Chương 13: Giày Vò Và Đồng Cảm
Đi đến địa điểm cần đưa đón, Lương Tín Nhân cầm điện thoại lên, mở ra phần tin nhắn, nhắn tin cho đối phương.
"Này, ra ngoài đi, Nhân đang ở trước nhà Hòa này."
"Là sao?" Phía bên kia phản hồi
"Không phải hồi chiều có hẹn với Trâm Anh là đi bar sao."
"Ừ đúng vậy, nhưng người đến đón phải là Trâm Anh chứ, chứ sao lại là Nhân?"
"Bên phía Trâm Anh thì vũ nó sẽ là thằng đi đón, yên tâm đi."
"Thế thì đợi xíu, giờ ra."
Đọc xong tin nhắn, Lương Tín Nhân quyết định đi sang quán nước bên cạnh ngồi đợi thay vì đứng đó đợi. Quả nhiên một lúc sau hắn cảm thấy quyết định này của mình thật là đúng đắn, 15 phút sau nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của người cần đợi xuất hiện.
Lương Tín Nhân lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho phía bên kia, phía bên kia vẫn hồi âm lạ là đợi xíu.
Lại qua thêm 5 phút, một bóng hình xinh đẹp từ trong ngõ đi ra.
Một thiếu nữ với mái tóc dài, xoăn, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng trẻo, vóc người nhỏ bé cao tầm khoảng mét 6, tuy thân hình nhỏ nhưng lại có những chỗ không hề nhỏ, eo thon, lại nói tối nay thiếu nữ mặc cho mình một bộ đồ bó sát người nên vóc dáng của cơ thể được hiện ra hoàn toàn trước mắt, do hiện tại trời đã tối nên Lương Tín Nhân không thể nhận ra là đối phương có trang điểm hay không, nhưng điều đó đã không quan trọng nữa.
Thiếu nữ bước tới phía trước mặt Lương Tín Nhân, thấy Lương Tín Nhân đang chăm chăm nhìn mình, thiếu nữ khẽ mỉm cười, nói:
"Thế Nào? Xinh không?'
Nghe thế Lương Tín Nhân tặng cho thiếu nữ trước mắt một ngón tay cái.
"Xinh đẹp, còn xinhh đẹp hơn bình thường."
Nói đến đây Lương Tín Nhân cười lên một cái.
Đúng vậy, thiếu nữ trước mắt là người mà Lương Tín Nhân đang đợi, Lê Hiền Hòa.
Nhận được lời khen của Lương Tín Nhân, Hiền Hòa trở vui vẻ. Đúng vậy, người con gái nào chả muốn được người khác khen mình xinh đẹp.
Tại trường, Lê Hiền Hòa được rất nhiều người theo đuổi, khi còn là năm nhất, Lương Tín Nhân cũng là một trong những người đấy, nhưng hiện tại hắn đã có bạn gái, nên cảm xúc hiện tại của hắn đối với Lê Hiền Hòa cũng chỉ là bạn không hơn.
"Được rồi, lên xe đi bên kia chắc tụi nó cũng đợi nãy giờ."
Nói thế, hắn lập tức trở lại xe, khởi động máy, Lê Hiền Hòa cũng lập tức theo sau, leo lên xe của hắn.
Xe của hắn có một thứ rất đặc biệt, đó là yên xe rất trơn. Nên khi Lê Hiền Hòa leo lên xe, cơ thể dần bị trượt về phía trước, hai ngọn núi hùng vĩ, mền mại chạm vào phía sau lưng của Lương Tín Nhân.
Cơ thể của hắn cứng đờ, dục hỏa lại lần nữa trỗi dậy.
Ở phía sau, Lê Hiền Hòa cũng nhận ra điều bất thường này nên không khỏi đỏ mặt.
Thấy Lê Hiền Hòa như thế, Lương Tín Nhân khuôn mặt xấu hổ nói
"Xin lỗi, yên xe hơi trượt nên thông cảm. Nếu không thì lấy hai tay chặn phía trước?"
"Không.... Không cần, hai tay cứ chặn như thế thì rất đau, nên cứ để vậy đi."
Nói xong mặt Lê Hiền Hòa càng trở nên đỏ hơn, cơ thể Lương Tín Nhân như bị kích thích, gượng cười nói
"Thế thì chúng ta đi thôi."
Lê Hiền Hòa gật đầu.
Trên đường đi, nhiều lần xe đi qua đường không được bằng phẳng, cũng như là nhiều lần phanh xe lại, thì sau lưng lại bị đẩy tới một cách mềm mại, Lương Tín Nhân cảm thấy bản thân thật khổ, hồi sáng sớm khi cõng Trần Tuyết Anh đến bệnh viện đã bị đè một lần, thế mà tối nay hắn cũng bị lại giống như vậy một trường hợp, cổ tà hỏa trong cơ thể dần dần càng to, hắn sắp không kiềm chế được đầu óc và bản thân mình. Có thể đối với người khác thì đây là một điều sướng, nhưng đối với hắn thì đây là một sự giày vò, hắn không thể làm gì có lỗi với người yêu hiện tại.
Cũng mắn thay, cuối cùng bọn hắn cũng tới điểm hẹn, thời gian đã trễ hơn 30 phút so với thời gian hẹn trước, nhưng ngay tại chỗ đó lại không có ai.
Thế là bọn hắn dừng xe lại, đứng đợi tại đó, bầu không khí lúc này có chút im lặng, có chút ngại ngùng, không ai nói gì với ai cả.
Một lúc sau, phía trước tiến tới một chiếc xe, đó là xe của Trường Vũ, phía sau có trở thêm Trâm Anh.
Để thoát khỏi lúng túng, Lương Tín Nhân lập tức tiến lên phía trước chào hỏi.
"Sao trễ thế?" Tiếng nói của hắn mang theo trách cứ.
"Thật ra là tao đã tới sớm rồi nhưng....." Trường Vũ giọng nói càng ngày càng nhỏ đi. Hắn cảm thấy sau lưng hắn đang có một ánh mắt rét lạnh đang nhìn lấy.
"À, là do trên đường kẹt xe." Trường Vũ lập tức thay đổi lý do, lúc này sau lưng đã hết cảm giác bị nhìn, hắn liền thở phào một cái.
Lương Tín Nhân nhìn thấy Trường Vũ như thế, trong mắt hiện lên vẻ đồng cảm, hắn tiến tới, tay vác lên vai Trường Vũ, nói:
"Mãi là anh em."
Nghe thế, Trường Vũ cũng quay sang nhìn hắn, ánh mắt như nhìn thấy đồng loại, mở miệng nói theo
"Mãi là anh em."
Phía sau, hai thiếu nữ trông thấy bọn hắn như thế cũng trầm mặt, không nói gì.