Chương 143: Quỳ Lạy
"Đúng nhỉ, Lĩnh, hay đem chiếc bình đó ra cho mọi người xem đi nào." Tạ Dụng cũng mở miệng nói, không ai cam tâm chỉ mỗi mình ngươi nhận được cơ duyên.
"Lĩnh, mau lấy nó ra đi." Đặng Mạc nói.
Chỉ hai người nói, những người khác không nói gì, nhưng trong con mắt đều có thể nhìn ra được sự tham lam bên trong.
Tống Lĩnh trở nên đắn đo, không biết nên làm thế nào mới đúng, thực sự thì hắn chỉ suy đoán thôi, nhưng bên trong chiếc bình đó là rượu, nếu thật sự là rượu thì, bây giờ lấy ra thì.... hắn đây trong thâm tâm muốn chiếm đoạt cơ duyên làm của riêng, nhưng lại bị Lâm Bình nhắc đến.
"C·hết tiệt." Tống Lĩnh thầm nghĩ.
"Sao vậy, Lĩnh, lấy chiếc bình ra đi chứ, đừng có đứng đực ra đó, hay là ngươi đang cố che giấu thứ gì?" Lâm Bình nói trúng tim đen của Tống Lĩnh.
"Hừ, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta cần gì phải che giấu." Biết là trốn không được với đám người này, Tống LĨnh cũng chỉ tự giác mà lấy chiếc bình ra.
Chiếc bình vừa được lấy ra khỏi túi, mùi hương thơm tho của nó đã tỏa ra khắp nơi, ai cũng có thể ngửi được.
"Này ngươi ngửi được chứ?"
"Lúc trước không được rõ ràng nhưng lần này thực sự ngửi được."
"Mùi men rượu."
"Nói như vậy thứ trong chiếc bình đó là rượu."
Chỉ cần đủ lâu thì, mọi người đều có thể đánh giá và phán đoán nó thông qua mùi hương, lần này phán đoán của Tống Lĩnh đã thật đúng, đó là rượu.
"Lĩnh à, ngươi làm như vậy liệu có đúng không? Tất cả mọi người đều bỏ công ra, ngươi thì lại giấu diếm muốn chiếm làm của riêng, ngươi không thấy có lỗi sao?" Lâm Bình nụ cười đầy khinh thường, nói.
"Ta cũng không tính giấu diếm, chả qua là bây giờ mới thật sự biết nó là rượu." Một câu nói dối thậm tệ, nhưng biết sao giờ, chả lẽ nói một mạch ra ư.
"Nếu nó đã là rượu rồi, thì ngươi biết bản thân ngươi nên làm gì rồi chứ?" Tạ Dũng nói, cay lắm, giờ đã có thể giải tỏa.
"Ta biết bản thân cần làm gì, nhưng tại sao ta phải làm vậy? Đây là đồ của ta, nên nếu ta thực sự mở thì mọi thứ bên trong đó phải thuộc về ta, các ngươi không có quyền đòi hỏi bất cứ thứ gi từ ta." Dù cho là có bình thản bao nhiêu, với đống bảo vật các thứ trước mắt, thì máu dồn lên não là không thể nào tránh khỏi, Tống Lĩnh không ngần ngại nói.
"Ồ, ta thật không ngờ là ngươi dám nói như vậy đấy, lời nói tuy hay nhưng không phù hợp tình hình rồi, ngươi nghĩ ngươi có đủ khả năng để giữ được thứ đó trước đám người bọn ta sao?" Lâm Bình vẫn giữ nguyên nụ cười khinh thường đó, nói.
Lời nói của Tống Lĩnh cũng dẫn sự căm ghét của mọi người đang ở đây đến với hắn,
Nhận ra điều đó nhưng Tống Lĩnh vẫn không thèm để ý, bị ghét thì có sao? Trong giới tu luyện, việc thích hay ghét rất dễ dàng thay đổi, chỉ cần một thứ nhỏ nhặt xảy ra cũng có thể khiến người khác có cái nhìn khác về ngươi, cho nên là ấn tượng đầu tiên không là gì cả, bề ngoài dễ thay đổi nhưng nội tâm thì không thể nào.
"Mà các ngươi yên tâm đi, ta biết không thể làm gì được các ngươi, vậy nên ta sẽ dùng rượu để đổ vào ly rượu đó, nhưng các ngươi hãy nghe rõ đây..." Tống Lĩnh nói.
"Chuyện gì?" Lâm Bình hỏi ngược.
"Thề đi, dùng thiên đạo lời thề, rằng những thứ có bên trong sẽ được ta chọn trước, nếu không thì ta sẽ không ngần ngại mà đập bể nó ngay bây giờ." Nếu đã không ăn được thì đạp đổ, ta không nhận được thì các ngươi cũng đừng mong nhận được, đó là những gì Tống Lĩnh nghĩ, hắn giơ tay lên muốn làm động tác vứt xuống đất.
"Chờ đã!!" Đặng Mặc và Tạ Dũng đồng thanh hô lên, nếu thực sự đập bể thì không thực sự đi một cách vô công.
"Bọn ta cần họp, họp khẩn cấp." Lâm Bình lên tiếng.
"Được thôi, nên nhanh lên, thời gian không còn---" Tống Lĩnh chưa kịp nói xong thì mặt đất đã rung lắc dữ dội, không gian cũng không kém.
Mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được sự thay đổi.
"Vòng xoáy có dấu hiệu đóng lại."
"Không cần họp nữa, thề luôn đi."
THế là cuộc họp bị bỏ qua, mọi người đều dùng danh nghĩa của thiên đạo để thề, thề rằng sẽ để cho Tống Lĩnh đám người lựa chọn đồ trước, và sẽ không ra tay c·ướp đoạt, như vậy thì có thể chắc chắn hơn, một sự trói buộc vô tình trói buộc tất cả mọi người ở đây.
Sau khi mọi người thề xong thì Tống Lĩnh mới thật sự yên tâm, hắn cũng không muốn dùng tới phương pháp đạp đỗ này đâu, ai lại đi đạp đỗ cơ duyên, nếu như những người này thật sự không thề thì hắn chỉ đành giảm điều kiện xuống, nhưng cũng may thay là không gian rung động đã làm đám người này không kịp vội vã.
"Tốt lắm, vậy thì để ta đi mở." Tống Lĩnh, nói sau đó mở nắp chiếc bình ra, mùi hương bên trong tỏa ra càng thêm nồng nặc, Tống Lĩnh bước chân tới gần nhưng cánh của, đưa tay, rót từng chút một vào từng chiếc ly trong mỗi cánh cửa, thành năm phần bằng nhau.
Tiếp đó....
Không còn tiếp đó nữa, dù cho là đã rót rượu nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
"Ta nói chứ, Lĩnh, ngươi đang làm cái gì vậy? Sao đổ rượu vào rồi lại không có phản ứng khác." Tạ Dũng lên tiếng chất vấn.
"Sao ta biết được, chắc phải cần thêm thứ gì đó chứ, chứ ta đã làm đúng theo lời các ngươi rồi." Tống Lĩnh cũng không kém phần khó hiểu.
"A, tại sao lại như vậy?"
"Bọn ta đã cố gắng lắm rồi, sao ngươi cứ phải để bọn ta hi vọng vậy, người tạo ra không gian c·hết tiệt này."
Nhiều người than vãn, đến nỗi còn có người phải quỳ xuống ca thán: "Đuỵt cụ, ta van ngươi, ta lạy ngươi, hãy mở cửa ra đi."
Nhưng ai ngờ rằng, lời này thật sự là hiệu nghiệm, cái lỗ chứa ly rượu bỗng biến mất, thay vào đó là những cánh cửa đóng lại đột nhiên khẽ mở ra.
"A?"
"A?"
Lần này là thực sự đứng hình toàn tập.
"Này, tại sao phải quỳ vậy? Chúng ta đi tìm cơ duyên chứ đâu phải đi cầu xin đâu mà phải quỳ?" Một người không hiểu kêu lên.
"Ai mà biết, nhưng thằng kia nói trông rất chi là hiệu nghiệm, hay là thử quỳ xuống xem sao?" người này nói xong cũng quỳ xuống, nhưng người khác thấy vậy cũng đu theo, chỉ còn những người như Tống Lĩnh, Lâm Bình, Tạ Dũng,... là không quỳ, quỳ rồi vứt cái tôn nghiêm gia tộc đi đâu?
Lần này đây, mặc cho đám người quỳ lạy, ca thán, vẫn không có thử gì xảy ra nữa.
Tống Lĩnh đi thằng về phía cánh cửa, đưa tay lên, muốn thử xem dùng sức của bản thân có thể mở ra được không.
Quả nhiên sau khi dùng sức thì cảnh cửa nặng nề chuyển động, tuy nhỏ nhưng ở đây ai cũng phát giác ra được. Tống Lĩnh không kìm được mà mỉm cười.
Nhưng chưa kịp cười được bao nhiêu thì bỗng nhiên có một luồng sức mạnh từ phía sau lưng đánh tới, Tống Lĩnh nhanh chóng phát giác được, liền dừng lại động tác để né tránh.
Sau khi đáp chân xuống đất thì híp mắt, nói: "Ngươi có ý gì đây, Lâm Bình?"
"Ý gì là ý gì?" Lâm Bình giả nai, cười nói.
"Không phải đã nói trước đó là để ta chọn trước sao?" Tống Lĩnh nhẹ nói.
"Đúng là bọn ta đã thề là để ngươi chọn trước và không c·ướp, nhưng không có thề là trước lúc đó thì không làm gì ngươi, chỉ cần bọn ta không đụng vào, thì lời thề vẫn có tác dụng, nhưng nếu trước đó ngươi c·hết, thì lời thế sẽ ngay lập tức không có tác dụng, đúng chứ?" Lâm Bình cũng nhẹ nhàng nói, nụ cười chứa đầy sự âm hiểm.
"Không sai, quả thật là sai sót của ta khi quá vội vàng để các ngươi thề, nhưng như vậy liệu có được không khi trở mặt với ta?" Tống Lĩnh có chút hối hận khi để cho đám người này thề quá nhanh.
Lời thề, trông rất chắc chắn nhưng lỗ hổng trong đó thì quả thật có rất nhiều, ví dụ như trước đó, Mộ Dung Thắng và người đàn ông, thề không g·iết nhưng không có thề là không được sống không bằng c·hết.
Tống Lĩnh không ngại ngùng mà vận dụng tu vi trên thân khí tức tỏa ra là Ngưng Linh Khí Cảnh-Nhất Ngưng tu vi và tiếp tục tăng lên, tiếp cận Nhị Ngưng, tu vi cao nhất trong đám người.
"Không dễ dàng a, tu vi tiếp cận Nhị Ngưng, có vẻ như trong khoảng thời gian ngươi biến mất, đã có được một chút cơ duyên nho nhỏ nhỉ." Lâm Bình chảy một giọt mồ hôi, nói.
"Ta cũng không phải ăn chay."
"Giang Tiến, hợp tác chứ? Chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ chia cho ngươi một ít cơ duyên." Lâm Bình quay qua nhờ trợ giúp từ Giang Tiến.
Giang Tiến nở nụ cười, khinh thường nói: "NGhe có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng tại sao ta phải giúp ngươi? Với lại những lời phát ra từ miệng ngươi chả có gì là đáng tin cả."
Nói đùa, hai gia tộc đấu nhau, nếu xảy ra thì thật sự quá tốt, giảm sự bành trướng của gia tộc đối với xã hội, Cục Đặc Biệt cũng giảm được một số thứ.
Lâm Bình thấy không nhờ được Giang Tiến, liền quay sang nhờ các gia tộc khác: "Mạc, Dũng các ngươi thế nào?"
"Không." Hai người đồng thanh đáp.
Suy nghĩ hai người này khác với Giang Tiến, nếu hai gia tộc này đấu đá nhau, thì việc nhận được cơ duyên cho gia tộc bọn hắn sẽ nhiều hơn, ai lại đi chê cơ duyên nhiều bao giờ.
Tất nhiên, suy nghĩ của bọn hắn Lâm Bình và Tống Lĩnh đều biết, Tống Lĩnh thì cười, Lâm Bình bực dọc.
"Nếu ta giúp ngươi thế nào?"
Lúc này đây, một tiếng nói bỗng từ trong đám người phát ra.