Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 145: Một Viên Linh Thạch




Chương 145: Một Viên Linh Thạch

...

Cả một đầu không khí im lặng bao trùm cả không gian, nhiều người có cảm giác muốn khóc, nhiều người tức đến nỗi muốn đập bể thứ gì đó nhưng sức lực là không có.

Bao nhiêu người đã phải hy sinh vì thứ này?

Ầm!!

Tống Lĩnh cầm đao, chém hết mọi thứ xung quanh, nãy giờ đánh nhau, mưu kế, bàn bạc phân chia các thứ cho đủ nhưng đến cuối cùng thứ nhận được lại là một đống vô dụng.

"Như này mà gọi là cơ duyên? Một đống rác, người tạo ra không gian này là một thằng chó." Văn hóa hơn, động khẩu không động thủ, Lâm Bình mắng chửi.

Không chỉ Lâm Bình, nhiều người khác cũng không chịu được mà chửi lên.

Ngược lại trong đám người chỉ có một nhóm đứng đó cười, là nhóm của Giang Tiến, mặc dù không nhận được cơ duyên nhưng bù lại thì đây cũng là thứ hắn muốn thấy, cơ duyên không nhận được ngược lại người của gia tộc lại đại giảm.

"Lĩnh, như đã thề, ngươi có quyền được chọn trước, yên tâm, không ai tranh với ngươi đâu, ngươi chọn hết cũng được, ha ha." Giang Tiến trêu ghẹo, cười nói.

"Thằng chó, ngươi cười cái đéo gì?" Tống Lĩnh nghe như bị đấm vào tai, không chịu được chửi lên.

"Ta cười đấy, thì sao? Thật đáng buồn nhỉ? ha ha" Giang Tiến không ngại cười to hơn, kéo sự thù hận của đám người lại.

"Ngươi----" Tống Lĩnh đang tính lao lên liều mạng thì bỗng nhiên.

Rắc!! Rắc!! Rắc!!

Mặt đất rung lên, bầu trời xuất hiện các vết, các cánh cửa sụp đổ, đây là dấu hiệu của việc sụp đổ, là sụp đổ chứ không phải đóng, sụp đổ xong thì không gian sẽ không bao giờ mở ra nữa.

"Không xong, không gian sụp đổ, mau chóng ngược đường về." Một người nào đó nhận ra bất thường, vội hô lên, xong không đợi mọi người mà lao người chạy trước.

Những người khác cũng mau chóng đuổi theo, theo đường tiến lên trở về.

Nói tiếc không? Thì tất nhiên là tiếc đứt ruột ra, nhưng không còn cách nào, nghĩ xem, phải quỳ, phải cúng rượu đủ thứ xong như này.

Một bên khác, trong lúc đám người tu luyện đánh nhau chỉ vì những thứ không ra gì thì Lương Tín Nhân hai người lúc này đây.

"Ngươi không cảm thấy tiếc sao?" Thiên Thành hỏi.

"Giờ tiếc thì có làm được gì?" Lương Tín Nhân nhẹ nhàng nói như không có chuyện gì.

Thiên Thành chỉ thầm than thở, xong đổi sang chủ đề khác: "Không biết cơ duyên ở đây là gì?"

"Chắc cũng chả là thứ gì."



"Dễ hiểu hơn đi."

"Theo như những gì quan sát được, thời gian lắng đọng ở đây rơi vào từ những năm 1926 đến 1963, tại thời gian đó cũng là thời mạt pháp, muốn những thứ như cơ duyên to lớn thì chắc chắn sẽ không có, quá lắm thì chắc là mấy cây kiếm, công pháp tàn quyển các thứ."

"Mặc khác như đã nói trước đó, mộ địa, chiến trường, nơi đây giống như là một nơi tưởng nhớ hơn là cơ duyên, mở ra chắc để vào bên trong thăm viếng hơn là." Lương Tín Nhân giải thích theo suy đoán của mình, chứ hắn cũng không chắc lắm.

"Ồ." Thiên Thành ồ lên một cái.

"Mà ta nói chứ.."

"Nói gì?"

"Nãy giờ ngươi có đi đúng hướng hay không mà sao cứ lòng vòng trong này vậy?" Lương Tín Nhân muốn nổi khùng.

Kể từ lúc hắn nhờ Thiên Thành cõng trở ra ngoài cho đến bây giờ thì liên tục lòng vòng trong cái chiến trường này, không thể rời khỏi, hắn cứ nghĩ là Thiên Thành cố tình làm vậy.

"Ta vẫn đi đúng hướng đấy chứ, nhưng không hiểu sao chỉ cần không để ý dù chỉ một chút là không gian tự nhiên thay đổi đến một nơi nào đó trên chiến trường, chứ ngươi nghĩ ta thật muốn ở đây à, không biết cái không gian này còn chịu được bao lâu, khi nào đóng nữa." Thiên Thành cũng trả lời

"Đệt cụ, đây là có chuyện gì? Có khi nào là mê trận không? Trận pháp mà khiến người vào bị mất phương hướng ấy?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Chắc là không đâu, thử đi thêm chút nữa xem nào."

Một khoảng thời gian nữa trôi qua, Lương Tín Nhân và Thiên Thành liên tục đi lòng vòng trong chiến trường, dù cho là có chọn một đường thẳng mà đi, hay là vừa đi vừa kéo lê cái chân trên đất để tạo dấu, nhưng đến cuối cùng thì vết chân lại nối với nhau, dù là xuất phát ở bất cứ địa điểm nào, phương hướng nào.

"Thiên Thành."

"Sao?"

"Đến vị trí đó đi." Lương Tín Nhân đưa tay chỉ đến một vị trí.

Vị trí đó là nơi giao thoa của các vết chân, cũng là nơi mà bọn hắn đi qua nhiều nhất dù cho có đổi hướng, tại nơi đó có một mô đất nhỏ nhô lên, có một chỗ bị nứt ra, từ trên có thể nhìn thấy xương ngươi,

Thiên Thành đi theo hướng Lương Tín Nhân chỉ, đến trước mô đất, khắp cái chiến trường này đều là nơi chôn người nên cũng không lạ khi dưới đó có xương người.

"Đến đây làm gì?" Thiên Thành hỏi.

"Để ta xuống đi, ngươi thử đào lên xem thế nào?" Lương Tín Nhân nói.

"Hả? Đào thứ này, ngươi đừng đùa, đào mộ n·gười c·hết không phải là thứ những bậc thầy phong thủy như bọn ta làm đâu." Thiên Thành từ chối ngay lập tức.

"Cứ đào đi, đây cũng đâu phải mộ đâu mà lo."



"Nhưng..."

"Nhưng cái đéo gì? Nếu ta mà còn cử động được thì cứt cần ngươi đào giùm đấy, nếu lo lắng thì lạy một cái, xin phép rồi đào." Lương Tín Nhân không chịu được, nói.

Mặc dù có chút không muốn nhưng lời nói của Lương Tín Nhân hợp lý quá, cãi không được, thế là hắn chỉ có nước cúi lạy để bày tỏ lòng thành, xong nói khẽ xin phép, rồi mới đưa tay xuống đào lên.

Tất nhiên rồi, thứ đầu tiên đào lên được không gì khác ngoài xương, những bộ phận xương rời rạc, đào được hơn cả chục cái.

"Đệt, mới chỉ có mô đất nhỏ mà đã đào được chừng đống này, không biết dưới này đã chôn bao nhiêu người?" Thiên Thành cảm thán.

"Ngươi đang nói cái đéo gì vậy? Con người bình thường đã có 206 cái xương, ngươi mới đào được có chục cái mà đã nghĩ một đống người bên dưới." Lương Tín Nhân chê bai.

"Cút, do ta đéo biết, được chưa." Thiên Thành bị nói quê cả mặt, không biết giấu đi đâu.

Tiếp tục đào sâu thêm một chút nữa, thêm vài năm sáu cái xương thì Thiên Thành cũng đụng trúng một thứ gì đó khác.

"Ta đụng trúng gì đó thì phải."

"Đâu? Đào lên xem."

Thiên Thành đưa hay tay xuống, đào tích cực hơn, cuối cùng là móc lên được một cái hũ.

"Hửm, cái gì đây? Hũ cốt à?"

"Cốt cái đầu ngươi, chôn cả người xuống chứ cót đốt đâu mà cốt, tiếp tục mở ra đi." Lương Tín Nhân lại chê.

"Đùa tí, chi căng?"

Thiên Thành tiếp tục mở cái hũ ra và nhìn vào bên trong.

"Bên trong có gì?" Lương Tín Nhân hỏi, vì hắn đang nằm trên mặt đất, nên không thấy được thứ bên trong.

"Một cuốn sách và một.... một....một..." Nói được một khúc cái Thiên Thành cà lăm luôn.

"Một gì?" Thấy vậy Lương Tín Nhân cũng nóng vội muốn biết bên trong làm gì.

"Một... một viên linh thạch!!!" Thiên Thành vẫn cà lắm.

"Hả?" Lương Tín Nhân có chút theo không kịp.

"Một viên linh thạch, một viên linh thạch đấy!! Ngươi có hiểu nó mang ý nghĩa gì không? Để có thể tìm được một viên như này, bán cả nhà ta cũng chưa chắc mua được một viên." Thiên Thành vui mừng nói, sau đó từ trong hũ sứ lấy ra một cuốn sách và viên linh thạch.

Quả nhiên là linh thạch, nhìn bằng mắt thôi đã cảm thấy cuốn hút rồi, khác với khí thạch, nhìn toàn đá, thì linh thạch nhìn vào có thể thấy được luôn bên trong, bên trong màu sắc hòa trộn với nhau theo dòng linh khí, di chuyển liên tục.

"Kích phát cái nhẹ thử xem." Lương Tín Nhân nói.



Thiên Thành theo đó, kích phát nhẹ vào viên linh thạch, lập tức linh khí bên trong viên linh thạch dần tỏa ra xung quanh, dù cho là phế như Lương Tín Nhân hiện tại cũng có thể cảm nhận được.

"Dừng được rồi." Lương Tín Nhân hô dừng, nếu cứ tiếp tục để linh khí rò rỉ thì lãng phí, nhưng phải nói rằng linh khí thật sự rất thuần, thuần hơn trước đó hắn dùng khí thạch.

Thiên Thành dừng lại việc kích phát.

"Còn cuốn sách thế nào?" Lương Tín Nhân chuyển sang cuốn sách.

"Trên này có ghi là Công Bình Quyết." Thiên Thành đọc dòng chữ ghi trên trang bìa.

"Công Bình Quyết? Công pháp tu luyện à?"

"Hừm, có vẻ đúng là vậy." Thiên Thành lật ra xem vài trang đầu, xong cũng xác nhận.

"Đây, cho ngươi." Thiên Thành đưa cuốn sách cho Lương Tín Nhân.

"Đưa ta làm gì? Ta cũng đâu tu luyện được nữa."

"Ta cũng đâu tu luyện được, nên người cầm đọc tạm trong lúc buồn đi."

"Cầm đọc tạm? Ngươi đùa ta đấy à? Ngươi nhìn ta thế này giống như cầm được không?" Lương Tín Nhân như muốn điên, đã phế rồi còn bị chọc.

Thiên Thành nghe xong thì gãi đầu, cười nói: "Ta quên, đây để ta nhét vào túi cho ngươi." Nói xong thì nhét công pháp vào trong ngực Lương Tín Nhân

"Ngươi muốn hấp thu luôn không? Viên linh thạch." Lương Tín Nhân hỏi.

"Khỏi, để ra--"

Ầm!!! Ầm!!! Rắc!! Rắc!!

Chưa kịp nói xong thì không gian đã bắt đầu rung chuyển, từ dưới đất, lấy trung tâm là mô đất, mặt đất bắt đầu nứt ra, trên bầu trời vết nứt cũng xuất hiện, một mảnh bầu trời vỡ vụn, hiện ra thời không.

"Không xong, không gian sụp đổ, nên ra nhanh trước khi bị thời không nuốt chừng." Thiên Thành vừa nói, vừa đỡ Lương Tín Nhân lên lưng.

"Thời không là gì?" Lương Tín Nhân có nghe về thời không nhưng không rõ thời không ý nghĩa là gì.

Thiên Thành vừa chạy, vừa giải thích: "Phải biết rằng thời gian và không gian là một mảnh khép kín, để có thể tạo ra được không gian như thế này, đồng nghĩa việc người tạo ra nơi này, phải trực tiếp chỉa tay vào không gian và thời gian, tạo ra một khoảng trống, đến khi đó, khoảng trống của không gian đó sẽ có thời gian khác với những nơi khác."

"Làm sao ngươi biết?"

"Sư phụ ta dạy."

"Chỉa tay vào không gian và thời gian? Liệu những năm 19XX có người tu luyện mạnh như vậy sao?"

"Hoặc có lẽ là người ở đây lúc đó khám phá ra được không gian này chứ không phải là tạo ra."