Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 135: Chết Trên Chiến Trường Mới Là Cái Chết Vinh Quang




Chương 135: Chết Trên Chiến Trường Mới Là Cái Chết Vinh Quang

Còn bên phía Lương Tín Nhân hai người, sau khi tham gia vào việc hỗ trợ đám người tu luyện bằng cách đánh đằng sau đám lính.

Hai người bọn hắn nhận ra một điều bất thường, rằng những tên lính đứng đằng sau không hề di chuyển, bọn chúng vẫn giữ nguyên tư thế là ngắm súng, dù cho là Lương Tín Nhân hai người đã quẩy tung nóc đằng sau mà không

hề xuất hiện sự phản kháng nào đến từ đám lính.

"Có vẻ như con quỷ này chỉ có thể điều khiển được một số lính nhất định nhỉ, đây chẳng phải là phô trương thanh thế sao? Quỷ mà còn biết phô trương nữa." Lương Tín Nhân không.

"Dù sao đây cũng được tính là một đòn tâm lý mà, nhìn thấy đội quân lớn hơn mình đều phải run sợ." Thiên Thành vừa dùng gậy gõ đầu tên lính vừa nói chuyện.

"Hmm, tái sinh vô hạn nhỉ, để có thể để đám lính đằng trước liên tục tái sinh, nó đã đưa hết nguồn âm khí của nó lên phía trước để lại đằng sau là những tên lính bù nhìn không có tác dụng." Lương Tín Nhân vừa chém vừa phân tích, cả hai người bọn hắn phải luôn đi gần nhau để tránh bị trường hợp xấu xảy ra.

"Con quỷ này ngu nhỉ? Thay vì liên tục tái sinh ở đằng trước để đánh với lũ người tu luyện thì nó nên chuyển nguồn âm khí về đám lính phía sau, nhằm giữ được vị trí khoảng cách để có thể dễ dàng bắn súng."

"Ngươi đang làm quân sư cho nó đó à? Đừng nói nữa, việc nó liên tục hồi sinh đám lính ở đằng trước chắc chắn là có nguyên nhân nào đó trong này."

"Thế thì vì nguyên nhân gì?"

"Để xem.... có thể là để có thể điều khiển đám binh lính thì nó cần phải ở gần, hoặc là nơi đó có thứ gì đó mà nó cần bảo vệ chẳng hạn." Lương Tín Nhân phán đoán, bất cứ thứ gì xảy ra đều có nguyên nhân của nó, vấn đề bây giờ là tìm hiểu xem nguyên nhân đó là gì.

"Người nói có lý."

"Trước tiên hai chúng ta cứ dừng lại đã, nếu cứ liên tục chém g·iết lên phía trên thì sẽ đến lúc con quỷ đó phát hiện ra chúng ta, thay vào đó chúng ta hãy thử lén lút lẻn vào bên trong tìm kiếm, và để tránh bị phát hiện, người và ta phải mặc lấy đồ này." Lương Tín Nhân dừng lại việc chém g·iết vô ích, sau đó là cúi người xuống tháo hai bộ đồ lính Mỹ, một cái cho hắn và một cái cho Thiên Thành.

"Ta cũng phải mặc sao? Hôi bỏ mẹ, không biết cái thứ này tồn tại bao lâu rồi, đã vậy còn chưa giặt nữa chứ." Thiên Thành dừng tay lại, sau đó cầm lấy bộ đồ mà Lương Tín Nhân đưa, vừa mới để sát mũi thì đã ngửi được mùi ẩm mốc các thứ.



"Đừng kén cá chọn canh, nhanh mặc đi, chứ không lũ người tu luyện kia c·hết hết thì đến lúc đó hai ta cũng c·hết." Lương Tín Nhân vừa thay đồ vừa nói.

Thấy vậy Thiên Thành cũng chỉ có cắn rặng chịu khó mặc vào.

Sau khi cả hai mặc đồ hoàn tất, hai người bọn hắn bắt đầu lẻn vào bên trong hàng ngũ để tìm kiếm.

Đằng trước vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt, đằng sau Lương Tín Nhân hai người đã lẻn vào phân nửa.

Ở phân nửa này vẫn không có gì thay đổi, vẫn là đám lính bù nhìn nhưng thay vào đó, càng tới gần tuyến đầu hai người càng cảm nhận được luồng âm khí mạnh liên tục phát ra truyền lên tuyến trước.

"Thật mạnh, dù cho liên tục hồi sinh đám lính phía trước nhưng âm khí sót lại vẫn còn khá mạnh." Thiên Thành, phong thủy đại sư, là người dễ mẫn cảm với âm khí nhất, không khỏi cảm thán về lượng âm khí phát ra.

Lương Tín Nhân không nói gì, Thiên Thành nói tiếp.

" m khí lớn thế này, chỉ có thể là do hấp thụ từ những mộ địa phía trước thôi, nhưng mộ địa phía trước lại hoàn toàn không có xác c·hết hay những vật có tính âm."

"Người nghĩ sai rồi." Lương Tín Nhân lần này mới mở miệng.

"Lúc trước ta vẫn không hiểu tại sao dưới mộ lại không có ngươi nhưng bây giờ ta đã hiểu, với các người lính, người tu luyện khi đó, thì chỉ có c·hết trên chiến trận, chiến trường mới là c·ái c·hết vinh quang nhất, tại sao lại là vậy? Ngươi thấy đấy, tất cả những n·gười c·hết ở đây đều được đưa vô không gian này, nên dù cho có đấp mộ đi chăng nữa thì vẫn không ai tới thăm hay viếng, nếu như có người tới thì cũng như đám người tu luyện khi nãy, chỉ nhăm nhe vào cơ duyên, bảo vật, vì vậy dưới mộ chỉ có những thứ vô ích."

"Còn nếu như chôn ở trên chiến trường luôn, dù không ai tới thăm viếng, nhưng ít nhất, chiến trường này là nơi mà bọn hắn đã chiến đấu vì vinh quang cho đất nước, nơi đây cũng như là nhà." Lương Tín Nhân làm một loạt giải thích cho Thiên Thành nghe.

"Nói như vậy là dưới chân chúng ta đây là một hố xác, và con quỷ dựa vào đó mà hấp thu âm khí." Thiên Thành ngay lập tức hiểu ngay vấn đề. "Nhưng nếu như vậy thì có tuyệt vọng không cơ chứ? Nơi này quá to lớn, chúng ta cũng không thể ngay lập tức phá hủy, hay dừng việc hấp thu lại."

"Ngươi nói đúng, dù đã tìm ra được nơi phát ra âm khí nhưng chúng ta vẫn không thể tìm ra phương pháp phá hủy." Lương Tín Nhân nhìn xung quanh, nói.

"Chờ đã, hình như chúng ta bỏ qua một chi tiết nào đó?" Thiên Thành lúc nãy bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó



Lương Tín Nhân quay qua hỏi: "Chi Tiết gì?"

"Như ngươi nói trước đó, mọi thứ đều có nguyên nhân, nếu như dưới đất đấy xác c·hết, thì dù cho con quỷ có đứng ở bất kỳ chỗ nào đều có thể hấp thu đúng không?"

"Đún----.... Người muốn nói là...." Lương Tín Nhân lúc này mới hoàn toàn hiểu những gì mà Thiên Thành muốn nói.

"Đúng vậy, nếu dưới đất đầy xác c·hết thì không cần phải liên tục tái sinh đám lính phía trước, nhưng con quỷ này lại làm vậy, điều đó nói lên rằng, nó đang cố bảo vệ một thứ gì đó có liên quan đến nó, hoặc to lớn hơn rằng, nơi đó chính là vị trí hấp thu âm khí." Thiên Thành phán đoán.

"Để có thể biết thứ đó là gì, chúng ta nên tiến lên phía trước tiếp thôi."

"Ừ. Chờ đã." Thiên Thành đồng ý, khi cả hai đang muốn di chuyển tiếp thì Thiên Thành lại kêu lại.

Lương Tín Nhân không hiểu, giờ lúc nãy lại chờ thì nguy cơ càng cao: "Có chuyện gì nữa?"

"Đứng im, đừng nói chuyện, thu liễm khí tức." Thiên Thành chỉ nói ngắn gọn mấy chữ, sau đó là hoàn toàn đứng bất động, giống như những tên lính bên cạnh.

Thấy thế Lương Tín Nhân cũng nhanh chóng bắt chước theo.

Quả nhiên một lúc sau, bỗng nhiên có một làn khói đen bay qua trước bụng bọn hắn, nó chỉ đứng đó trong giây lát, xong lại tiếp tục di chuyển.

Cho đến khi khói đen hoàn toàn biến mất, Lương Tín Nhân và Thiên Thành hai người mới thở cái nhẹ.

"Đó là ... quỷ, có vẻ như nó chưa phát hiện ra chúng ta, đuổi theo nó thôi, có thể nó sẽ đến vị trí kia." Lương Tín Nhân nói, sau đó là ngay lập tức đuổi theo khói đen, ngay sau đó là Thiên Thành.



Mặt khác, sau một khoảng thời gian đôi co của hai bên tu luyện và lính, bên tu luyện giờ đây số lượng chỉ còn sáu phần mười so với lúc đầu, có người b·ị t·hương, có n·gười c·hết, người đuối sức, không chỉ là những tán tu, mà trong đó còn có người của gia tộc, người phụ thuộc gia tộc.

Nói tổng quát thì rằng giờ đây những người còn sống, ai ai cũng nhận ít nhất một lần đạn khiến cho một số chỗ trên cơ thể không thể tùy tiện động.

"Đệt mẹ, càng đánh càng cảm thấy nản, tụi nó cũng không biết chán à khi cứ phải hồi sinh liên tục." Lâm Bình mệt mỏi, không chịu được nên chửi cả lên, tuy chửi nhưng tay chân vẫn làm việc cực lực để chém g·iết, tính ra này giờ thì hắn cũng chém hơn trăm người rồi.

"Đừng có ở đó mà than vãn nữa, làm như chỉ có mình ngươi mệt. C·hết tiệt, Vẫn Lạc Trảm!!" Tạ Dũng chịu khó để không văn tục ra ngoài, tay dùng đao pháp.

"Tên đao pháp thì hay đấy nhưng uy lực cũng chả được bao nhiêu." Lâm Bình giờ này thứ gì nói ra khỏi miệng đều là lời nói thật, mệt rồi thì nói lời khách sáo làm đéo gì.

"Chê chê cái củ kẹc, may cho ngươi là chúng ta đang cần hợp tác để chống đỡ, nếu không ta lại cho ngươi nếm thử sự lợi hại." Tạ Dũng không chịu đựng được mà văn tục ra khỏi miệng luôn rồi.

"Ta lại sợ ngươi quá, ta lại cho người ăn một kiếm bây giờ."

"Các ngươi có thể thôi đi không? Thay vì đấu võ mồm thì tập trung vào chiến đấu." Giang Tiến, thanh niên khá nghiêm túc trong việc chiến đấu, không chịu được chửi lên.

"Hừ!"

Thời gian càng trôi qua nhiều bất lợi càng nghiêng về bên phía đám người tu luyện, mặc dù là bất lợi nhưng đám người tu luyện cũng dần nhận ra được thứ gì đó không được bình thường ở đây.

"Các ngươi có cảm nhận được gì không?"

"Khôn---..... Có, quả thật là có gì đó rất lạ, ta không thể hấp thu khí ở đây, mặc dù ta đã cố gắng hấp thu, cơ thể đang cố bài trừ thứ khí gì đó, trước đó không hề xuất hiện hình huống này."

"Ngươi nói ta mới để ý, đúng thật là vậy, bảo sao càng ngày các xuống sức."

"Không thể hấp thu? Bài trừ? Trong sử sách được ghi, có hai loại khí mà người tu luyện không thể hấp thu hoặc là khó để có thể hấp thu, đó là âm khí và sát khí." Tống Lĩnh vừa chém g·iết vừa nghe ngóng xung quanh vừa phân tích tình huống, hắn nhớ lại những gì đã nhìn trong sách trước đó.

Mặc dù được gọi là thiên tài và không để người khác vào mắt trước kia Tống Lĩnh, vì được gọi là thiên tài hắn cũng phải cố gắng hơn bất cứ ai để không bị người đời chê trách.

----------------

Đang bệnh nên có thể mai ta không viết được, mong bạn đọc thông cảm.