Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 142: Chủ Ý




Chương 142: Chủ Ý

Quả nhiên, đã là cơ duyên thì phải có tranh đoạt, mà đã có tranh đoạt là phải có đổ máu, mà đã đổ máu thì sẽ có hai trường hợp, một là thành công c·ướp được cơ duyên, hai là về với đất mẹ.

Nhưng tranh đoạt cũng cần phải dựa vào nhiều yếu tố, nhưng khách quan nhất vẫn là ngươi mạnh, ngươi đông thì ngươi có quyền lên tiếng nhất, còn những yếu tố khác chính là mưu mẹo, khả năng sinh tồn và may mắn.

Hãy nên cầu xin thần may mắn mỉm cười với các ngươi đi trước khi không hiểu tại sao mà c·hết.

Giờ đây đang là tranh đoạt, trước mắt đã là cơ duyên rồi, nên xem ai sẽ là người đủ dũng cảm để tranh đoạt.

Sau một hồi phân vân không biết thế nào, trong đám người tu luyện cũng có một người bước ra, trở thành con tốt thí.

"Để ta." Người đó nói.

"Tốt lắm, ngươi rất có bản lĩnh." Lâm Bình đưa cho lời khen.

"Nhưng ta muốn chắc chắn ra, khi những cánh cửa kia mở ra thì ta sẽ là người chọn trước." Người đó lần nữa xác nhận.

"Tất nhiên, ngươi sẽ là người chọn trước, bất kể giá trị của nó, mọi người ở đây đều làm chứng." Tống Lĩnh thay phiên nói.

"Được." nói thật chứ người này không tin lắm vào miệng lưỡi của đám người gia tộc này, trước đó cũng đã nói là nếu ai xung phong thì sẽ trở thành thành viên chính thức của gia tộc, nhưng lại không hề làm như vậy.

Mà cũng không còn cách nào khác, một nhà hiền triết hoa hồng đã từng nói, muốn thành công thì phải trải qua đắng cay ngọt bùi, có làm thì mới có ăn, kiểu như vậy.

Thế là người này bắt đầu tiến lên phía trước, từng bước chân đều là những bước cẩn trọng, chỉ cần lơ là một phát thôi là đều có thể sẽ m·ất m·ạng.

Những người đằng sau cũng nút nước miếng giùm người kia.

Nhưng quái lạ thay, dù cho là đã đi được nửa đường rồi, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra, nhiều người cũng làm quái lạ.

Trước đó tại bãi chiến trường, nguy hiểm đã đưa tới trước mắt nhưng không nhận ra, lần này cứ tưởng rằng nguy hiểm sẽ ẩn dật.

Nửa đường an toàn không có nghĩa là cả đường an toàn, vì vậy người này vẫn chi là cẩn thận tiến lên.

Cho đến khi tới trước năm cánh cửa thì vẫn không có gì xảy ra.

"Không có nguy hiểm?"

"An toàn?"

"Thử chạm vào cảnh cửa thử xem."



Không ai tin chắc là an toàn nên đã kêu người này đưa tay chạm cửa, người này cũng không ngại mà đưa tay lên chạm, từ cánh cửa này đến cánh cửa khác, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.

"Thật sự an toàn?"

"C·hết tiệt, biết vậy lúc đó ta nên xung phong đi trước."

"Ta cũng vậy."

Giờ đây rất nhiều người đang cảm thấy hối hận vì trước đó không xung phong đi trước, nhưng hối hận giờ này liệu còn kịp? Tất nhiên là không rồi.

Người này cũng trở nên vui vẻ, nãy giờ nhìn hắn như không có chuyện gì nhưng áp lực lại rất lớn, chả khác gì đưa bản thân lên cán cân sinh tử.

Người này quay lại nhìn đám người nói: "Như đã nói, ta có quyền lựa chọn đồ trong mỗi cánh cửa, mặc kệ giá trị."

Chuyện xảy ra như này lại nằm ngoài dự tính của Tống Lĩnh, mà lời nói đã nói ra rồi không thể rút lại: "Tất nhiên rồi." tuy nói như vậy nhưng trong lòng lại cười "Ta cũng không nói là không được c·ướp."

Người này thở phào nhẹ nhõm rồi lui xuống, giờ đây đã không còn công việc của hắn.

Tình hình ổn thỏa, Đặng Mạc cũng lên tiếng: "Được rồi, lên đi, đi mở cửa xem trong đó có gì."

Những người khác cũng hạ lệnh để người lên mở cánh cửa, nhìn có vẻ như là đồng lòng vậy thôi chứ trở mặt khi nào thì chưa ai dám nói, trước tiên cứ nhìn thấy cơ duyên đã.

Theo chỉ thị, từng người, từng người tiến đến gần cánh cửa, muốn hợp sức lại để có thể mở ra.

Nhưng mà dù cho dùng sức bao nhiêu đi chăng nữa vẫn không thể khiến một cánh cửa nhúc nhích dù chỉ một xen ti.

“Không mở được.”

“Bên này cũng vậy.”

“Bên này nữa.”

“Cả năm đều không mở được.”

Từng người, từng người một báo cáo.

“Cái đéo gì? Các ngươi qua giúp thử.” Tạ Dũng dồn người sang hết một cánh cửa.

Nhưng khiến hắn lần nữa thất vọng là vẫn không thể mở ra.



“Đệt, cái đéo gì thế này? Cơ duyên trước mắt rồi chả lẽ không lấy được?” Tạ Dũng nôn nóng nói, mà không chỉ mỗi hắn nôn nóng mà những người khác cũng vậy, chỉ cần bước qua cánh cửa này là cơ duyên tới tay đấy.

“Cũng không thể trách được, muốn có cơ duyên cũng không phải dễ, giờ đây là nên làm thế nào để mở cánh cửa này?” Tống Lĩnh bình tĩnh nói.

“Đã đẩy không được thì dùng sức mạnh phá huỷ, ta không tin là nó đủ cứng để chịu.” Tạ Dũng bực bội nói

Sau đó cũng không ngại ngùng gì mà phát động tu vi, lao lên phía trước đấm vào cửa đá.

Bịch!!!

Một tiếng kêu phát ra, nghe là đủ hiểu nắm đấm của Tạ Dũng khi đụng trúng cánh cửa là như nào, cánh cửa chả thèm di động dù chỉ một chút.

“Đuỵt moẹ!” Không cam tâm, Tạ Dũng tiếp tục công kích thêm vài chục phát nữa, nhưng vẫn chỉ làm hắn thất vọng.

Chắc có lẽ là một người là chưa đủ, cần nhiều người hơn hợp sức lại, hắn đã quay sang kêu thêm vài người đến giúp.

“Các ngươi tới giúp ta.”

Thế là đám người lần nữa châu đầu vào cánh cửa, phát động công kích, tu vi cửu đoạn, tu vi nhất ngưng rất nhiều nhưng vẫn không si nhê gì với cánh cửa.

Trong mắt Tạ Dũng giờ đây, cánh cửa như đang đưa ngón giữa vào mặt hắn vậy, cay lắm, nhưng Không làm gì được.

“Con mẹ nó, cho cơ duyên mà không cho mở thì làm cơ duyên ăn kẹc à?? Tổ sư thằng làm ra cơ duyên!!” Tạ Dũng chửi ầm lên, những người khác cũng chỉ im lặng đánh giá.

“Hmm, đẩy không được, dùng tu vi cũng không được, rốt cuộc thì cần gì để mở? Chắc chắn nó phải có cơ quan nào đó xung quanh đây, các ngươi chia người ra tìm xem có cái nút, cần gạt các thứ không?” Tống Lĩnh bình tĩnh nói, nếu như lần này không được cơ duyên trong cánh cửa thì không ai được cơ duyên cả, trừ hắn ra, hắn đã có cơ duyên trước đó rồi, đó là cái bình nhỏ.

Nghe có vẻ hợp lý, đám người bắt đầu chia nhau ra để tìm kiếm.

Quả nhiên, không làm Tống Lĩnh thất vọng, có người tìm được một nút bấm, không phải là tìm được, mà là vô tình đụng phải, nó ở giữa hai cánh cửa, màu ứng với màu tường nên rất khó nhìn.

“Đây rồi, có nút bấm.” Người đó tri hô lên.

“Tốt lắm, vậy thì bấm đi.” Tống Lĩnh ra lệnh, khi nghe được có nút bấm, đám người ai nấy đều nở nụ cười, cuối cùng cũng có thể mở cửa.

Người đó nhận lệnh, nhanh tay đè nút bấm, nút bấm bị đè sâu vào trong tường.

Cạch!!

Tiếng kêu ứng với tim đập của đám người trong này, mong chờ, cánh cửa liệu có mở ra?



Năm cánh cửa bắt đầu rung lắc dữ dội, tầng bụi bao phủ phí trên rơi xuống, có thứ gì đó muốn mở ra.

Bụp!!!

Đúng là có thứ gì đó mở ra, nhưng mở ra không phải là cánh cửa mà trên mỗi cánh cửa có một cái lỗ nhỏ mở ra, phía bên trong lỗ nhỏ là một cái ly uống rượu nhỏ.

“A?”

“A?”

"Ly uống rượu? Cái đéo gì thế này? Liên quan gì đến có duyên à?" Lâm Bình không hiểu nói, bọn hắn lại lần nữa bị tụt hứng.

"Chắc là nó có liên quan đấy, chắc là tìm rượu đổ vào nhỉ? Dù sao nó cũng là ly uống rượu, mà tại sao lại là rượu?"

Kể từ lúc bước vào trong vòng xoáy, bọn hắn đã bước khu bia mộ, tiếp đó là khu chiến trường, xong lần này là năm cánh cửa và ly rượu, thật sự không biết điều này có ý nghĩa gì hay không, hay chỉ là thử thách.

"Chỗ này thì lấy đâu ra rượu? Hay là lúc đầu vào phải mang theo? Chơi thế này ai chơi?" Đặng Mạc than thở.

Tống Lĩnh không hề nói gì, hắn như đang nghĩ tới thứ gì, muốn đưa tay vào trong ngực nhưng nửa chừng thì dừng lại động tác, làm như vậy sẽ quá lộ liễu, cố gắng để bản thân bình tĩnh nhất có thể.

Đám người dần trở nên chán nản, chỉ vì thiếu rượu mà đánh mất cơ duyên, cái lý do thì củ chuối không chịu được.

"Haizz, từ bỏ thôi, không có đủ điều kiện để có thể mở cửa." Tống Lĩnh giả vờ thất vọng, nói.

"Đệt mọe, cái giá bỏ ra là hơn một nửa người tu luyện nhưng lại không nhận được bất cứ thứ gì, ngươi đang đùa ta đấy à." Tạ Dũng bực mình nói, những người khác cũng không kém, người bỏ mạng có thể là bạn, thuộc hạ của bọn hắn, cứ nghĩ xem mất một người bạn và cái kết không nhận được gì, liệu có đáng? Mất người gia tộc mà không nhận lại được gì, liệu có đáng?

"Từ bỏ thôi." Giang Tiến nói, hắn thì cũng chả mất mát gì nên sao cũng được.

"Từ bỏ sao? Cũng được, nhưng trước đó..." Lâm Bình nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tống Lĩnh.

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Bình, Tống Lĩnh có cảm giác chột dạ, nhưng vì để không biểu hiện ra ngoài, hắn tỏ ra chấn định nhất có thể, quay qua hỏi: "Bình? Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Lĩnh, ngươi cũng biết, mọi người đều cố gắng hết sức để tới đây nhận cơ duyên, nhưng cơ duyên một cái cũng không nhận được, nên quyết định từ bỏ, đúng chứ?"

"Đúng."

"Mà trong đám người, chỉ có mình ngươi là nhận được cơ duyên, cái bình đó, ngươi có thể lấy ra và mở nắp bình cho mọi người chiêm ngưỡng thử bên trong có gì không?" Lâm Bình đánh chủ ý đến chiếc bình.

Lời nói của Lâm Bình cũng đánh thức mọi người, đúng vậy, chiếc bình, chỉ có mỗi Tống Lĩnh nhận được, như vậy có nghĩa là, lần tới đây chỉ có mỗi Tống Lĩnh nhận được cơ duyên, như thế thì thật sự là không công bằng.

-------------------

Cảm ơn KTH 100 và thành nguyễn đề cử.