Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 140: Biển Lửa




Chương 140: Biển Lửa

Sau khi Lương Tín Nhân ngã xuống đất không lâu thì phía xa xa, xuất hiện một đám bóng người tu luyện chạy tới.

Đám người tu luyện sau khi né được sóng xung kích mà lốc xoáy tạo ra trước đó, thì cũng nhanh chóng lao đến vị trí này để xem xét tình hình, vì cái gì mà xảy ra hiện tượng như này.

Nhưng khi cả đám bọn họ đến đây thì mới xa xa thôi đã cảm nhận được một cỗ khí tức cực nóng đập tới, còn nóng hơn trước đó mà bọn hắn cảm nhận.

Từng người một, từng người một, ngó nhìn lấy xung quanh, mặt đất vỡ nát, cháy đen, rất nhiều cái xác, bộ xương cũng từ dưới đất hiện ra, bên cạnh đó còn có những đống tro chất thành đóng xung quanh hai t·hi t·hể người, hai người này một người thì quần áo rách rưới, nhiễm đỏ do máu, một người khác thì vẫn còn đang mặc bộ đồ lính lành lặn nhưng trên ngực lại có một v·ết m·áu.

"Nơi đây thực sự đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Bình nhìn với ánh mắt không thể tin được, từ phía xa hắn đã cảm nhận được loại sức mạnh to lớn này nhưng khí tới gần mới thật sự là kinh hoàng, nếu như hắn đứng ở vị trí này trong cuộc chiến đó thì chắc cũng trở thành một đống tro mất.

"Trông mọi thứ ở đây giống như đã kết thúc vậy, tuy đã kết thúc nhưng dư âm tạo ra vẫn còn đây." Tạ Dũng cũng kinh hoàng không kém, nói.

"Giờ thế nào? Đứng đây tìm hiểu hay là đi tiếp?" Một người nào đó trong đám người tu luyện nói.

"Tìm hiểu sao? Khó, dư âm còn sót lại vẫn đủ để g·iết c·hết ngươi nếu ngươi tiến vào bên trong, nhưng cũng có một điều kỳ lạ rằng, tại sao với lực p·há h·oại như thế mà hai tên lính kia vẫn nguyên vẹn?" Tống Lĩnh khuôn mặt nghi ngờ, nói.

"Hoặc có lẽ một trong hai người bọn hắn chính là người ra chiêu?" Một người tu luyện nào đó lên tiếng.

"Hoặc có lẽ là do lốc xoáy, người ta nói khi có lốc xoáy xảy ra thì nên đứng ở trung tâm lốc xoáy, tại nơi đó là vị trí an toàn nhất, tuy không thành tro nhưng vẫn b·ị t·hương do ảnh hưởng?" Lại thêm một người nào đó lên tiếng.

Hai ý kiến này cái nào cũng đều trông có vẻ hợp lý, nhưng vì không thể tiếp cận vị trí t·hi t·hể nên không thể xác định một cách chắc chắn được, đám người liên trở nên trầm mặt, không ai biết nói gì.

"Các ngươi thấy thế nào?" Tống Lĩnh nhìn về phía đám người hỏi.



"Ta nghĩ là chúng ta nên tiếp tục di chuyển, không thể cứ tiếp tục đứng đây được, thời gian không còn nhiều." Đặng Mạc nói.

"Ta đồng ý." Lâm Bình cũng không có ý kiến.

"Nên di chuyển, nơi đây trông rất cổ quái, nếu cứ tiếp tục đứng đây thì không biết tiếp theo sẽ lòi ra thứ gì." Tạ Dũng lo lắng nói.

Giang Tiến không nói gì xem như là đồng ý, hắn không phải là kiểu nói nhiều, hiện tại cả đám đang ở trong quá trình hợp tác, bất đồng là không nên có.

"Được, thế thì chúng ta bỏ qua nơi này tiếp tục di chuyển, với nguồn sức mạnh lúc nãy bộc phát thì con quỷ cũng chưa chắc đã sống được, đây cũng xem như là may mắn của chúng ta, đang lúc bế tắc thì được giải vây." Tống Lĩnh cũng nghe theo ý kiến đám đông để di chuyển, thật sự thì hắn vẫn còn tò mò về nơi này, nhưng nếu ở lại thì sẽ gây chậm trễ, tiên cơ sẽ mất.

Đám người lựa chọn lấy một con đường vòng, vòng qua dư âm sót lại, tiếp tục di chuyển.

Khi đám người hoàn toàn di chuyển thì vẫn còn một người đứng lại, nhìn chằm chằm về phía t·hi t·hể mặc quần áo rách rưới, nhuốm máu.

Đây là đồng đội của Giang Tiến nên lúc này Giang Tiến cũng quay người lại hỏi.

"Đỗ Hoàng, sao vậy? Đi thôi, mọi người đi trước rồi đấy." Người nãy là Đỗ Hoàng, trước đây Lương Tín Nhân đã từng gặp ở trên Đà Lạt, sau khi hắn giao nộp Vũ Phước cho Cục thì đã được tăng chức điều đi xuống dưới Sài Gòn, tuy đây không phải là công to, nhưng có thể bắt được người của tổ chức đó đã xem như là có công rồi, vì vậy hắn được điều xuống Sài Gòn, từ tổ trưởng của tiểu đội 49 trở thành cấp cấp dưới của Giang Tiến, trung đội 6, nghe giống như bị hạ thấp vậy nhưng tài nguyên thu được không hề ít.

Lương Tín Nhân lúc trước muốn trốn tránh cũng là hắn.

"À, không, chỉ cảm thấy t·hi t·hể đang nằm kia cho chút quen mắt, như đã từng gặp ở đâu rồi." Đỗ Hoàng giật mình tỉnh người, nói.

"Quen biết gì? Những thằng lính này c·hết trước khi ông được sinh ra nữa đấy, thôi đi thôi, nếu không thì mất tiên cơ." Tuy là đội trưởng nhưng Giang Tiến vẫn dành một sự tôn trọng đối với người lớn tuổi hơn.

"Có vẻ cậu nói đúng, chắc do nhầm lẫn." Đỗ Hoàng cũng cho là vậy.



Thế là hai người đuổi theo đoàn người đi tiếp.

Sau khi đám người tu luyện đi được một lúc lâu, tại nơi Lương Tín Nhân b·ất t·ỉnh không xa, có một mô đất đang rung động.

Rục!! Rục!! Rục!!

Mô đất rung động vài lần, sau đó từ dưới đất liền mọc lên một cánh tay đen lòm, tiếp đó là cả người từ dưới đất xuất hiện, cả người nó đã ảm đạm hơn trước, không ai khác đó là Vọng Lượng Quỷ.

"Hàaaaa, đuỵt mọe, thằng chó đó, cũng may là sức mạnh tối thượng được ban cho vừa đủ để có thể chống lại nhất thời, không thì bị thôi bay rồi, nhưng cũng không tốt hơn được bao nhiêu, sức mạnh tối thượng đã bị lần công kích của thằng chó đó làm cho tiêu tán luôn rồi, cơ thể cũng tàn tạ, tồn tại cũng không được bao lâu nữa." Vọng Lượng Quỷ đứng lên từ đống tro tàn, nổi giận đùng đùng nói.

Hắn quay đầu qua nhìn Lương Tín Nhân hai người, cảm nhận được rằng, Lương Tín Nhân mặc dù tàn phế nhưng vẫn còn một hơi thở, ngược lại Thiên Thành, hắn không cảm nhận được sự sống tỏa ra.

"Hừ, mặc dù không muốn nhưng vì để có thể tiếp tục tồn tại và thanh trừng lũ ngu dốt kia, ta phải chấp nhận nhập thể." Khả năng thứ hai của quỷ, quỷ nhập thể, .

Vọng Lượng Quỷ cũng không chần chừ nữa mà nhanh chóng lao về phía Lương Tín Nhân, trên đường đi thì cơ thể dần trở nên không được ổn định, dấu hiệu biến mất càng hiện rõ ra, do tiếp xúc với dư âm còn sót.

Nhưng cũng may thay là vừa đủ, hắn ngay lập tức chui vào cơ thể của Lương Tín Nhân, nhằm đánh tan phần ý thức còn sót lại rồi trưng dụng luôn cơ thể Lương Tín Nhân, như vậy thì hắn có thể phục hồi.

Cứ tưởng rằng, đối với một người đang ở trạng thái hấp hối thì hắn có thể đơn giản xóa đi ý thức rồi chiếm dụng cơ thể nhưng ai ngờ rằng, mọi thứ hoàn toàn khác, một mảnh tối đen.

"Đây là chỗ nào?" Vọng Lượng Quỷ đây cũng là lần đầu sử dụng quỷ nhập thể nên không biết nơi đây có đúng hay không.



Trong lúc hắn đang tò mò về nơi này thì trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa, một ngọn lửa trông rất bình thường không có tí gì sát thương nhưng năng lượng tỏa ra làm Vọng Lượng Quỷ trở nên sợ hãi.

Vọng Lượng Quỷ chưa kịp nói lời nào thì ngọn lửa trở nên bành trướng, lan tỏa ra xung quanh, từ một nơi tối đen bỗng trở thành một biển lửa.

"Ngươi là thứ gì? Ngươi không phải là một ngọn lửa bình thường." Vọng Lượng Quỷ la lên, nhưng không có câu trả lời nào.

Tiếp sau đó ngọn lửa trở thành một cơn sóng lửa to lớn, đánh vào Vọng Lượng Quỷ, Vọng Lượng Quỷ không hề có bất cứ phản kháng nào, bị sóng lửa vùi dập vào bên trong biển lửa.

"Không, không, tại sao? Ta đã sống sót đến lần thứ ba rồi, tại sao trời vẫn muốn diệt ta? Ta chỉ muốn t·rừng t·rị lũ ngu ngốc thôi mà, chỉ khi lũ ngu ngốc c·hết hết thì đất nước mới có thể tiến lên."

"Ta không cam tâm, ta không cam tâm, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi, sự xuất hiện của ngươi là tai họa, TA NGUYỀN RỦA NGƯƠI!!!!!" Nói xong Vọng Lượng Quỷ cũng tuyệt diệt, hoàn toàn bị biển lửa hòa tan.

Ở bên ngoài, do đang b·ất t·ỉnh, kinh mạch đứt đoạn, như một người tàn phế, Lương Tín Nhân hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn bên trong truyền ra.

Cơ thể hắn giờ đây đẫm máu nhưng tại vị trí bên trái hông xuất hiện thêm một hình đầu quỷ, đầu quỷ nhanh xuất hiện rồi cũng nhanh biến mất, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Tiếp đó không biết từ chỗ nào, một làn khói trắng bỗng xuất hiện bao bọc lấy Lương Tín Nhân, đây là Thiên khí, chỉ cần g·iết được quỷ gây họa là sẽ được nhận.

Thiên khí xuất hiện nhưng Lương Tín Nhân không thể hấp thu.

Lúc này đây, bên cổ tay trái của hắn bỗng nhiên phát sáng, một chuỗi ngọc gồm bảy hạt xuất hiện, trong đó một hạt đã hoàn toàn phát sáng, đây là chuỗi ngọc trước đó mua được từ tiệm đồ cổ.

Chuỗi ngọc tự động hấp thu lấy thiên khí, trước đó cũng vậy, nhưng lần này nó chỉ hấp thu vừa đủ, vừa đủ sáng lại viên thứ hai, sau đó nó lại chủ động, làm môi giới giúp Lương Tín Nhân hấp thu thiên khí, và trữ tồn bên trong cơ thể.

Rồi chuỗi ngọc trở lại như cũ, như chưa từng có gì xảy ra.

Sau khi cơ thể Lương Tín Nhân nhận được thiên khí, thì nó cũng trợ giúp được phần nào, kinh mạch được hồi phục được phần nào nhưng tu vi thì đã mất hết, có thể tu luyện lại được hay không thì phải xem hắn.

Một thời gian ngắn sau thiên khí cũng được đưa hoàn toàn vào cơ thể Lương Tín Nhân, mọi thứ trở nên yên lặng như cũ

Lại thêm một thời gian ngắn nữa trôi qua, t·hi t·hể bên cạnh Lương Tín Nhân bỗng nhiên ngồi dậy.