Chương 144: Nó Lạ Lắm
Một giọng nói vang lên từ trong đám người, theo đó mọi người nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, hàng người từ từ được tách ra, tiếp đó là một hàng người khác tiến lên, hai người đi đầu mang vào nét giống nhau, có thể nhận ra đây là anh em.
"Nếu bọn ta giúp ngươi thì thế nào?" Người trông có vẻ già dặn hơn nói.
Khi nhìn thấy người này, Lâm Bình miệng không khỏi đưa lên một nụ cười, là ai chứ người này thì hắn thật sự biết, không, phải nói là biết rất rõ.
"Ha ha, không ngờ ngươi lại có mặt ở đây đấy Phan Lộc, và thằng em lạnh lùng Phan Huy của ngươi, ta cứ tưởng là các ngươi không tới." Người đến là người đại diện cho gia tộc họ Phan, Phan Lộc và Phan Huy, đằng sau là người phụ thuộc.
"Từ đầu ta đã tới rồi, mà để tránh những rắc rối không cần thiết, thì che giấu là thực sự cần thiết, nói đi, nếu bọn ta giúp ngươi thì thế nào?" Phan Lộc bình tĩnh trả lời.
“Chia 6-4 thế nào? Tất cả những thứ hai ta lấy được thì ngươi sáu, ta bốn, chịu không?” Lâm Bình đưa ra điều kiện.
“6-4 sao? Không tệ, thế thì hợp tác vui vẻ.” Phan Lộc nói rồi đưa tay ra để bắt tay với Lâm Bình, Lâm Bình cũng không ngại mà đáp trả.
Hai người nhìn nhau cười.
“Phan Lộc, quả nhiên những việc như này thì nhà họ Phan các ngươi không thể không có mặt nhỉ? Nhưng ngươi có tự tin quá không khi đã nghĩ tới việc phân chia?” Tống Lĩnh này giờ bị bơ nên có chút không ưa.
“Tống Lĩnh, mặc dù tu vi của ngươi sắp đạt Nhị Ngưng nhưng đó cũng chỉ là sắp à, mạnh yếu không chỉ mỗi dựa vào tu vi, ngươi cũng biết mà.” Phan Huy nói
“Ngươi nói đúng, nhưng khái niệm đó không xảy ra với ta, mà nếu như ta không lầm thì ngươi vừa mới đột phá Nhất Ngưng nhỉ? Ta có thể cảm nhận từ khí của ngươi. Nếu như vậy thì thật không may, ngươi vẫn không đủ để đánh với ta.” Tống Lĩnh khinh thường nói.
“Vì vậy mới cần hợp tác a, ta Nhất Ngưng, hắn cũng Nhất Ngưng, thế này là đủ.” phan Huy nói xong chỉ tay qua Lâm Bình.
“Hắn Nhất Ngưng?” Tống Lĩnh kinh ngạc nói
“Ngươi không biết? Bình a, che giấu là không tốt.”
“Không còn cách nào mà, thế đạo khó khăn, lúc nào cũng để cho bản thân một át chủ bài.” Lâm Bình nói xong thì lập tức điều chỉnh khí tức của mình, khí tức của hắn tăng lên đến Nhất Ngưng.
“Không sao, cũng chỉ là hai đứa Nhất Ngưng mà thôi, tới đi.” Tống Lĩnh không chấp, nói.
Lời nói xong thì cả ba bước vào thế chuẩn bị, những người phụ thuộc gia tộc cũng không kém chuẩn bị ra tay.
Thế là một cuộc chiến diễn ra giữa hai bên gia tộc họ Tống đối với gia tộc họ Phan và Lâm bắt đầu.
Mặc dù Tống Lĩnh không là gì khi hai đối một, nhưng người phụ thuộc lại khác, lúc thì hai đánh một, lúc thì ba đánh một.
Gia tộc họ Tống rơi vào thế yếu, Tống Lĩnh cũng phát giác ra được điều đó trông khi chiến đấu với Phan Lộc và Lâm Bình, giờ hắn phải tìm cách nào đó để hoá giải, nếu không thì gia tộc sẽ thua.
“Lĩnh, đừng có mất tập trung, ngươi đang trở nên yếu kém đấy.” Phan Lộc vừa t·ấn c·ông vừa nói
“Hừ.” Tống Lĩnh không trả lời, chỉ đơn giản là hừ một cái, xong vẫn tập trung vào trước mắt.
Một bên khác, đối với đám người không tham gia tranh đấu, không phải là bọn hắn không muốn đấu mà là chưa phải lúc, bọn hắn cũng không dám tiến lên mở cửa, sợ mục tiêu sẽ là bọn hắn, nên trước tiên cứ để ba bên này bọn hắn đấu nhau xong đi rồi tính tiếp.
Theo thời gian trôi qua, gia tộc họ Tống đã dẫn đến hồi kết, khi mà số lượng người còn sống sót chỉ còn lại một nửa, Tống Lĩnh cũng dần rơi vào thế hạ phong khi hai đánh một.
Cùng là Nhất Ngưng tu vi, hơn nhau ở chất lượng, nên cho dù là có đánh với hai người thì vẫn ăn thiệt thòi.
Tống Lĩnh giờ đây đã có chút không theo kịp với tốc độ t·ấn c·ông của hai người Phan Lộc và Lâm Bình, b·ị đ·ánh lui về phía sau.
"Lĩnh, ngươi nên bỏ cuộc đi là vừa, ngươi xem, người của ngươi lại không còn bao nhiêu, ngươi cũng gần tới giới hạn, phản công chi cho mệt người." Phan Lộc, cười nói
"Hừ." Lại là một câu hừ từ miệng Tống Lĩnh.
"Nên g·iết hắn nhanh trước khi vòng xoáy sụp đổ." Lâm Bình bên cạnh nói.
"Được thôi." Phan Lộc đồng ý, thời gian đã không còn nhiều rồi.
Khó khăn, thật sự là khó khăn cho Tống Lĩnh,
Lâm Bình cứ tưởng lần này sẽ thật ngon ăn, nhưng ai ngờ đâu, biến số lần nữa xảy ra.
"Lĩnh, hay là ta giúp ngươi thế nào? Sau đó là chia 7-3, ta bảy, ngươi ba." Một giọng nói phát ra, đám người nhìn về phía phát ra tiếng nói thì đó là Đặng Mạc.
"Được." Tống Lĩnh không chần chừ mà đồng ý, với số người còn lại hiện tại của hắn thì ba phần là đã đủ nhiều rồi, với lại hắn cũng thực sự cần trợ giúp, nếu không thì sẽ bị mài cho tới c·hết.
Đặng Mạc tươi cười, sau đó cũng lao lên, tham gia vào cuộc chiến.
Tạ Dụng thì không cam lòng đứng bên, chỉ có hắn là bị cho ra rìa.
Đám người tu luyện cũng ngơ ngác mà nhìn, ngày hôm nay có nhiều biến số quá, ăn dưa quần chúng như bọn hắn thì sợ ăn no luôn.
Giang Tiến nhìn thấy chiến trận như thế, miệng càng tươi cười hơn
"Đúng vậy, đánh tiếp đi, đánh cho đến thương gân động cốt đi." Giang Tiến trong lòng cổ vũ.
Nhờ sự trợ giúp của Đặng Mạc, thế trận lần này nghiêng về phía Tống Lĩnh, khi mà bên Phan Lộc và Lâm Bình đã mệt mỏi vì những chiến đấu trước đó.
Người c·hết là không thoát khỏi, nhưng c·hết có thể mang đến thắng lợi thì đó cũng là có tác dụng.
Giờ đây bốn người, ai ai cũng b·ị t·hương và mệt mỏi, nếu cứ thế này sẽ không bên nào kết thúc được, thế là bốn người không nói cũng hiểu, đều dừng cuộc tranh đấu này ở đây, thế nhưng ai là người mở miệng trước, điều này mới thực sự quan trọng, người mở miệng trước chứng tỏ người đó không chịu nỗi, khuôn mặt gia tộc vứt đi đâu?
Bầu không khí trở nên yên lặng.
"Này, các ngươi có thể dừng lại chưa? Nếu cứ thế này thì đánh đá đến khi nào, thời gian đã không còn nhiều." Tạ Dũng ngửi được mùi, liền mở miệng để hòa giải.
Thuận nước đẩy thuyền, bốn người cũng dừng lại.
"Ngươi nói đúng, thời gian đã không còn nhiều."
"Ừ."
"Dừng lại ở đây đi."
......
"Tiếp theo đây thế nào?" Đặng Mạc hỏi
"Người chọn trước vẫn là ta nhỉ, nhưng để mang tính công bằng, thì mỗi nhà cử lên một người, cùng nhau mở cửa, xong để cho người của ta chọn trước thế nào? Ta sẽ là người chọn cuối cùng." Tống Lĩnh nói, xong ánh mắt lướt qua Lâm Bình, Phan Lộc, Đặng Mạc, Tạ Dũng, qua đám người tu luyện, cuối cùng là dừng lại ở Giang Tiến.
Giang Tiến nở nụ cười đầy nham hiểm nhìn lại Tống Lĩnh.
"Được." Những người này đồng thanh nói lên, phải có kinh nghiệm mới có thể biết thứ nào là tốt, nên đối với người của gia tộc Tống, bọn hắn cũng không lo, với lại, số lượng của gia tộc Tống bây giờ cũng không còn nhiều.
Thế là năm nhà chọn lấy người đại diện đi lên.
Năm người đại diện đứng trước cánh cửa, toàn những khuôn mặt quen thuộc Tống Lãnh, Phan Huy.
"Có em trại tiện lợi quá nhỉ?" Lâm Bình bên cạnh khinh thường nói.
"Ai bảo ngươi không có." Tống Lĩnh nhẹ nói.
"Được rồi mở cửa đi, trước tiên là binh khí." Phan Lộc ra lệnh.
Năm người đại diện nghe vậy liền dùng sức lực bình sinh của mình để đẩy cánh cửa.
Cánh cửa dần được mở ra, hiệu ứng ánh sáng chói lóa xuyên qua khe cửa, làm chói mắt đám người, không ai nhìn thấy gì bên trong.
Ai nấy cũng đều tim đập thình thịch, kỳ vọng, chờ mong, ánh mắt không chớp nhìn thằng ánh sáng.
Cho đến khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, ánh sáng theo đó cũng biến mất, quan cảnh bên trong cũng trở nên rõ ràng hơn.
Mọi thứ sạch sẽ, sáng bóng, nhưng....
Cứ tưởng năm người đại diện sẽ vui mừng lập tức lao lên để tranh đoạt, nhưng không, năm người này đứng đờ ra, với ánh mắt không thể tin nhìn về phía trước.
Đám người đằng sau cũng làm lạ, vì để công bằng nên đám người phải giữ một khoảng cách xa, không thể nhìn thấy gì bên trong để nhắc nhở.
"Có chuyện gì? Lãnh!!!" Tống Lĩnh hô lên
"Huy!!!" Phan Lộc cũng vậy.
Tiếng kêu làm hai người kia tỉnh lại.
"Lĩnh, ngươi nên lên đây mà xem." Tống Lãnh nói.
Tống Lĩnh tính lao lên nhưng bị Phan Lộc ngăn cản
"Anh Lộc, anh cũng nên lên đây xem." Phan Huy nói.
"Bình....."
"..."
Lần này thì đám người thật sự nghi ngờ, vì cái gì phải kêu bọn hắn lên, nhưng đã được kêu rồi thì không lên không được, đi lên nhưng ai cũng đều đề phòng, đề phòng lũ chơi bẩn.
Cho đến khi đám người tiến lên tới nơi và nhìn vào bên trong cánh cửa, thì ai ai cũng đều trợn tròn mắt.
Hãy thử tượng tượng xem, cánh cửa binh khí khi mở ra sẽ thế nào, một đống binh khí đủ loại hình chống lên nhau, thanh thì cắm xuống đất, thanh thì treo trên tường.
Đúng thật là có cắm xuống đất, treo lên tường, nhưng mà loại hình binh khí này nó lạ lắm.
"Cái đéo gì? Búa? Liềm? Cuốc? Xẻng? Rựa? Vài thanh kiếm nát, giáo?...."
"Đây mà được gọi là binh khí sao?"
"..."
Một sự thất vọng tràn trề bao phủ toàn không gian.
"Không sao, còn bốn cánh cửa khác mà, mở ra xem thế nào?" một người nào đó cố gắng tự an ủi bản thân, không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều vậy.
Năm người đại diện được cử sang những cánh cửa khác, cũng là mở cửa ra, nhưng thất vọng lần nữa, lại lần nữa cộng dồn vào.
Đằng sau linh dược là những cọng cỏ khô, sau pháp bảo là nhưng cái rọ, cái thau, sau pháp ý là những bộ đồ nông dân rách nát, sau đan dược là những viên thuốc bắc đắng ngắt.