Chương 139: Đệ Tam Thức Cực Hạn
Thiên Thành sau khi bắt được thời cơ mà Lương Tín Nhân tạo ra, hắn nhanh chóng lao đến trung tâm trận pháp và bắt tay ngay vào việc phá giải.
Mặc kệ phía ngoài là những tên lính đưa súng lên bắn, vì đạn của bọn chúng không thể gây sát thương lớn lên người Thiên Thành nên hắn cũng không có nhiều lo lắng về việc sẽ b·ị t·hương.
Tuy bọn lính này không phải là vấn đề nhưng nếu như là Vọng Lượng Quỷ công kích thì thật sự là vấn đề, hắn cũng chuyển sự chú ý về Vọng Lượng Quỷ, mà cũng thật sự may thay, Lương Tín Nhân đã đứng ra câu thời gian cho hắn, hắn cũng không để cho thời gian đó trôi qua một cách vô ích, liền lần nữa tập trung vào việc phá trận.
Phá trận thì phá canh chừng Vọng Lượng Quỷ cũng là điều cần thiết, không có bất cứ gì thay đổi từ lúc Vọng Lượng Quỷ kể chuyện cho đến khi kết thúc, Thiên Thành cũng yên tâm được phần nào.
Cho đến khi Vọng Lượng Quỷ thốt ra câu cuối cùng, Thiên Thành thật sự hiểu được hàm ý bên trong câu nói, hắn nãy giờ vẫn phá trận bình thường, vẫn cảm nhận được đạn bắn vào người, Vọng Lượng Quỷ vẫn không di chuyển, thì làm sao lại có thể ngăn hắn phá trận?
"Chắc là hù dọa, nếu tự thân hắn ra tay thì ta còn có chút sợ." Thiên Thành thầm nghĩ.
Nhưng mà lúc này đây, tại sau lưng Thiên Thành, bỗng nhiên xuất hiện một người, không hề có sự báo trước, không hề có khí tức tỏa ra, Thiên Thành cũng không hề phát hiện ra được.
Cho đến khi Lương Tín Nhân quay đầu hô lên: "Cẩn thận."
Thiên Thành mới thật sự là để ý đến sự tồn tại của người này, muốn mau chóng dừng việc phá trận để phản kháng, nhưng đã trễ.
Người này trên tay liền xuất hiện một con dao, đâm thẳng từ phía sau lưng Thiên Thành, ngay vị trí ngực trái.
Xoẹt!!
Khục!! "Chủ... quan rồi." Thiên Thành phun ra ngụm máu, sau đó là ngã xuống đất, máu chảy dài trên mặt đất.
"Không!!!!" Lương Tín Nhân la lên, vội vàng chạy tới.
Đưa nắm đấm, đánh bể tên cầm dao, tới gần xem Thiên Thành, nhận ra là đã không còn dấu hiệu của hơi thở.
"Thấy thế nào? Các ngươi thật sự nghĩ bổn tọa ngu sao? Biết súng bắn không có tác dụng mà vẫn còn bắn sao. Không, không, đó là để cho các ngươi lơ là đấy, nếu đã súng không được thì dùng dao, dù sao thì đạn được tạo ra từ sức mạnh tối thượng, mặc dù tốt với lũ kia nhưng nó không đủ gây sát thương cho các ngươi, thế thì tạo dao từ sức mạnh tối thượng lại khác, có lực hơn, sắc bén hơn, sức mạnh bên trong nhiều hơn những viên đạn." Vọng Lượng Quỷ vừa nói vừa tự hào lấy sự thông minh của mình.
Lương Tín Nhân không hề nói gì, chỉ lẳng lặng đứng tại vị trí Thiên Thành.
Bên ngoài tuy lắng nhưng bên trong lại không hề.
Mặc dù quen biết Thiên Thành không được bao lâu nhưng hai bên cũng xem như là hiểu nhau, khá hợp ý, là người bạn tu luyện đầu tiên của Lương Tín Nhân, này nhìn thấy Thiên Thành ngã xuống, trong lòng không khỏi xuất hiện một cỗ chua xót, theo đó là phẫn nộ.
Trông thấy Lương Tín Nhân không nói gì, Vọng Lượng Quỷ càng thêm tự mãn, nói: "Không cần lo lắng, rồi người cũng sẽ đoàn tụ với hắn mà thôi."
Theo lời nói, phẫn nộ trong lòng Lương Tín Nhân ngày một tăng, ngọn lửa trong lòng đang sôi sục và một ngày lớn hơn, làn da, ánh mắt đỏ rực, nhiệt độ cơ thể tăng cao, khí lưu trong cơ thể cũng nhanh chóng di chuyển.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy khói bốc lên.
"Hửm? Bốc khói cũng không giúp ngươi sống sót đâu." Vọng Lượng Quỷ khinh thường nói, tuy là nói vậy nhưng hắn vẫn thật sự là nhận được một cỗ nguy cơ tỏa ra từ người Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân thật sự im lặng, không hề phát ra một tiếng nói nào, xung quanh nơi hắn đứng cũng trở nên nóng.
Rồi Lương Tín Nhân thật sự cử động, hắn đưa tay lên, tạo thành hình nắm đấm, sau đó là đám mạnh một phát xuống mặt đất.
"Đệ Nhị Thức!"
Mặt đất vỡ vụn trong bán kính mười mét, hoàn toàn gấp đôi trước đó, không những vậy, trong các vết nứt còn có ánh đỏ, giống như bị nung cháy.
Kèm theo dương khí tỏa mạnh ra xung quanh, trung tâm trận pháp đã có dấu hiệu đỗ vỡ.
"Cái gì?" Vọng Lượng Quỷ bất ngờ.
Không đợi Vọng Lượng Quỷ bất ngờ xong, Lương Tín Nhân không ngần ngại lần nữa đánh xuống đất, vẫn là Đệ Nhị Thức.
Lần nãy phạm vi ảnh hương lại trở nên to lớn lần trước, đến cả Vọng Lượng Quỷ đang bay trên trời cũng bị ảnh hưởng.
Trận pháp đổ vỡ hoàn toàn, nguồn âm khí cung cấp đã bị đứt quãng.
"Được lắm, ngươi dám thách thức với sức mạnh tối thượng, thế thì để chính tay ta tiễn ngươi đi." Giờ đây đám linh đã không còn tác dụng, Vọng Lượng Quỷ chỉ có tự thân mà ra tay.
Hắn ngay lập tức bay thằng tới Lương Tín Nhân, liên tục dùng quỷ kích để đánh.
Lương Tín Nhân vẫn đứng im không hề di chuyển, mặc cho Vọng Lượng Quỷ liên tục đánh trúng người hắn.
Các công kích của Vọng Lượng Quỷ không hề gây được bất cứ sát thương nào lên người Lương Tín Nhân, khi công kích tới gần thì đã bị dương khí tỏa ra hóa giải mất.
Vọng Lượng Quỷ nhận ra bản thân không thể gây được bất cứ thứ gì lên Lương Tín Nhân chỉ đành có thể lui lại phía sau.
"Ngươi được lắm, có thể hoàn toàn đỡ được công kích của ta, như vậy thì thế này thì sao? Lên!!!" Vọng Lượng Quỷ đổi chiến thuật, không còn tự thân công kích nữa mà cho đám lính di chuyển.
Dù cho có mạnh tới đâu thì không thể một người chống lại cả đám, đó là những gì Vọng Lượng Quỷ nghĩ.
Hắn để cho đám lính liên tục lao lên như vũ bão, tiến sát vào người Lương Tín Nhân, đổi từ súng sang dao, hắn chia thành hai nhóm, một nhóm là liên tục lao lên đè Lương Tín Nhân xuống, một nhóm thì cầm dao mà đâm, nếu người này c·hết thì lại để người khác lên thay, liên tục như vậy cho đến khi Lương Tín Nhân hoàn toàn kiệt quệ thì thôi.
Nhưng lại khiến cho Vọng Lượng Quỷ thất vọng, không một binh lính nào có thể tiếp cận tới gần Lương Tín Nhân được.
Sức nóng tỏa ra trên người Lương Tín Nhân giờ đây đã hoàn toàn vượt trội, bất cứ thứ gì tới gần đều có khả năng bị bỏng, chưa nói tới việc dương khí còn là khắc tinh của âm khí, tiếp cận không được là đúng.
"Làm sao có thể????"
"Hàaaa...." Lương Tín Nhân thở một hơi dài ra, tiếp đó là hít sâu một cái.
Cả cơ thể bước vào trạng thái chuẩn bị, khí lan tràn theo các kinh mạch, huyệt đạo đi khắp cơ thể.
Theo quá trình vận khí hoàn cảnh xung quanh trở nên khắc nghiệt, giờ đây không còn là âm khí nữa mà thay vào đó là dương khí lan tỏa khắp chiến trường, và ngay tại vị trí Lương Tín Nhân đứng thì trên đầu đã hình thành một cột lốc xoáy, vận lực càng mạnh, lốc xoáy càng trở nên to lớn.
Và nó đã lấn át hoàn toàn sức mạnh của Vọng Lượng Quỷ.
"Đây là? Thứ sức mạnh gì? Nó làm ta cảm thấy đau?" Trận pháp đã hoàn toàn bị phá hủy, âm khí không còn cung cấp cho Vọng Lượng Quỷ nữa, hắn đang cảm thấy nguy cơ.
"Không, không, không, ta là người được trời chọn, lũ con người ngu dốt các ngươi không thể làm tổn thương ta." Theo sức mạnh Lương Tín Nhân ngày một tăng, Vọng Lượng Quỷ cũng dần trở nên điên khùng, nguy cơ sống c·hết trước mắt.
"Lên đi, lên ngăn cản nó lại cho ta." Vọng Lượng Quỷ ra hiệu cho đám lính mặc dù biết nó là vô dụng, đây là phản kháng cuối cùng.
Mặc cho đám lính lao lên như con thiêu thân lao đầu vào lửa, Lương Tín Nhân vẫn hoàn toàn trầm mặt.
Sau khi quá trình vận khí hoàn tất, Lương Tín Nhân ngay lập tức đẩy khí đi ngược lại với kinh mạch và huyệt đạo lúc đầu, áp lực tạo ra là cực kì kinh khủng, lốc xoáy trên đầu cũng theo đó bị đè ép xuống.
Cho đến khi hoàn toàn ra chiêu thì.
"ĐỆ TAM THỨC!!!!!!" Lương Tín Nhân hét lên, nắm đấm đấm cách không về phía Vọng Lượng Quỷ.
Một nguồn năng lượng Kinh khủng phát ra từ đầu nắm đấm Lương Tín Nhân, bắn tới chỗ Vọng Lượng Quỷ, kèm theo đó là lốc xoáy bị đè ép, tới mức sau khi biến mất thì biến thành sóng xung kích bắn về bốn phương tám hướng.
Không ai lại nghĩ tới việc là đấm cách không đến cả Vọng Lượng Quỷ cũng chưa từng nghĩ tới, hắn cứ tưởng là Lương Tín Nhân sẽ nhảy lên và đấm như lúc trước, nên hoàn toàn không có chút nào là phòng ngự, cho đến khi nhận ra thì đã hoàn toàn quá trễ, nguồn năng lượng đi xuyên qua, liên tục mài mòn âm khí trên người hắn, một vài bộ phận dần b·ốc c·háy, rồi lan tràn qua các bộ phận khác.
Dưới mặt đất, cách trung tâm Lương Tín Nhân thì xung quanh đã hoàn toàn bị t·hiêu r·ụi, chỉ còn lại là đống tro tần của binh lính.
"Không, Không, ta không thua, ta sẽ không bao giờ chấp nhận, các ngươi ....." Vọng Lượng Quỷ chưa kịp nói xong thì đã bị nguồn năng lượng hoàn toàn nuốt chửng.
Qua tầm một phút, không gian ở đây dần trở nên yên tĩnh đi, bầu trời cũng trở nên xanh. khu đất trở nên trống trải, chỉ còn lại một người đứng là Lương Tín Nhân, giờ đây Lương Tín Nhân cũng không khá khắm là mấy.
Khắp cơ thể toàn là máu, quần áo rách rưới, kinh mạch đã hoàn toàn đứt đoạn, tu vi biến mất, do dùng thứ sức mạnh vượt trội so với tu vi, đồng thời rơi vào trạng thái quá tải, có thể nói là không còn cảm nhận được nỗi đau cơ thể nữa.
Lương Tín Nhân mất thăng bằng, ngã xuống dưới đất, thoi thóp b·ất t·ỉnh.
Với tình trạng này của hắn thì dùng từ tàn phế thì có vẻ hợp hơn.
--------------
main tàn phế rùi đấy, hết truyện thôi nhỉ :)))
Cảm ơn KTH 100 đề cử, cảm ơn đã ủng hộ thời gian qua :)))