Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 133: Cộng Hưởng




Chương 133: Cộng Hưởng

Không biết từ đâu, từ lúc nào mà tứ phía đã mọc lên rất nhiều cái đầu người, rồi dần dần cả người mọc lên từ dưới đất, mỗi một người trên tay đều cầm theo súng, rất nhiều loại súng khác nhau nhưng nhìn khá là cũ kỹ, bọn hắn đã lên đạn và ngắm về phía đám người.

Giờ đây nhìn toàn cảnh, đám người tu luyện đã bị bao vây hoàn toàn và trở thành những cái bia tập bắn biết di chuyển của những tên mặc quân phục.

Đó là khoảnh khắc trước khi Đặng Mạc la lên và sự chú ý của đám người là người b·ị b·ắn ngã.

Và ngay khi Đặng Mạc la lên, đám người mới thật sự ý thức được rằng thứ mà bọn hắn phải đối mặt không phải là huyễn cảnh do huyễn trận tạo ra mà là thực sự.

Và tiếng la của Đặng Mạc cũng là sự khởi đầu cho sự càn quét của những tên mặc quân phục.

Pằng!!! Pằng!!! Pằng.......

Rất nhiều tiếng súng vang lên, từ một nơi yên ắng nay đã trở thành một bãi chiến trường thực sự.

Cứ mỗi tiếng súng vang lên là bên đám người tu luyện lại thêm một người ngã xuống.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo là mùi thuốc súng và mùi máu tươi tràn ngập khắp chiến trường.

"Nhanh, nhanh tìm chỗ trốn, tản ra hoặc là tiếp cận đánh trả đám c·hết tiệt đó, nhìn theo quân phục mà bọn hắn đang mặc thì chắc chắn là lính Mỹ." Giang Tiến, người có nhiều kinh nghiệm trong các cuộc chiến, đã phản ứng lại ngay lập tức, đưa ra mệnh lệnh cho đám người tu luyện.

Nhưng cũng may là có mệnh lệnh của Giang Tiến mà đám người tu luyện không bị hốt hoảng do không có người lãnh đạo.

"Chỗ kia, chỗ kia có một gò đất thấp, chúng ta có thể tạm trốn chỗ đó." Một người trong đám người tu luyện la lên và nhanh chóng lao tới chỗ gò đất đó trốn.

Những người khác cũng nối đuôi nhau mà theo, kể cả người của gia tộc, vừa chạy vừa né lấy đạn bắn tới.

Trong thời bình, để có thể tìm được một nơi chiến trường như này là rất khó, hầu như là những cuộc chiến nhỏ lẻ diễn ra giữa hai đám người tu luyện có hai mươi người, quá lắm thì lại là hai băng đảng xã hội đen, vì vậy kinh nghiệm chiến đấu của người tu luyện sống trong đô thị là rất ít, kể cả người của gia tộc.

Như đã nói trước đó, người tu luyện trừ khi đạt tới Ngưng Linh Khí Cảnh còn không khi đối mặt với v·ũ k·hí nóng mà trúng chỗ hiểm thì cũng ngỏm như thường. Nói c·hết ở đây là việc trúng đạn chỗ hiểm, nhưng người tu luyện vẫn có thể né tránh để không b·ị b·ắn trúng chỗ hiểm mà trúng những chỗ khác dẫn tới b·ị t·hương không thể di chuyển mượt mà.



Lượt đạn đầu tiên đã qua, chưa gì bên người tu luyện đã mất 1/10 số người vốn có trước đó, còn lại số người đã trốn xuống được gò đất thấp.

Lúc này đây, phía xa xa bụi cây, có hai người đang nằm lòi cả chân ra bên ngoài nhưng lại không ai biết, không ai khác đó là Lương Tín Nhân và Thiên Thành.

"Sao ngươi biết đây không phải huyễn cảnh?" Thiên Thành nhìn tình huống trước mắt, sau đó bất ngờ nhìn Lương Tín Nhân hỏi.

Trước đó không lâu, Lương Tín Nhân tự nhiên kêu hắn chạy trốn.

"Ta cũng không biết đây không phải là huyễn cảnh." Lương Tín Nhân trả lời.

"Thế sao ngươi..." câu trả lời của Lương Tín Nhân không đủ sức thuyết phục đối với Thiên Thành.

"Là do cảm giác."

"Cảm giác?"

.......

Kể từ lúc tên mặc quân phục xuất hiện, Lương Tín Nhân không hiểu sao đã cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ trên người tên kia truyền tới.

Không phải là cảm giác nguy hiểm, hắn vẫn chưa đủ kinh nghiệm để có thể cảm nhận được khi nào thì xảy ra nguy hiểm.

"Đây là..." Hắn vẫn cứ tưởng là do hắn cảm nhận sai, cho đến khi tên kia bắt đầu giơ súng lên và bắn thì hắn mới hoàn toàn xác nhận bản thân cảm nhận được lúc đó là không hề sai.

Khi viên đạn được bắn ra khỏi súng thì ngay lập tức ngay tại khủy tay của hắn bỗng nhiên trở nên đau đớn.

Lương Tín Nhân nhanh chóng điều tra, cảm nhận lại cơ thể thi phát hiện, trước đó đã từng phá giải nguyền rủa của Yểm Quỷ lại lần nữa xuất hiện.

"Đây thực sự là có chuyện gì?" Lương Tín Nhân thật sự hốt hoảng, nếu như nguyền rủa trở lại thì hắn có cần phải đi phá giải nữa không? Tên kia nếu bắn tiếp súng thì hắn có đau nữa không? Nhưng bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ đến những thứ đó, trước tiên cứ trốn đã, việc này có thể làm điềm báo.

Lương Tín Nhân kéo Thiên Thành cùng chạy.



Tiếp đó tình huống thì như hiện tại.

"Thiên Thành, liệu một người trước đó bị nguyền rủa bởi quỷ, sau đó đã phá giải rồi, thì không biết liệu có tình huống nguyền rủa này lại lần nữa xuất hiện?" Lương Tín Nhân quay sang hỏi Thiên Thành.

"Nguyền rủa lại xuất hiện? Ta không biết, vì tất cả trường hợp bị quỷ nguyền rủa ta gặp thì đều đ·ã c·hết." Thiên Thành tự nhiên trả lời.

"Thế à..."

"Nhưng... nhưng cũng có thể là do cộng hưởng."

"Cộng hưởng?"

"Quỷ tuy nhiều loại, nhưng đều có chung một nguồn gốc và nơi phát ra năng lượng là âm khí, có lẽ là do phong ấn cũng có những thứ trên, nên mặc dù phong ấn của quỷ này mà gặp quỷ kia thì sẽ bị cộng hưởng làm xuất hiện, nhưng nó chỉ kích thích thôi chứ không mang hiệu ứng nguyền rủa nên không sao." Thiên Thành giải thích

"Thì ra là vậy." Nghe Thiên Thành nói vậy, Lương Tín Nhân mới thở phào yên tâm.

"Thế cái này thì có liên quan gì tới chuyện này?" Trả lời câu hỏi là do bản năng tự nhiên, trước giờ Lương Tín Nhân cũng hay hỏi và hắn trả lời.

"Ta nghĩ chuyện này có liên quan tới quỷ, người hãy thử tĩnh tâm và cảm nhận đi."

Thiên Thành nghe Lương Tín Nhân nói như vậy thì cũng tĩnh tâm lại, sau đó cảm nhận, sau đó là không khỏi bất ngờ.

"Đây là.... âm khí?" tuy chỉ trong một khoảnh khắc thôi nhưng hắn kịp thời cảm nhận được trên người tên lính truyền lại một tia âm khí.

"Nói như vậy, bên trong này thật sự có quỷ? Làm sao có thể."

"Không gì là không thể."



"Giờ thì phải làm thế nào? Nơi đây không thuộc phạm trù phong thủy cũng không tồn tại thứ gọi là phong thủy, nên ta không thể làm được gì."

"Đừng suy nghĩ đến những thứ đó, việc chúng ta cần làm là tìm và xác định xem đây là loại quỷ gì và tại sao nó lại có thể xuất hiện ở đây?" Lương Tín Nhân bình tĩnh nói, hắn đang cố gắng rèn luyện cho bản thân một cái đầu lạnh.

"Ngươi nói đúng, nhưng làm cách nào?" Thiên Thành cũng đồng ý với lời nói của Lương Tín Nhân, nhưng khi nhìn xa phía trước thì tự hỏi rằng nên làm cách nào.

Trở lại với đám người gia tộc và người tu luyện sáu khi trốn xuống gò đất thấp, đội quân lính Mỹ đang di chuyển lại gần gò đất.

"Đây là có chuyện gì? Nếu như không phải là huyễn cảnh thì đáng ra nơi đây phải không có người mới đúng, nhưng tại sao từ đâu lại lòi ra đám lính Mỹ này?" Lâm Bình không hiểu nói.

"Hoặc có lẽ bọn chúng không phải con người." Tạ Dũng lần này lên tiếng.

Lời nói của Tạ Dụng khiến cho đám người phát giác được vấn đề "Đúng vậy, bọn chúng có thể không phải con người, mà là một thực thể sinh ra và tồn tại trong này, nhưng tại sao lại là lính Mỹ? Chắc chắn phải có nguyên do nào khác chứ."

"Giờ không phải là lúc quan tâm vấn đề này, chúng ta đã bị bao vậy, nếu bây giờ mà không đưa ra phương án hành động thì đợi đến khi bọn chúng áp sát tới gần và bao vây chúng ta, đến lúc đó thì đã muộn." Giang Tiến nói, hiện tại tất cả mọi người ở đâu đều đang trốn dưới gò đất thấp, nếu như không khai thác hành động thì nơi đây có thể trở thành mồ chôn tập thể.

"Tiến lên đánh chứ? Theo những gì ta quan sát được thì bọn chúng chỉ là lính bình thường và trên tay cầm súng mà thôi, mặc dù bọn chúng có súng nhưng chúng ta là người tu luyện, có thể né tránh được phần nào." Đặng Mạc, tuy lần trước có hốt hoảng bởi sự tình bất ngờ xảy ra, nhưng hắn cũng nhanh chóng tĩnh người lại, chú ý quan sát.

"Đây quả thật là ý kiến đơn giản nhưng hợp lý trong tình huống này."

"Bọn chúng không phải con người, nên có lẽ hoạt động của bọn chúng không được tự nhiên, do đó chúng ta có thể đơn giản né tránh được các phát bắn."

"Nếu đây không phải huyễn cảnh, thì để thoát khỏi đây chỉ có nước lao lên đánh nhỉ?"

"Đến lúc vận dụng khí rồi, phải nói là từ lúc sinh ra tới giờ, mới tham gia một trận chiến có quy mô lớn thế này, quả nhiên cuộc sống đô thị không phù hợp với người tu luyện chúng ta."

"...."

Rất nhiều người đồng ý với ý kiến của Đặng Mạc, cũng nhiều người than thở lấy cuộc sống đô thị hiện tại, nếu như không phải là đô thị thì bây giờ bọn hắn đã không phải băn khoăn trong tình huống này.

"Các ngươi nói như thế là hoàn toàn không đúng, đúng là đô thị là nơi hạn chế người tu luyện nhưng các ngươi có thật sự biết mặt tối của nó không? Nó không hề khác gì với các cuộc c·hiến t·ranh chấp xưa, vì để cho dân chúng bình thường không bị cuốn vào, các ngươi có biết bọn ta phải nổ lực và che giấu đến cỡ nào không?" Giang Tiến và đồng bọn không chịu được, nổi điên nói.

"Hắn nói không sai, chỉ do là các ngươi mới luyện khí tu vi nên không biết mà thôi, càng tu luyện, càng trở nên lớn mạnh, các ngươi mới thật sự hiểu được bản thân nhỏ bé đến thế nào, trước đây không lâu ta cũng như các ngươi vậy, cho đến khi ta đạt đến tu vi Ngưng Linh Khí Cảnh thì thế giới quan ta mới hoàn toàn thay đổi." Tống Lĩnh không hoàn toàn kể ra mà là ngấp nghé nói, lời nói không nhiều nhưng trọng tâm là có đủ.

------------------------

Cảm ơn KTH 100 và thành nguyễn đã đề cử.