Chương 148: Đa Yêu Lục Địa
*Câu hỏi thứ hai, lục địa? Lão đã nói là lục địa nhỉ? Đây là đâu?" Lương Tín Nhân lần này hỏi vào trọng tâm, tại sao lại là lục địa, nơi đây không phải trái đất sao?
Lương Tín Nhân hỏi câu hỏi làm Bắc Tử trở nên khó hiểu, nơi đây không ai không biết "Hửm? Hài tử, ngươi xảy ra chuyện gì sao? Chúng ta đang sống trên lục địa, và xung quanh được bao quanh bởi biển, thứ này tất cả mọi người đều biết, mọi người gọi nơi này là Đa Yêu lục địa."
"Đa Yêu lục địa? Cái tên nghe thật lạ, có cần phải bịa ra một cái tên như thế này để diễn không?" Lương Tín Nhân cười trong lòng, như nếu như muốn diễn thì hắn cũng diễn chung, dù sao giờ cũng phế rồi, ngoài việc nằm chềnh ễnh ra thì cũng chả làm được gì, thôi thì diễn góp vui.
"Câu hỏi thứ ba, về con người, sao con người không đứng lên chống lại yêu thú?"
"Đứng lên chống lại? Sao có thể, khi đối mặt với yêu thì thì con người cũng chỉ như là bao thịt di động, ngoài việc để bọn chúng chém g·iết thì có làm được gì? Trước đó cũng đã có người thử đứng lên chống lại nhưng cũng nhanh chóng bị g·iết c·hết." Bắc Tử trả lời.
"Nếu như có thú với sức mạnh vượt bậc, thì liệu có người cũng có sức mạnh vượt bậc chăng? Kiểu như người tu luyện." Khi nhắc tới người tu luyện, Lương Tín Nhân ấn mạnh từ đó và chú ý đến sắc mặt của Bắc Tử, nhưng Bắc Tử lại lộ ra khuôn mặt khó hiểu nhìn Lương Tín Nhân.
"Người tu luyện? Đó là loại người gì?" Bắc Tử hỏi.
"À không có gì, ta đã hỏi xong, lão hãy tiếp tục chuyện kể trước đó đi."
"Được, tới đâu rồi nhỉ? À, một phần rưỡi con người hiện tại đang sinh sống ở ba thành trì, cách chúng ta gần nhất
là An Lạc Thành, cũng là nơi ta hay đem thảo dược đi bán, ba thành trì này cũng nằm ở trung tâm lục địa luôn, bao vây bên ngoài đó là Vạn Yêu Sâm Lâm và bên ngoài Vạn Yêu Sâm Lâm là Vô Vọng Hải." Bắc Tử tiếp tục giải thích.
Lương Tín Nhân phải thực sự bất ngờ trong lòng.
"Hoành tráng ghê, diễn thôi mà cốt truyện bánh cuốn phết."
"Tử Lão, lão làm nghề gì trong cuộc diễn này?" Lương Tín Nhân hỏi
"Cuộc diễn? Hài tử, cách dùng từ của ngươi thật kỳ lạ, ta làm đại phu, mặc khác còn làm bán thảo dược." Bắc Tử cười lên, nói.
"Đại phu? Đây là nói tới làm bác sĩ sao? Vậy lão xem ta đây có thể chữa trị không?" Lương Tín Nhân cũng cười nói
Bắc Tử nhìn Lương Tín Nhân vài lần xong mở miệng nói: "Có thể."
Nghe xong thì Lương Tín Nhân không khỏi cười lên, xong lại lắc đầu: "Biết ngay, quả nhiên là diễn thì có nói phét cũng không sao nhưng lão không biết ta sẽ buồn à?"
Nhìn Lương Tín Nhân lắc đầu như không tin, Bắc Tử lần nữa nói: "Thật là có thể, ngươi đây cũng không phải loại thương gì, đơn giản là gân mạch đứt đoạn, ta trước đó cũng chữa cho vài người rồi, chỉ cần có đủ thảo dược là có thể chữa, nhưng những loại thảo dược này cần thời gian để mua và giá cả cũng không hề rẻ."
"Haizzz, vẫn tiếp tục nói phét, com tim ta đau quá man." Lương Tín Nhân thở dài, xong gượng cười, nói: "Rất tiếc, ta không có tiền, ta cũng không có tiền để trả cho lão vì đã chữa trị cho ta."
"Ta biết, nhưng không sao, chỉ cần tương lai, khi ta có gì nhờ thì mong sao ngươi hãy thực hiện một cách chắc chắn." Bắc Tử từ tốn nói.
"Nếu Tử lão thật sự có thể chữa trị được cho ta, thì dù cho có là lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng không từ chối." Lương Tín Nhân không có bao nhiêu niềm tin vào một lời nói phét, đơn giản là nói góp vui là chính.
"Nghe ngầu vãi lờ nhỉ, haha." Lương Tín Nhân cười trong lòng.
"Tốt, nhớ lời của ngươi, đừng làm ta thất vọng."
"Gia gia, cháo đã nấu xong, Ngư Nhi đem nó vào được chứ." Bên ngoài, tiếng nói của Bắc Ngư truyền tới, nãy giờ thời gian, nàng cũng đã nấu xong cháo cho Lương Tín Nhân.
Bắc Tử nghe xong thì không ở trong phòng nữa mà đi ra ngoài, để cho Bắc Ngư đi vào, dù sao thì căn phòng khá nhỏ, không đủ chỗ để ba người bên trong.
"Ngư Nhi, con hãy vào giúp cho tiểu hài tử ăn cháo, ta đi vào rừng hái thảo dược." Bắc Tử phân phó.
"Vâng, gia gia, người đi cẩn thận."
Tiếng chân của Bắc Tử đi xa, Bắc Ngư lúc này mới tiến vào trong phòng, miệng tủm tỉm cười, tay cầm theo bát cháo nóng vừa mới nấu, nàng để bát cháo lên trên tủ, sau đó ra ngoài mang theo một cái ghế vào bên trong.
Đến bát chào cũng tàn tạ nữa, khi mà miệng bát bị thiếu mất một miếng sứ.
"Tín Nhân ca ca, muội nấu xong cháo rồi, để muội dút cho huynh ăn." Bắc ngư tiến tới đỡ Lương Tín Nhân ngồi dậy, dựa vào tường, sau đó nàng ngồi xuống ghế, nói.
"Được, nhờ muội." Lương Tín Nhân đáp ứng.
Bắc Ngư cười hì hì, sau đó cầm lên bát cháo, nhẹ nhàng múc một muỗng, sợ rằng quá nóng, nàng trước tiên đưa lên miệng mình, thổi thổi vài hơi cho bớt nóng, sau đó mới đưa đến miệng Lương Tín Nhân.
"Đây, AAaaaaa.."
Lương Tín Nhân cũng không ngại ngùng gì mà đớp ngay.
khi cháo được đưa tới miệng, hắn đã ngửi được mùi hương mà nó tỏa ra, mùi hương ngọt ngào, kích thích vị giác của hắn.
Sau khi được đưa vào miệng, cháo liền dễ dàng chui xuống họng, vị ngọt của gạo, thịt băm, gia vị hòa trộn với nhau một cách hợp lý, khác nữa nó còn mang lại cho Lương Tín Nhân cảm giác minh mẫn, thông suốt.
"Thế nào?" Bắc Ngư hỏi.
"Rất ngon, hoàn toàn khác xa so với những loại cháo ta ăn trước đó." Lương Tín Nhân thật lòng đánh giá, đây quả thật là món cháo hắn ăn mà cảm thấy ngon nhất từ trước tới giờ, hoặc là do một khoảng thời gian dài chưa ăn nên vị giác có chút n·hạy c·ảm.
"Thế thì tốt, hãy cố gắng ăn hết nào." Bắc Ngư cũng vui vẻ mà từng chút, từng chút một đút cho Lương Tín Nhân ăn, Lương Tín Nhân cũng vui vẻ tiếp nhận.
Cho đến khi ăn xong hết bát cháo, thì hắn quả thận cảm thấy no, dù chỉ là thứ thức ăn vô miệng là trôi xuống bụng, và không nhiều.
"Ăn xong rồi, huynh muốn tiếp tục ngồi như này hay là nằm xuống?" Bắc Ngư hỏi.
"Muội cứ để ta như này đi."
"Vậy muội đi bọn bát." Bắc Ngư bắt đầu dọn dẹp bát muỗng.
"Nè, Ngư Nhi, muội lấy cho ta cái điện thoại để ta gọi điện cho gia đình cái, đã lâu rồi ta không gọi, ta sợ bọn họ lo lắng." Lương Tín nhân giờ mới suy nghĩ đến gia đình, hắn không biết bản thân ngất bao lâu nhưng hắn có thể chắc chắn là đã rất lâu.
"Hửm, điện thoại? Đó là thứ gì? Gọi điện là gì?" Bắc Ngư đầu óc tràn đầy câu hỏi, hỏi lại Lương Tín Nhân.
"Được rồi, muội đừng có diễn nữa. Tử lão cũng không có ở đây, ta thật sự là muốn gọi điện." Lương Tín Nhân thở dài nói. "Tới lúc này rồi mà còn diễn."
"Diễn? Tín Nhân ca ca, huynh đang nói thứ gì vậy?"
"Muội đừng có đùa nữa, đây không phải là thứ đáng để đùa, muội hãy đưa điện thoại đây." Lương Tín Nhân quát lên, đùa một chút sẽ vui nhưng đùa nhiều và dai sẽ không vui chút nào.
Xoang!!
Bắc Ngư bị tiếng quát của Lương Tín Nhân làm cho giật mình, tay không vững, làm rơi vỡ mất cái bát, theo đó ánh mắt của nàng trở nên sợ sệt, nhìn về phía Lương Tín Nhân, một lát sau thì một hàng nước long lanh ứ đọng lại, cuối cùng là chảy dài trên má, Bắc Ngư khóc.
"Hức, hức, huynh làm sao vậy? Muội thật sự không có đùa mà, muội hoàn toàn không biết thứ huynh nói tới là gì, hức, hức." Bắc Ngư vừa khóc vừa nói.
Trông thấy Bắc Ngư rơi lệ khóc, Lương Tín Nhân lòng cảm thấy có tội, dù sao thì nàng cũng là người đã cứu giúp hắn, hắn không nên nặng lời với nàng, Lương Tín Nhân điều chỉnh lại tâm trạng, giọng nói nhẹ nhàng, nói: "Ngư Nhi, đừng khóc, ta xin lỗi, muội đừng khóc nữa, xin lỗi vì đã to tiếng với muội, ta chẳng qua là nhớ nhà."
Bắc Ngư nghe xong thì không lập tức nín khóc, nhưng cũng đỡ hơn trước rất nhiều.
"Hức, hức, muội cũng nhớ cha mẹ." Bắc Ngư nói.
"Thế cha mẹ muội đâu?"
"Cha mẹ muội c·hết rồi, do yêu thú gây nên." Nói tới đây, tiếng nức nở lại một lần nữa to lên.
Mặc dù biết đây chỉ là diễn, nhưng không hiểu sao, trong tiếng khóc của Bắc Ngư thật sự chứa đầy tiếng thê lương, đau lòng, mất mát, làm cho Lương Tín Nhân cũng bị lay động theo, nếu thật có thể di chuyển, thì hắn muốn ôm nàng vào lòng an ủi, nhưng bây giờ là không thể.
"Ngư Nhi, đừng khóc nữa, mặc dù muội đã mất đi cha mẹ, như muội vẫn còn gia gia và ta, ta sẽ ở bên cạnh muội." Lương Tín Nhân dỗ dành.
Nghe thấy vậy Bắc Ngư không chịu nỗi mà nhào vào người Lương Tín Nhân khóc, Lương Tín Nhân thì thật không biết làm nên thế nào, hắn đã không thể di chuyển nên không thể làm gì khác cứ để Bắc Ngư như thế.
Một khoảng thời gian ngắn trôi qua. Bắc Ngư cuối cùng cũng nín khóc, viền mắt của nàng đỏ lên vì khóc quá nhiều, lỗ mũi cũng vậy đỏ lên.
"Xin lỗi Tín Nhân ca ca, khi huynh vẫn còn b·ị t·hương,"
"Không có gì, muội bình ổn lại là được."
"Tín Nhân ca ca, trước đó huynh có nói tới điện thoại, vật này có phải không?" Bắc Ngư từ trong hộc tủ cạnh đó lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Lương Tín Nhân.
Nhưng điện thoại đã không còn được nguyên vẹn, màn hình bị nứt ra, pin đã hết, thân vỏ chỗ mất chỗ không.
"Đúng là của ta, nhưng sao nó lại như vậy?" Lương Tín Nhân nhận ra đó là điện thoại của mình.
"Muội không biết, khi muội tìm thấy huynh thì nó đã như vậy, không chỉ vậy còn có những thứ này." Bắc Ngư nói, sau đó tiếp tục từ trong hộc tủ lấy ra một thanh kiếm gãy và lưỡi kiếm của nó, một chuỗi ngọc và một cuốn sách.
Lương Tín Nhân cũng ngay lập tức nhận ra những thứ này, nếu nói về chuỗi ngọc và cuốn sách thì hắn còn hiểu được, do vật này lúc đó đều ở trên người hắn, nhưng tại sao thành kiếm này lại ở đây? Không phải là hắn đã cất giấu ở một nơi bí mật trong ngăn tủ trong nhà sao?
"Đây rốt cuộc có chuyện gì?" Lần này hắn mới thật sự ý thức được sự việc không hề đơn giản như hắn tưởng tượng.