Chương 147: Người Ở Đây Thích Diễn
Nửa tháng sau.
Một tia sáng lấp ló, chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi vào người nằm trên giường, tiếng chim hót trên những cành cây cao, tiếng cục ta cục tác quen thuộc của những con gà, tiếng bước chân nhẹ nhàng, thanh thoáng, nhưng chứa đầy sự bận rộn, đi lại trước nhà, liên tục chảy vào tai Lương Tín Nhân.
Những tiếng động này đã làm cho Lương Tín Nhân từ trong b·ất t·ỉnh, tỉnh lại.
Ánh mắt lim dim, vô thần, qua một khoản thời gian sau Lương Tín Nhân mới thực sự lấy lại được ý thức.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là trần nhà, một chiếc trần nhà bằng gỗ, cũ kỹ, không được đồng đều, cái to cái nhỏ gắn lại với nhau, hiện ra sự không chắc chắn.
Lương Tín Nhân tiếp tục nghiên đầu nhìn xung quanh, nhận ra rằng, bản thân hiện tại đang nằm trong một căn phòng gỗ cũ kỹ, diện tích nơi đây không lớn, chỉ có khoảng sáu mét vuông, đủ để vừa một cái giường và một cái tủ nhỏ bên cạnh, ngoài ra căn phòng được phủ bên ngoài bằng một lớp rơm rạ khô, Lương Tín Nhân có thể nhìn thấy thông qua vị trí cửa sổ.
Bầu trời xanh, mây trắng, gió nhẹ hiu hiu thổi qua chui vào cửa sổ.
"Ta chưa c·hết?" Đây là thứ Lương Tín Nhân có thể nghĩ tới đầu tiên.
Lương Tín Nhân theo bản năng muốn di động cơ thể, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không được.
"Đúng nhỉ, quên rằng ta đã phế." Lương Tín Nhân gượng cười, cơ thể đang bị băng bó một cách kỹ lưỡng.
"Đây là chỗ nào?" Lương Tín Nhân tự hỏi.
Phù!!
"Đại ca ca, huynh đã tỉnh?" Màng che cửa phòng được kéo lên, một thiếu nữ xinh đẹp từ ngoài bước vào bên trong, hỏi thăm Lương Tín Nhân.
Xinh đẹp, từ này có vẻ như không đủ để có thể diễn tả tướng mạo của thiếu nữ, độ tuổi rơi vào tầm 15-16 tuổi, chiều cao khiêm tốn một mét sáu, mái tóc dài đen mượt được thắt một cách xinh đẹp, làn da trắng hồng, đôi mắt màu xanh biển, long lanh, linh lợi, thuần khiết, đôi môi chúm chím, đôi lông mày mỏng, vóc dáng thanh mảnh, tuy là xinh đẹp nhưng thứ nàng mặc trên người lại không hề phù hợp với con người nàng.
Quần áo rách rưới cũ kỹ, có vài chỗ rách còn được dùng những miếng vãi khác, may vá bù lại, loại hình quần áo như những bộ ba xưa vậy.
Lương Tín Nhân không trả lời, mà cứ tiếp tục nhìn.
"Đại ca ca, huynh không sao chứ? Sao cứ nhìn muội như vậy?" Do Lương Tín Nhân không trả lời, thiếu nữ lần nữa hỏi.
Lần này Lương Tín Nhân thật sự đã tỉnh, nhưng cách diễn tả từ của thiếu nữ làm Lương Tín Nhân có chút buồn cười, thầm nghĩ: "Đại ca ca? Muội? Thời đại nào rồi còn dùng cách xưng hô như vậy?"
"Em gái, em đang kêu anh sao?" Lương Tín Nhân chuyển đổi cách xưng hô, hỏi lại.
"Em gái? Đại ca ca, huynh đang nói gì vậy? Từ đó nghĩa là gì?" Thiếu nữ đưa ánh mắt không hiểu, nhìn Lương Tín Nhân hỏi.
"Đại ca ca đã tỉnh, muội là ai?" Nếu như thiếu nữ này muốn diễn, hắn sẽ thuận nước diễn theo.
"Thế là tốt, muội là Bắc Ngư, huynh có thể gọi muội là Ngư Nhi, gia gia của muội cũng gọi muội như vậy, huynh tên gì?" Bắc Ngư giới thiệu.
"Chào Ngư nhi, đại ca ca tên Lương Tín Nhân." Lương Tín Nhân cười giới thiệu lại.
"Lương Tín Nhân? Tên thật lạ, vậy muội sẽ gọi huynh là Tín Nhân ca ca. Tín Nhân ca ca, huynh cảm thấy thế nào rồi?" Bắc Ngư quan tâm hỏi.
"Ta không sao, cơ thể hầu như đã khôi phục, nhưng vẫn không thể nào chuyển động, muội đã đưa ta về đây à?" Lương Tín Nhân tự chế giễu, sau đó quay qua hỏi.
"Đúng vậy, trong lúc muội đi hái thuốc, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, đến vị trí đó thì thấy huynh đang nằm ở trên đất, toàn thân là máu, miệng v·ết t·hương như có gì cắt qua vậy, tuy mất máu vậy nhưng huynh vẫn còn chút hơi thở, nên muội đã đưa huynh về đây và nhờ gia gia cứu giúp."
"Mà phải công nhận sức khôi phục của huynh ghê thật, mới qua có nửa tháng thôi mà các v·ết t·hương hầu như đã biến mất, gia gia trước đó còn nói rằng, người bình thường cần ít nhất một đến hai tháng để có thể khôi phục hết." Bắc Ngư ánh mắt long lanh nhìn về Lương Tín Nhân, như thấy sinh vật lạ.
"Thế thì cảm ơn muội, nhưng dù có khôi phục thì cũng không thể di chuyển được nữa." Lương Tín Nhân buồn rầu nói, xong ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, nhìn xa xăm.
Giờ đây, Bắc Ngư lần nữa dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Lương Tín Nhân, miệng đang muốn nói gì đó thì đột nhiên có giọng nói từ bên ngoài truyền vào trong, chăn họng của Bắc Ngư.
"Ngư nhi, tiểu huynh đệ kia đã tỉnh rồi à." Một giọng nói già dặn, chứa đầy t·ang t·hương truyền tới.
"Đúng vậy gia gia, huynh ấy tỉnh rồi." Bắc Ngư ngay lập tức đáp lại.
Phù!
Sau lời nói, tấm màng của căn phòng lần nữa được vén lên, người xuất hiện lần này là một ông lão với mái tóc đen trắng, dài, bộ râu trắng nỏm, đôi lông mày trắng rậm, ánh mắt thảnh thơi, nhưng bên trong chứa đầy sự bi thương, như giọng nói của ông trước đó, quần áo mặc không thua kém gì thứ Bắc Ngư đang mặc, đều cũ kỹ, rách rưới.
"Gì thế này? Đóng phim à?" Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
Nhìn thấy Lương Tín Nhân đang nhìn hắn, ông lão mới nhẹ cười, nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi đã tỉnh, không ngờ ngươi lại có thể tỉnh nhanh hơn dự tính của ta."
"Cảm ơn lão đã cứu giúp, không nhờ lão, thì ta chưa chắc đã khôi phục được như này." Trông thấy hai người đây vẫn còn thích diễn, Lương Tín Nhân chỉ đành tiếp tục diễn theo.
"Không có gì? Ngư nhi, xuống bếp, nấu cho tiểu huynh đệ này chén cháo, tiểu huynh đệ này chắc cũng đói, sau một khoảng thời gian b·ất t·ỉnh." Ông lão phân phó.
"Dạ." Bắc Ngư lễ phép, vâng lời, đi xuống bếp nấu cháo.
Xong trong phòng chỉ còn Lương Tín Nhân và ông lão.
"Xin hỏi, quý danh của lão." Lương Tín Nhân mở đầu câu chuyện.
"Quý danh cái gì? Ta chỉ là một đại phu bình thường, ta tên Bắc Tử, ngươi có thể kêu ta là Tử lão, đừng có kêu ngược lại, gia gia của Bắc Ngư." Bắc Tử tự giới thiệu
"Người ở đây thật thích diễn." Lương Tín Nhân cười trong lòng.
"Vậy thì Tử lão, lần nữa cảm ơn lão lúc đó đã cứu ta." Lương Tín Nhân trân trọng nói.
"Đã bảo là không có gì rồi, dù sao thì cũng là người số khổ, giúp nhau là chuyện thường tình." Bắc Tử thở dài nói.
Lời nói của Bắc Tử làm Lương Tín Nhân thật có phần không hiểu.
"A?"
Bắc Tử tiếp tục nói: "Nhìn vào v·ết t·hương của ngươi lúc đó thì ta đã biết, chắc ngươi đã gặp phải một con yêu thú kinh khủng nào đó chứ gì, nhưng ngươi cũng thật tốt số, gặp con yêu thú như vậy, v·ết t·hương cũng nhiều như vậy mà cũng có thể sống sót được, đây chắc là ông trời phù hộ."
Lần này Lương Tín Nhân thật sự càng không hiểu.
"Gì vậy? Yêu thú? Ông trời phù hộ?"
"Chờ đã Tử lão, lão đang nói gì vậy? Ta thật sự không hiểu?" Lần này Lương Tín Nhân không hiểu nói ra khỏi miệng.
Nghe Lương Tín Nhân hỏi, ánh mắt của Bắc Tử càng trở nên thương cảm hơn, có chứa vài phần đồng cảm, xưng hô đối với Lương Tín Nhân càng thêm thân thiết.
"Khổ hài tử, sốc đến nỗi quên luôn cả trí nhớ."
Càng lúc càng trở nên khó hiểu.
"Tử lão, yêu thú là gì?"
"Nếu như ngươi đã quên thì để ta giải thích lại cho ngươi nhớ, yêu thú là những sinh vật có hình dáng thú nhưng lại mang trong mình sức mạnh cực kỳ to lớn, chiếm tám phần sinh vật sống trên toàn lục địa, một phần rưỡi là con người như chúng ta, và nửa phần còn lại là gia súc, yêu thú chia làm ba loại, trên trời dưới đất, dưới biển, và...."
Bắc Tử bắt đầu giải thích cho Lương Tín Nhân, nhưng chưa được bao nhiêu thì Lương Tín Nhân đã kêu dừng lại, hắn đây nghe muốn chống người lên.
"Tử lão, lần nữa dừng lại, thông tin quá nhiều, ta cần thời gian xử lý."
"Được, có gì không hiểu thì cứ hỏi ta, ta sẽ giải đáp cho." Bắc Tử ân cần nói, lão thực sự xót xa cho Lương Tín Nhân.
"Trước tiên là việc yêu thú chiếm tám phần."
"Thì y như đã nói, nếu cho sinh vật sống tất cả dồn lại là 10 phần thì yêu thú chiếm tám phần bên trong." Bắc Tử nghĩ rằng bản thân lúc đó đã giải thích sai nên cẩn thận nói từng chữ một cho Lương Tín Nhân.
"Ý ta không phải vậy, mà là việc yêu thú tại sao lại chiếm tám phần?" Lương Tín Nhân sửa lại câu hỏi sao cho hợp lý.
Bắc Tử nghe xong thì đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau bên trong ánh mắt cũng là những t·ang t·hương bắt đầu hiện lên, miệng nói.
"Tại sao ư? Chắc là không có ai có thể trả lời câu hỏi này được đâu, không biết từ khi nào, tại sao mà lại xuất hiện những con thú có sức mạnh vượt bậc, vượt xa so với con người, bọn chúng đi khắp nơi và tàn sát người dân, người thì bị ăn thịt, người thì bị đem đi, đi tới đâu, bọn chúng tàn phá tới đó, khiến cho con người nơi đây cũng dần sụt giảm, theo thời gian yêu thú cũng càng ngày càng nhiều, nên cho đến bây giờ, con người chỉ còn lại một phần rưỡi."