Chương 134: Hi Sinh Là Điều Phải Có
Lời nói của Tống Lĩnh, làm bên cạnh nghe Tống Lãnh không khỏi nhớ tới một sự kiện, đã từng có một khoảng thời gian ngắn Tống Lĩnh được Tống Thái Thương cử đi đâu đó, không hề có mặt ở nhà, cho đến khi cơ duyên này mở ra mới có thể thấy Tống Lĩnh trở về.
"Chẳng lẽ là lúc đó? Thứ gì đã khiến cho một người có tính cách kiêu ngạo như Tống Lĩnh trở thành như thế này?"
Không hề sai, với tư chất hơn người trong tu luyện và là con em gia tộc, Tống Lĩnh trước đó luôn cho bản thân kiêu ngạo và không để bất cứ ai vào mắt, nhưng cho đến khi lần này xuất hiện, hắn lại hoàn toàn lắng lại tính cách đó, để ý người hơn, khiêm tốn hơn và chịu khó hợp tác hơn, có lẽ người khác thấy đây là bình thường nhưng nó lại là điều lạ thường trong mắt Tống Lãnh.
Bản chất, tính cách của con người đó là một thứ cực kỳ khó để có thể thay đổi, trừ khi người đó gặp phải những thứ cực kỳ kinh khủng, có tác động tâm lý cực mạnh đối vời người xem hoặc n·ạn n·hân thì những thứ trên mới trở nên vô ý thức thay đổi.
Với những người vẫn chỉ có tu vi là luyện khí thì bọn hắn quả thật không hiểu những gì mà Giang Tiến và Tống Lĩnh đã nói, còn lại những người có tu vi Ngưng Linh thì hoàn toàn im lặng, hiểu được phần nào mà hai người nói.
"Được rồi, đây không phải là lúc để tranh cãi, chúng ta cũng nên thực hiện đánh trả thôi." Tuy không hiểu hai người này nói gì nhưng Lâm Bình vẫn biết tĩnh lại cuộc chuyện.
"Cũng đúng, chuyện này cứ để đó đi, đợi cho các ngươi tới Ngưng Linh Khí Cảnh các ngươi sẽ tự động biết." Giang Tiến nói.
"Tốt, giờ thì phản công thôi." Cũng may sao đám người tới đây cũng không phải là tay không, mà có đem theo v·ũ k·hí, nhưng cũng chỉ là v·ũ k·hí cận chiến như đao, kiếm, gậy bình thường, ngược lại thì những người chủ chốt của gia tộc thì lại có được một, hai cây hạ lưu linh kiếm hoặc là đao.
"Đợi chút nữa đi, đợi cho bọn chúng tới gần một chút nữa, chúng ta có thể ngay lập tức lao lên luôn, không cần phải sợ một người bị nhiều người ngắm vào."
Trước đó đám người tu luyện này vẫn còn quá non nớt khi ở trên chiến trường, nhưng chỉ mới một lát sau đám người này cũng đã nhanh chóng thích nghi được, đây có lẽ chính là khả năng thích nghi của người tu luyện chăng? Có lẽ là vậy, cũng nhờ thứ này, mà nhiều người đã quan sát được nhiều thứ, mỗi người một ý kiến khiến kế hoạch tác chiến trở nên tốt hơn mà không cần sự chỉ đạo của gia tộc các thứ.
Nói đến hợp sức nếu như người tu luyện có thể hợp sức lại như thế này là tốt nhưng, thế đạo vô thường, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì t·ranh c·hấp sẽ không bao giờ kết thúc.
"Có vẻ như bên kia đã chuẩn bị xong các thứ rồi, chúng ta cần làm gì?" Thiên Thành quay qua hỏi Lương Tín Nhân.
"Bên đó muốn làm gì?" Lương Tín Nhân hỏi ngược.
"Nếu như nhìn không lầm thì bọn hắn muốn đợi bọn lính kia lại gần rồi lao ra chém g·iết."
"Lao ra chém g·iết? Liệu có g·iết được không khi--... à không, chắc là được, đám lính này không phải con người cũng không tồn tại dưới dạng quỷ, chỉ là một đám xác không hồn."
"Thế chúng ta cũng lao ra giúp nhỉ? Lúc bị đuổi xuống núi ta có trộm được của sư phụ cái gậy mà ổng hay dùng để chống này, không biết sức mạnh thế nào nhưng ổng quý nó lắm." Thiên Thành nói, sau đó từ chiếc túi bên hông, rút ra một cái gậy.
Lương Tín Nhân nghe xong thật muốn sa mạc lời, hắn mà có thằng đồ đệ như này thì thà không có còn hơn, nhưng mà giờ mới để ý rằng cái túi bên hông Thiên Thành không phải túi bình thường mà là túi trữ vật nhỉ, cũng đồng dạng là không gian trữ vật nhưng lại là cái túi chứ không phải là cái nhẫn.
" Tông môn ban người mà sao giàu thế, đệ tử cũng có một cái túi trữ vật. Cây gậy này là đả cẩu bổng à?" Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
Nhưng chuyện chính vẫn là có nên giúp đỡ hay không?
"Thế thì đợi hai bên đánh nhau rồi chúng ta xuất hiện sau lưng bọn lính đánh, tránh được trường hợp vô ý ăn đạn và bị ngắm tới."
"Ok, chuẩn bị luôn thôi, đám người tu luyện sắp hành động rồi."
Giờ đây, đám lính Mỹ đã hoàn toàn bao vây lấy đám người tu luyện, cũng đồng nghĩa với việc vòng tròn bao quanh cũng càng ngày thu hẹp, phù hợp cho đám người tu luyện ra tay, nhưng khó khăn là dày, như một cái tường thành dày vậy, rất khó để xuyên thủng qua.
"Sắp rồi, chỉ còn một chút nữa, chỉ cần bọn chúng tiến lên một bước nư---..... Có chuyện gì vậy? Sao bọn chúng lại dừng lại? Nhưng không quan trọng, Tấn công đi." Đặng Mạc đang chờ đợi, chờ đợi thời cơ chín mùi để có thể phát động t·ấn c·ông, nhưng chỉ còn một chút nữa thì đám lính trở nên bất động không hề di chuyển, mặc dù đám lính đã không hề di chuyển nhưng may thay bọn chúng vừa vào đủ tầm để có thể thực hiện hành động, do đó hắn cũng ngay lập tức phát động t·ấn c·ông.
Theo tiếng kêu của Đặng Mạc phát ra, cả bên đám người tu luyện đều hưởng ứng lấy, cầm đao, cầm kiếm, cầm gậy, tay không đều lao lên phía trước như muốn tử chiến vậy.
Mà cũng đúng thôi, chỉ cần sơ xuất một cái thôi thì bọn hắn sẽ c·hết, nên sự tập trung của đám người tu luyện lần này là cực kỳ cao, nếu không thể né được đạn, thì ít nhát nên để cho nó trúng chỗ nào đó ít hiểm hơn là những thứ mà đám người tu luyện nghĩ lúc này.
Thêm nữa, lần này đột ngột lao lên cứ tưởng rằng sẽ khiến cho đám lính hưởng ứng không kịp, sau đó sẽ trở thành một trận đồ sát từ phía đám người tu luyện, nhưng không, khiến cho bọn họ thất vọng rồi.
Khi vừa ló người ra khỏi gò đất thấp, thì đám người đã thấy đám lính trước mắt lúc này đã giơ lên sẵn vũ khi và ngắm về phía bọn hắn.
Tình huống lúc này giống như là đưa đầu lên cho tụi nó bắn vậy.
Bất ngờ chưa được bao lâu thì hàng loạt tiếng súng lại lần nữa vang lên.
Pằng!!! Pằng!!! Pằng!!!......
"Sao lại...."
"Aaa."
"Aaaa."
“…”
Tình huống bất ngờ lại một lần nữa xảy ra khiến cho đám người đều phải đứng hình, rất nhiều người do chủ quan đã ngã xuống, có nhiều người may mắn né được loạt đạn đó khỏi vị trí hiểm.
Nhưng đã tiến ra tới đây rồi thì không thể lần nữa rút về, Lâm Bình nhanh chóng thay lời của Đặng Mạc hô lên: “Tiếp tục t·ấn c·ông, v·ũ k·hí bọn chúng dùng cần một khoảng thời gian để có thể thay đạn, ngay lúc này hãy tiến lên, g·iết được càng nhiều càng tốt, trước khi bọn chúng bắn loạt tiếp theo, đừng để người ngã xuống hi sinh vô ích.” Lời nói trông thật cao cả làm sao.
Và cũng để chứng minh cho những người khác thấy rằng hắn không phải là một người chỉ biết nói suông, Lâm Bình đã đứng lên và cầm kiếm lao về phía trước chém đôi người một tên lính, sau đó là đến một tên khác.
Sự nhiệt tình và “hăng hái” của Lâm Bình khiến cho những người khác xem mà làm gương, rồi dần dần cũng cầm v·ũ k·hí của mình và lao lên chém g·iết.
Giờ đây nơi này mới thật sự là một bãi chiến trường đúng nghĩa.
Xác c·hết phơi đầy trên đất, có cả của hai bên, mặt đất nhướm đỏ bởi v·ết m·áu, trong không khí trần ngập mùi máu tươi và mùi thuốc súng, những tiến kêu đau đớn, tiếng v·a c·hạm bởi v·ũ k·hí của hai bên vang lên khắp chiến trường.
Không chỉ bên đám người tu luyện, cách đó không xa trốn trong bụi rậm hai người Lương Tín Nhân và Thiên Thành cũng đều đã tham chiến, Thiên Thành thì dùng cây gậy ă·n c·ắp được từ sư phụ hắn để đánh, còn Lương Tín Nhân thì nhặt v·ũ k·hí của người tu luyện đ·ã c·hết trước đó lên để dùng nhằm tránh bộc lộ bản thân quá nhiều.
Trôi qua được 10 phút, cả hai bên vẫn đang tiếp tục chém g·iết, không có dấu hiện dừng nhưng lạ rằng, quân số bên đâm người tu luyện ngày một giảm mà quân số bên đám lính lại hoàn toàn không thay đổi.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Từ nãy đến giờ, cứ chém c·hết bao nhiêu tên lính thì bên kia giống như lần nữa sản sinh ra vậy, nếu cứ tiếp tục thế này thì chưa đợi chúng c·hết hết, chúng ta đã bị mài c·hết rồi.” Tạ Dũng vừa chém g·iết vừa quan sát tình hình.
“Nói như vậy đồng nghĩ với bọn chúng không phải là thứ tồn tại sẵn ở đây mà được tạo ra nhỉ?” Lâm Bình phán đoán
“Vậy là sẽ có người đứng sau điều khiển?”
“Không phải người, ngay từ đầu nơi này đáng lý đã không tồn tại người, mà là quỷ, ma các thứ.”
“Cũng chưa chắc, có thể là người tạo ra nơi này đã thiết lập nên.”
“Bất kể là trường hợp nào đi chăng nữa, thì cũng không thể tránh khỏi trường hợp bị điều khiển nhỉ? Nếu như đã bị điều khiển, thì với số lượng lính đông như này thì người điểu khiển phải đứng gần để có thể duy trì liên kết, thế nêu điều chúng ta cần làm là vừa chém g·iết vừa tìm kiếm người điều khiển.” Giang Tiến chen mồn vào cuộc trò chuyện của hai người kia và nói, và lời nói của hắn cũng không hề sai.
Những người nghe được lời nói của Giang Tiến đều đồng ý với ý kiến của hắn, vì vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, cho đến khi tất cả người tu luyện đề biết mục đích cần phải làm.
----------------------
Cảm ơn KTH 100, oathuong đã để cử.