoán.

"Ngư Nhi, muội hiểu ta nói chứ?" Lương Tín Nhân hỏi, câu hỏi thật sự vô nghĩa khi rơi vào tai Bắc Ngư.

"Tín Nhân ca ca, huynh bị gì vậy? Không phải hai ta vẫn nói chuyện bình thường trước đó sao?"

"À không, muội hãy thử lật cuốn sách đó ra xem, xem thử muội có hiểu gì không?" Lương TÍn Nhân đổi cách nói khác cho dễ hiểu.

Tuy không biết Lương Tín Nhân đang nói tới chuyện gì nhưng Bắc Ngư vẫn làm theo, mở lấy cuốn sách (Công Bình Quyết) ra đọc thử, nhưng vào trong mắt nàng thì chữ cái thật sự là lạ, nàng không thể đọc được thứ chữ được ghi phía trên.

"Tín Nhân ca ca, muội không đọc được, thứ ghi trên này rất lạ, lúc thì có dấu chỉ qua phải, lúc chỉ qua trái, lúc thì uốn éo, thật sự kỳ lạ." Bắc Ngư nói.

"Không đọc được? Trang bìe nó ghi là Công Bình Quyết đấy, muội không đọc được à?"

"Công Bình Quyết? Vậy ra chữ này là Công Bình Quyết, thật kỳ lạ."

"Thế thì chỗ muội có cuốn sách nào không, đem tới cho ta xem thử." Lương Tín Nhân đổi cách khác.

"Có, huynh đợi chút, muội đi lấy ngay." Bắc Ngư nói xong cũng chạy ra bên ngoài, một lúc sau trở lại thì trên tay đã cầm theo một cuốn sách.



"Đây, nó đây ạ." Bắc Ngư đưa cuốn sách cho Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân câm lặng, đưa thế này thì sao hắn cầm được? Hắn giờ toàn thân đã không thể di chuyển, sao cầm sách?

"Muội lật bên trong ra cho ta xem nào." Lương Tín Nhân ho một cái rồi nói.

"Hì hì." Bắc Ngư hiểu việc liền cười hì hì do hành động của mình, sau đó lật bên trong ra, xong đưa đến trước mắt Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân nhẹ cúi đầu xuống nhìn, thứ chữ được ghi trên cuốn sách rất lạ, khác hoàn toàn với tất cả các loại chữ cái trên Trái Đất mà hắn biết.

"Ngư Nhi, thứ ghi trên cuốn sách này là gì?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Đó là chữ thụ, đây là ngôn ngữ chung của Đa Yêu Lục Địa."

Càng ngày Lương Tín Nhân càng xác định được, bản thân thật sự đã không còn ở Trái Đất, nhưng tại sao nó lại rất lạ, việc hắn có thể nghe và hiểu được những gì mà những người ở đây nói, trông khi chữ viết các thứ lại hoàn toàn khác biệt.

"Ngư Nhi, hiện tại là năm bao nhiêu ở Đa Yêu Lục Địa?"

"Thư Hầu 348."

"Thư Hầu?"

"Đó là tên của chúa tể Vạn Yêu Sâm Lâm, trước đó là Hắc Mãng, mỗi một thời gian chúa tể của Vạn Yêu Sâm Lâm lại một lần đổi, và chữ trước số cũng đổi ứng theo chúa tể, 348 cũng là số năm con người phải bị chi phối bởi yêu thú." Bắc Ngư giải thích.

"348 năm, vẫn thua đất nước ta lúc bị ngàn năm bắc thuộc." Lương Tín Nhân thầm so sánh, nhưng điều đó lúc này đã không quan trọng.

"Có vẻ như lúc ta ngất đi, thì thời không đã đưa ta đến nơi này." Lương Tín Nhân thầm chắc chắn.



"Bắc Ngư, muội hãy lần nữa tóm tắt tình hình lục địa này cho huynh nghe xem." Nếu như đã chắc chắn vậy rồi, hoảng loạn cũng không phải phương pháp giải quyết lúc này, nếu vậy thì hắn hiện tại phải sống nơi này, với cơ thể không thể di chuyển, thì muốn tìm đường về cũng không thể, vậy thì để thời gian đó tìm hiểu nơi này cũng được, biết thêm cũng không mất mát gì.

"Không phải gia gia trước đó đã nói cho huynh rồi sao?"

"Ta không để ý."

"Vậy thì huynh nghe cho kỹ đây...." Thế là Bắc Ngư phải một lần nữa giải thích cho Lương Tín Nhân về Đa Yêu Lục Địa.

Lần này Lương Tín Nhân thật sự chú ý hơn, tập trung hơn về lời kể, cho đến khi Bắc Ngư hoàn toàn kể xong.

Tóm tắt lại lần nữa, nơi đây là Đa Yêu Lục Địa, nơi yêu thú chiếm tám phần sinh vật sống, con người nơi đây chỉ như thức ăn, là trò tiêu khiển cho Yêu thú, mỗi một thời gian nhất định, yêu thú sẽ đến ba thành trì của con người và náo loạn, thứ nhất là để săn g·iết, thứ hai là để ngăn chặn sự phát triển của con người, khiến con người luôn ở trạng thái yếu kém hơn, như vậy địa vị của Yêu thú mới không thể bị uy h·iếp.

"Nơi đây quả thật rất lạ, một nơi có lượng linh khí dồi dào thế này lại không xuất hiện nỗi một người tu luyện?" Đây mới là vấn đề Lương Tín Nhân thắc mắc, cũng thật khó tin.

"À mà, trước đó Tử Lão nói có thể chữa trị cho ta, điều này là thật chứ?" Lương Tín Nhân lần nữa hỏi, đây cũng là một vấn đề không hề kém cạnh quan trọng, là người tu luyện, ai lại cam tâm làm một phế nhân suốt ngày chỉ ngồi và nằm?

"Cái này lúc đó muội cũng tính nói cho huynh nhưng chưa kịp nói thì gia gia đã đi vào. Đúng vậy, có thể chữa được, dù sao thì nó cũng không phải v·ết t·hương khó chữa, gia gia cũng từng chữa cho vài người, nhưng có điều là dược liệu của nó thì có chút khó kiếm." Bắc Ngư bình tĩnh nói.

"Không phải v·ết t·hương khó chữa? Mà cũng phải thôi, để có thể sống sót trong mảnh lục địa thế này thì tất nhiên về mặt y thuật ở đây dù không tân tiến nhưng về mặt hiệu quả thì rất cao, với nữa, nơi đây nồng độ linh khí như này, các loại linh dược đều có thể xuất hiện, chỉ cần môi trường hợp lý." Mới đầu có chút bất ngờ khi nghe đến không phải khó chữa, nhưng nếu tổng hợp lại thì nơi đây cũng không hề đơn giản, Lương Tín Nhân thầm nghĩ.

"Mà huynh yên tâm đi, gia gia trước đó nói sẽ giúp huynh tìm dược liệu và chữa trị cho huynh." Bắc Ngư cười hì hì, nói.

"Giúp ta, vì sao? Muội không sợ ta là kẻ xấu sao?" Lương Tín Nhân luôn cảm thấy Bắc Ngư rất đơn thuần, hãy nhìn xem, khuôn mặt khả ái, ánh mắt long lanh, linh lợi, nhìn đâu cũng có thể thấy là đứa trẻ chưa trải sự đời.

"Muội không sợ." Bắc Ngư vẫn cười, nói.

"Vì gì?" Lương Tín Nhân bất ngờ trước câu trả lời, biết người không biết lòng, nếu như hắn thật sự là kẻ xấu thì sao.



"Vì gia gia nói huynh không phải người xấu."

"Chỉ vậy thôi sao?" Câu trả lời không có mấy sự thuyết phục bên trong.

"Tất nhiên không chỉ vậy, nói cho huynh một bí mật."

"Bí mật?"

Bắc Ngư cẩn thận nhìn xung quanh, khi xác định là nơi này không có ai, mới đưa đầu lại gần tai Lương Tín Nhân, khẽ nói: "Gia gia ấy, con mắt của gia gia rất đặc biệt, gia gia có thể nhìn được bản chất của con người thông qua cái nhìn trực diện, khi muội đưa huynh về đây, gia gia đã từng kêu muội vứt huynh lại vào rừng, nhưng không hiểu sao gia gia lại lần nữa thay đổi chủ ý, mà để huynh ở lại, và giúp đỡ chữa trị."

"Đệt, đéo ngờ đấy, lão muốn vứt ta." Lương Tín Nhân nghe xong muốn câm lặng luôn.

"Chắc muội lầm đấy, bản chất của con người không thể nhìn thông qua ánh mắt, cái đó có thể là do thời gian sống quá lâu, nên kinh nghiệm tích lũy và cách nhìn người khác nhau thôi." Bản chất con người rất phức tạp, nên đánh giá thông qua ánh mắt là không thể, mặc dù hắn không phủ nhận mình là người tốt.

"Mà dù cho là vậy thì muội vẫn tin gia gia." Bắc Ngư vẫn hì hì cười, nói

Lương Tín Nhân cũng chỉ là cười theo cho qua chuyện, xong cũng lầm vào trong suy nghĩ.

"Trước đó Tử lão cũng từng nói, muốn ta là thực hiện một điều nếu như giúp ta hồi phục, đó là điều gì, với lại nếu ta thực sự hồi phục thì liệu ta còn có thể tu luyện? Liệu ta có đi tìm kiếm đường trở lại Trái Đất hay là tiếp tục sống ở đây?" Càng suy nghĩ, vấn đề cần giải quyết càng trở nên nhiều, định hướng cho tương lai vẫn là con số không.

"Ngư Nhi, muội hãy cất những thứ này, sau đó dìu ta ra bên ngoài sân, ta cần hít thở không khí." Lương Tín Nhân nói.

"Được, huynh đợi muội chút, muội còn phải dọn cái bát bể nữa." Bắc Ngư nói xong cúi người xuống phía dưới đất, dùng tay cẩn thận nhặt những mảnh vỡ của cái bát, sau đo là đem ra ngoài vứt.

Lúc trở lại Bắc Ngư có đẩy thêm một chiếc xe lăn làm từ gỗ tới.

"Đây là?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Đây là xe lăn, vì gia gia làm đại phu nên có những bệnh nhân cần dùng xe lăn để đi lại, sau khi đi xong thì không cần nữa, nên để lại cho gia gia." Bắc Ngư nói, xong nàng tiến tới gần Lương Tín Nhân, cẩn thận từng chút một đưa Lương Tín Nhân xuống ngồi trên xe lăn.

-------------------

cảm ơn zlionz đã đề cử.