Chương 141: Cơ Duyên Trước Mắt
Không cần nói cũng biết đây là Thiên Thành, nhưng lý do sống lại là?
"Đuỵt, hết hồn cứ tưởng thế là c·hết, may mà nhờ có sư phụ và ta là người đặc biệt, trái tim nằm bên phải nên thằng kia đâm bên trái thì vô dụng." Thiên Thành thở mạnh như chưa từng được thở vậy.
Trước đây, trước khi bị đuổi xuống núi, vì để không vô cớ đột nhiên bị g·iết cũng như là để bảo vệ Thiên Thành, sư phụ của hắn đã dùng một loại thuật để yểm lên trên người Thiên Thành, Thiên Thành trước đó cũng từng hỏi thuật này có tác dụng gì, nhưng sư phụ hắn lại không hề đáp.
Và cũng vì Thiên Thành không biết tác dụng của thuật này và không biết nó có thật sự cứu được mạng hắn hay không nên khi xuống núi hành sự, hắn thường rất cẩn thận, sợ rằng sư phụ chơi hắn một vố.
Cứ nghĩ tới sư phụ thì khuôn mặt vô sỉ của hắn lại xuất hiện trong đầu Thiên Thành, hắn không khỏi nổi da gà lên.
"Thì ra thuật này có tác dụng như vậy." Giờ đây thì hắn thật sự biết được thuật này có tác dụng gì, là phong ấn, phong ấn tất cả mọi giác quan, hoạt động của cơ thể trong nửa tiếng, rơi vào trạng thái c·hết giả, đồng thời bị động hấp thu khí để chữa lành v·ết t·hương, nhưng như thế này cũng không tính là quá an toàn, nếu như đối phương phanh thay xác hắn thì thành c·hết thật luôn.
"Nói sao thì nói, đây cũng xem như là may, nhưng mà..... đây là nơi nào?" Thiên Thành thầm may mắn, đến khi nhìn xung quanh thì hoàn cảnh trở nên thật lạ lẫm, hắn nhớ rằng trước khi giả c·hết thì hoàn cảnh không giống như vậy.
Đưa mắt nhìn xung quanh, mặt đất vỡ vụn, khắp nơi bị cháy, tro chất thành đống, bầu trời xanh.
"Đúng rồi, Tín Nhân đâu?" Thiên Thành hoảng hốt nhìn kỹ lại thì thấy Lương Tín Nhân đang nằm bên cạnh hắn, cả cơ thể toàn là máu, nhưng đã khô và bám vào da, trên thân không hề có khí tức, hô hấp yếu ớt.
"Tín Nhân!!! Tín Nhân!!!" Thiên Thành cẩn thận đi tới kêu lên, nhưng lại không có hồi đáp nào, hắn cẩn thận ngồi xuống đưa tay lên người Lương Tín Nhân để xem xét tình hình.
"Sao có thể??" Những nơi đổ máu đã được lành lại, nhưng kinh mạch đứt đoạn, đây không phải là thứ gì tốt, kinh mạch đứt đoạn, muốn hồi phục lại rất khó, muốn tu luyện lại càng khó hơn.
Thiên Thành lúc này đây thực sự không biết nói gì hơn, an ủi cũng không phải cách mà muốn để khôi phục kinh mạch lại cần tài liệu, câu nói nào cũng có thể gây tổn thương.
Trong lúc Thiên Thành đang đắn đo suy nghĩ, nhờ vào thiên khí khôi phục, Lương Tín Nhân cũng dần tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn cảm nhận được đó là đau đớn, đau đớn do kinh mạch đứt đoạn, hỏi xem ai có thể chịu đựng được.
"AAA!!!!" Nỗi đau, làm hắn từ đang mơ màng tỉnh táo ra, không thể di chuyển, chỉ có thể nằm đó mà chịu đựng, hắn tính dùng khí để có thể chữa trị, làm giảm sự đau đớn, nhưng hắn lại nhận ra rằng bản thân không thể dùng được khí nữa.
"Đây... đây là có chuyện gì? Sao ta không dùng được khí? Tu vi ta đâu?" Lương Tín Nhân kinh hoàng, nói.
Thiên Thành bên cạnh cũng phát giác được Lương Tín Nhân tỉnh lại, nghe được Lương Tín Nhân hỏi như vậy Thiên Thành chỉ còn cách trả lời, đang đau thì đau thêm nữa cũng chả sao.
"Ngươi kinh mạch đứt đoạn, tu vi triệt để mất, thì khí cũng không thể dùng."
"A?" Lương Tín Nhân nghe xong, sốc tới nỗi rằng không biết bản thân còn đang b·ị đ·au.
。。。
"Vì cái gì?" Lương Tín Nhân lấy lại bình tĩnh quay qua hỏi, nếu là đối với người khác thì có vẻ trạng thái lúc này của người đó là hoảng loạn, điên khùng, không cam tâm các thứ nhưng Lương Tín Nhân lại khác, hắn không phải là vừa sinh ra đã biết đến tu luyện, hắn biết được tới tu luyện cũng nhờ vào cơ duyên cách đây chưa đầy một năm, sự gắn bó của hắn cũng không được sâu, nên không nhất thiết phải sống c·hết vì tu luyện, nếu như đã không được thì trở lại làm một người bình thường, một học sinh là được.
Nhưng mà, với tình hình cơ thể hắn như này, trở lại làm một người bình thường chỉ có ngồi trên xe lăn mà sống qua ngày quá.
Hắn vẫn còn nhiều thứ cần dựa vào cơ thể để đi làm, người yêu, gia đình nữa, còn có đứa con chưa đầy ba tháng trong bụng Hồ Điệp, thật là không cam lòng.
"Haizz, đáng tiếc." Lương Tín Nhân than thở trong lòng.
"Vì cái gì? Ta không biết, khi ta tỉnh dậy thì đã ở nơi này, còn ngươi thì sao? Lúc đó tình huống như nào?" Thiên Thành trả lời.
"Ta? Hình ảnh cuối cùng mà ta nhớ được là nhìn thấy n·gười c·hết---- à mà, người không phải không còn hô hấp, c·hết rồi sao?" Lương Tín Nhân gợi nhớ lại, nói tới đây hắn mới để ý, tại sao Thiên Thành vẫn còn sống?
"À, ha ha, nhờ sư phụ với trái tim của ta nằm bên phải đấy, lúc đó ta đang ở trạng thái c·hết giả." Thiên Thành gãi đầu, cười nói.
Nghe như vậy, Lương Tín Nhân cũng an tâm được phần nào, chi tiết thì hắn sẽ không hỏi, chỉ cần còn sống là tốt.
"Còn sống là tốt."
"Nhưng nó cũng lạ, nếu không phải ngươi làm thì nơi đây là do ai làm?"
"Ta không nhớ, ý thức của ta mất đi trước khi chuyện này xảy ra." Lương Tín Nhân như đã quên đi thứ hắn đã làm.
"Không còn âm khí, thay vào đó là dương khí tràn trề, nếu như này thì Vọng Lượng Quỷ cũng đã biến mất." Thiên Thành đưa ra phán đoán của mình.
Nãy giờ nói chuyện, cơn đau của Lương Tín Nhân cũng giảm đi được phần nào, giờ chỉ còn là không thể cử động được nữa mà thôi, giờ mà có cái xe lăn ở đây thì tốt.
"Tiếp theo làm gì? Với tình trạng này của ngươi thì không thể tiếp tục tiến lên phía trước." Thiên Thành hỏi.
"Ngươi nói đúng, xem như cơ duyên lần này chúng ta bỏ lỡ, cũng xem như là lần cuối phiêu lưu vậy, đi thôi, theo đường cũ trở ra ngoài thôi." Lương Tín Nhân nói, không tính là thất vọng, với hắn thì như thế này có lẽ là đủ, từ một thằng sống chậm rãi trở thành người tu luyện, nay lần nữa trở lại một thằng sống chậm rãi thì như trở lại điểm bắt đầu mà thôi, nhưng liệu ai có thể chịu trở lại cuộc sống chậm rãi khi đã tìm ra được chân lý cuộc sống?
Quả nhiên cuộc vui nào cũng phải có điểm dừng.
Thiên Thành không biết làm sao để an ủi, nhưng thôi, thấy Lương Tín Nhân như không có chuyện gì thì nói lên việc hắn thật sự không để ý, như vậy là tốt.
"Đi thôi." Thiên Thành nói.
"Uy, cõng ta, ngươi tính để ta ở đây luôn à." Trông thấy Thiên Thành như muốn đi luôn, Lương Tín Nhân hô lên.
Thiên Thành lúc này mới giật mình quay người, cười nói: "Quên, ta quên, quên là ngươi không thể cử động." nói xong thì hắn cũng tới cõng Lương Tín Nhân lên lưng.
"Nhẹ cái coi, ta là người bệnh đấy."
"Ngươi nói nhiều quá, ta ném ngươi xuống bây giờ."
"Đựu mạ ngươi." chửi thì chửi chứ vẫn im mồm lại, lỡ hắn có vứt xuống đất thật thì bỏ mẹ.
Thế là một người cõng một người bắt đầu di chuyển ngược tìm đường ra.
Lương Tín Nhân không hề nhận thức được những thứ hắn đã làm cũng như là hắn đã dính phải nguyền rủa của Vọng Lượng Quỷ, và nguyền rủa sẽ mang tới thứ gì thì không ai biết cả.
Một bên khác, đám người tu luyện, sau khi đi đường vòng rồi trở lại với đường chính, đường đi cũng chỉ có một nên không cần lo lắng bản thân đã đi nhầm hay không, cả đám người đi được một lúc thì đến một nơi khác.
Nơi này có tổng cộng năm cánh cửa đá, trên mỗi cửa khắc những chữ cái khác nhau: Binh Khí, Linh Dược, Pháp Bảo, Pháp Y (trang phục) Đan dược, ứng với từng cửa.
"Đây là..."
"Cơ duyên?"
"Quả nhiên là cơ duyên, mấy cái trước chắc là thí luyện, chỉ người sống sót mới có được cơ duyên."
"Cái giá bỏ qua cũng xứng đáng."
"..."
Nhiều người vui đến nỗi chảy nước mắt, cứ nghĩ rằng địa điểm tiếp theo sẽ giống như chiến trường khi trước, nếu như vậy thì chỉ có nước c·hết, nhưng ai ngờ rằng, tiếp theo lại là cơ duyên, cơ duyên to lớn như thế này, năm cánh cửa, năm loại cơ duyên.
"Các ngươi đừng vui mừng quá sớm, ai mà biết nơi đây còn có bẫy rập nào, nhiều khi thứ này xuất hiện để lừa chúng ta." Tống Lĩnh lời nói làm tỉnh lại đám người, cứ lo nghĩ tới cơ duyên quá quên mất đây vẫn là trong vòng xoáy.
Giờ đây thế nào, nếu lo lắng là bẫy thì lần này đây, ai sẽ là người đi trước? Không ai dám tiến lên dù chỉ một bước, cơ duyên trước mắt mà để c·hết thì tiếc đứt ruột.
Một khoảng lặng bao trùm lấy không gian, không ai dám hó hé dù chỉ một câu, sợ bị trở thành người thế mạng.
"Khó nhỉ, vậy thì thế này đi, người nào đi trước thì có thể trước tiên lựa chọn những thứ trong đó, kể cả đó là thứ quý giá nhất." Lâm Bình mở miệng nói, lại là chiến thuật lùa gà.
"Đúng vậy, ai mà biết cánh cửa to thế này nhưng bên trong có bao nhiêu món đồ, nhiều khi chỉ có một món đấy chứ." Đặng Mạc thêm lời vào.
Không phải nói chứ, bọn hắn đã cố gắng tới vậy rồi, xem như là gần c·hết, và trước mắt đang là cơ duyên, tất nhiên bọn hắn cũng biết, với số lượng người vẫn còn nhiều như này, thì chắc chắn cơ duyên sẽ không bao giờ là đủ.
Vì vậy để có thể chiếm được cơ duyên thì bọn hắn cũng phải chấp nhận rủi ro, đặc biệt là những tán tu, bọn hắn rất dễ bị người của gia tộc đàn áp, không cho lấy cơ duyên, nếu đủ mạnh thì có thể lao lên c·ướp rồi sẽ tự đưa bản thân vào tình huống khó xử.