Chương 137: Tà Kiến Vọng Lượng Quỷ
Thiên Thành nghe xong thì cũng lâm vào trong suy tư, đúng như Lương Tín Nhân nói, hai người bọn hắn có thể dùng dương khí để chống lại âm khí, nhưng cũng phải biết nhìn tình hình, không phải bất cứ trường hợp nào cũng có thể chống lại, chỉ là chống lại đủ lâu hay không mà thôi.
"Ngươi nói đúng, nhưng với lượng âm khí lớn như này thì chưa chắc được lâu đâu." Thiên Thành lo lắng, nhìn về phía Lương Tín nhân nói.
"Như vậy là được rồi, chúng ta cũng không còn cách nào khác." Lương Tín Nhân nhún vai nói.
Thật sự thì bọn hắn lúc này đây cũng đã lâm vào bế tắc, không còn phương án nào phù hợp hơn để giải quyết tình hình này, chỉ có thể hạ quyết tâm mà thôi.
Thiên Thành cũng không thể đưa ra phương pháp giải quyết nào khác nên chỉ có thể gật đầu đồng ý, thôi thì dù gì cũng c·hết, chỉ là c·hết sớm hay c·hết muộn thôi, nếu đã như vậy thì hãy thử lao đầu vào chỗ c·hết để tìm chỗ sống xem thế nào.
Thiên Thành thở dài nói: "Được rồi, chỉ có nước như vậy."
"Thế thì tốt rồi, kế hoạch đơn giản thôi, ngươi phá trận, ta sẽ bảo vệ xung quanh ngươi, trong lúc phá trận ngươi cũng phải dùng dương khí để tránh những đòn t·ấn c·ông mà ta không đỡ được." Lương Tín Nhân đơn giản vạch ra một kế hoạch.
"。。。" Thiên Thành muốn cạn lời với cái kế hoạch này, nếu như hắn cũng phải dùng dương khí để bảo vệ bản thân thì hắn không thể tập trung hơn trong việc phá trận, như vậy thời gian phá trận sẽ kéo dài hơn.
Lương Tín Nhân trông thấy Thiên Thành không nói gì, liền đưa tay lên vỗ vai hắn, nói: "Được rồi, đừng lo lắng chi nhiều, cứ làm tốt kế hoạch là được."
"Haizz, thế thì đi thôi, tiếp cận trận pháp thôi." Thiên Thành thở dài một hơn, sau đó hít sâu một hơi để lấy tinh thần, hắn tự cảm nhận vị trí trận pháp, rồi dẫn đầu đi trước.
Lương Tín Nhân cũng cẩn thận đi đằng sau.
Đi theo chỉ dẫn của Thiên Thành, hai người bọn hắn càng ngày càng tiếp cận trận pháp, đồng thời âm khí cũng càng ngày càng mạnh khi tới gần trận pháp, điều này làm đầu óc của hai người không được minh mẫn.
Thật ra là bọn hắn có thể dùng dương khí để chống lại ngay lúc này nhưng cơ hội lại không có nhiều, tránh để bị phát hiện, bọn hắn chỉ có thể chịu đựng cho đến khi đến gần trận pháp, lúc đó thì tiên hạ thủ vi cường.
"Tới rồi!"
"Đuỵt cụ, mặc dù biết trước âm khí ở đây sẽ còn kinh khủng hơn ở ngoài nhưng ai ngờ nó lại khác xa như vậy." Lương Tín Nhân đổ mồ hôi hột, nói nhỏ, nãy giờ cố gắng không dùng dương khí để chống đỡ, khiến hắn có chút khó chịu.
"Đằng kia, khói đen, thứ ở dưới chân hắn chính là trung tâm trận pháp, chỉ cần phá hủy chỗ đó là có thể phá trận." Thiên Thành đưa tay chỉ
Không hiểu sao, là do cảm quan của hai bọn hắn sai hay sao mà sao càng tới gần trận pháp thì không gian xung quanh càng trở nên tối.
Luồng âm khí dày đặc đến nỗi khiến màu sắc không gian cũng phải thay đổi và theo hướng chỉ của Thiên Thành, thì tại nơi đó âm khí như một cơn vũ bão vậy và nó đang được khói đen liên tục hấp thu.
"Đi thôi, tiếp tục tới gần, nếu như bị phát hiện thì nhanh chóng khởi động tu vi, vào luôn vị trí." Lương Tín Nhân trầm trọng nói, giờ đây mới thật sự là vào việc đây, chỉ cần sơ xuất là có thể lên bàn thờ ngắm gà thỏa thân bất cứ lúc nào.
"Đi!"
Hai người muốn nhanh chóng tiến vào trong trận nhưng cũng phải cẩn thận để không bị phát hiện, đây cũng là một loại dằn vặt khó chịu.
Thêm 5 phút trôi qua, sau bao lần xém bị phát hiện thì bọn hắn cũng đã có thể tiến vào trong trận, âm khí trong trận luôn tạo áp lực lên bọn hắn.
"Đây là con người? Đám con người ngu ngốc này lại dám tiến vào trong trận? Hừ, nếu đã tiến vào rồi thì đừng có ra nữa." Khói đen thầm nghĩ và khinh thường hành động này, việc tiến vào trận pháp chả khác gì tiến vào hang cọp, đây là muốn bắt cọp trong hang đây mà, nhưng muốn bắt cọp trong hang cũng không phải là dễ, đây là địa bàn của hắn, mọi thứ ở đây đều diễn ra theo ý muốn của hắn.
"Sắp rồi, còn một chút nữa là có thể đến trung tâm." Thiên Thành vừa đi vừa quan sát, đây là trung tâm của địch, bất cứ thứ gì cũng đều có thể bất ngờ xảy ra, vì để tránh tình huống như vậy xảy ra chỉ có thể cẩn thận quan sát.
"Đừng co-----"
Cạch!! Pằng!!
"Cẩn thận!!!"
Đang lúc Lương Tín Nhân đang định nói gì đó thì cũng may thay Thiên Thành liên tục để ý xung quanh và nghe thấy được tiếng lên đạn, hắn đã nhanh chóng đẩy Lương Tín Nhân sang một bên, tránh để bị đạn đánh trúng.
Vì là không dùng tu vi, nên nếu ăn một viên thì có khả năng ngủm luôn.
Tiếng súng vang lên, đường đạn xoẹt qua trước mặt Lương Tín Nhân, làm hắn không khỏi đổ cả mồ hôi hột.
"Cái l má, ít nhất cũng phải để ta nói xong đã chứ, đang định nói đừng có chủ quan mà người chủ quan lại là ta, đuỵt mọe xém nữa là lên bàn thờ ngắm gà với ông nội,
may quá, làm ta s·ợ c·hết kh·iếp." Lương Tín Nhân nội tâm hốt hoảng.
"Nhanh, dùng tu vi thôi, chúng ta đã bị phát hiện." Tiếng súng vang lên ở đây thì cũng đồng nghĩa với việc báo hiệu rằng bọn hắn đã bị phát hiện, ẩn nấp không còn là cách nữa.
Hai người vội vàng phát động tu vi, dùng dương khí lao về phía trung tâm trận pháp.
Pằng!! Pằng!! Pằng!!.
Trên đường lao tới, rất nhiều họng sũng chĩa về hai người bọn hắn mà bắn, nhưng cũng may thay do có dương khí hộ thân nên dù bọn hắn có bị dính đạn thì đo cũng chỉ là v·ết t·hương ngoài da.
"Hai tên này là ai? Làm cách nào mà bọn hắn có thể không b·ị t·hương khi bị dính đạn? Đây là đạn do thứ sức mạnh tối thượng của ta tạo ra kia mà." Khói đen thực sự bất ngờ "Nhưng không sao, với sức mạnh tối thượng của ta là vô hạn, các ngươi có thể chống đỡ được nhất thời chứ không thể chống đỡ được mãi mãi."
。。。
Thời gian trôi qua cho đến lúc hai người Lương Tín Nhân tới sát nút trung tâm trận pháp, phía dưới khói đen.
Khói đen lần này thật sự phải câm lặng, trên đoạn đường này hắn đã cho thật nhiều lính bắn đạn về phía hai người Lương Tín Nhân, nhưng vẫn không có phát nào là thực sự khiến hai người chảy máu, đến bây giờ súng vẫn bắn.
Không chỉ khói đen mà đến Lương Tín Nhân và Thiên Thành cũng cảm thấy bất ngờ.
"Ngươi..... ta..... chúng ta có thật sự nhầm không?" Lương Tín Nhân đứng im một cục, nhìn Thiên Thành, không biết diễn tả lời nói như thế nào.
"Chắc.... là không nhỉ?" Thiên Thành cũng không kém cạnh cũng đứng im, mặc cho đạn có bắn trúng hai người bọn hắn.
Lương Tín Nhân đưa tay lên vuốt dài khuôn mặt, ánh mắt khó tin, nói: "Sao ta nhìn thấy giang hồ, ăn đạn rồi nằm như rơm như rạ mà sao ta với ngươi chả sao vậy?"
"Ta cũng muốn hỏi ngươi đây, nơi dính đạn ta chỉ cảm thấy ngứa."
"Trước kia cứ nghĩ là cửu tử nhất sinh, ai mà ngờ sau khi lao vào thì như này, biết vậy lúc đó không cần phải ra sức chống đỡ âm khí, đi một đường vào luôn cho rồi." Thất vọng, thất vọng toàn tập.
"Thôi kệ đi, xem như là chuyện tốt, bắt tay vào phá trận thôi." Mấy khi lại được may mắn như này, nếu đã may mắn vậy thì chỉ có thể tận dụng thôi, Thiên Thành cũng tiến hành phá trận.
"Các ngươi thật sự nghĩ có thể vào chỗ của bổn tọa rồi ưng làm gì thì làm sao." Trong lúc hai người Lương Tín Nhân chuẩn bị phá trận, thì một tiếng nói bỗng như vang lên, kèm theo đó là uy áp đè xuống bọn hắn, khiến bọn hắn lần này quả thật bị áp lực.
"Cái gì? Uy áp thật mạnh, đây mới là sức mạnh thật sự của hắn sao?" Khó khăn bây giờ mới xuất hiện, cứ tưởng là có thể thoải mái hóa giả, ai ngờ vẫn là vui mừng quá sớm.
"Bổn tọa phải thừa nhận rằng các ngươi rất mạnh, rất khác với cái lũ kia, lại có thể chống đỡ được đạn được làm từ sức mạnh tối thượng của ta." Khói đen nói.
"。。。"
"Sức mạnh tối thượng? Đạn làm từ sức mạnh tối thượng? Đạn yếu thế này mà là sức mạnh tối thượng?" Hai người Lương Tín Nhân và Thiên Thành cùng chung ý nghĩ.
"Nhưng không sao, chắc cũng chỉ là do may mắn hoặc có thứ gì đó bảo vệ mà thôi, nếu như những thứ trên đã không gây hại được cho các ngươi thì để ta ra tay vậy," Khói đen nói xong thì cũng ngay lập tức biến hình, khói đen xung quanh dần dần teo nhỏ lại, theo thời gian trôi qua, hình hài của con quỷ cũng đã xuất hiện, khí thế cũng thay đổi theo.
"Các ngươi nên cảm thấy may mắn khi nhìn thấy bản thể thật sự của ta đi, dù sao cũng khá lâu rồi kể từ khi ta xuất hiện ở đây." Con quỷ tự hào nói.
Lương Tín Nhân và Thiên Thành hoàn toàn cứng đờ trước cảnh tượng này, thật sự là hãi hùng, kinh khủng.
Lương Tín Nhân đưa tay lên chỉ lấy con quỷ, cà lăm nói:" Đây..... đây là....."
"Sao vậy? Nhìn thấy tư thái của bổn tọa, ngươi không nói nên lời ư?" Con quỷ ưỡn ngực, nói
"Thiên Thành, đây.... đây là thứ quỷ gì? Nhìn ngu vậy?" Lương Tín Nhân nói hết cả câu, khuôn mặt khó chịu.
"。。。"
"Hừm.... khuôn mặt ngu ngu, óc nhỏ, dáng người dị hợm, mép miệng cao, không sai, đây là một trong thập đại phận quỷ, tà kiến Vọng Lượng Quỷ." Thiên Thành đưa ra cái nhìn khách quan đối với Vọng Lượng Quỷ rồi đánh giá, "Trước đây ta chỉ nghe sư phụ kể về con quỷ này, nhưng ai ngờ lần này thật sự gặp, đúng như lời nói của sư phụ, nhìn nó ngu thật."