Chương 12: Kế Hoạch Tỏ Tình
Nhầm che đi sự lúng túng của mình, Lương Tín Nhân chóng thay đổi sự chú ý của cô gái bằng cách khuôn mặt trở nên chăm chú, mở miệng trước
"Em cảm thấy thế nào rồi, cơ thể đã tốt hơn chưa?"
Nhìn thấy Lương Tín Nhân nghiêm túc như thế, cô gái thành thật trả lời
"Cảm ơn anh đã quan tâm, em đã khỏe hơn rồi."
"Thế thì tốt." Lương Tín Nhân cũng gật đầu.
Đến đây không ai nói gì nữa, nhất thời trong phòng trở nên im lặng, bầu không khí dần trở nên lúng túng.
"Cảm ơn anh đã đưa em đến đây, em tên là Trần Ánh Tuyết."
Trần Ánh Tuyết lần nữa mở miệng giới thiệu bản thân.
"Anh là Lương Tín Nhân." Lương Tín Nhân cũng giới thiệu lại bản thân.
Trong phòng lúc này lại lần nữa lâm vào trong yên lặng.
Vì để chấm dứt sự yên lặng này, Lương Tín Nhân quyết định đánh bài chuồng, nói
"Thế nhé, anh cũng đi đây."
Nói xong, Lương Tín Nhân lập tức quay người chạy ra khỏi bệnh viện, để lại Trần Ánh Tuyết trong phòng, nhìn hắn bóng lưng mà thất thần.
Một lúc sau mới thoát khỏi thất thần, Trần Ánh Tuyết lập tức cầm lên điện điện thoại, gọi về lên gia đình.
Ra khỏi bệnh viện, lúc này cũng đã quá trưa, Lương Tín Nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy mình thật oan uổng, chỉ là đi ăn một tô Phở thôi mà phải chịu giày vò thế này, đã thế tô Phở còn chưa ăn hết.
Lần này Lương Tín Nhân cũng bắt đầu suy nghĩ về việc ăn trưa, đang trong lúc băn khoăn về việc ăn thứ gì, thì lúc này hiện thoại hắn vang lên tiếng tin nhắn, nhìn lại thì nó đến từ nhóm bạn của hắn.
"Đi net không tụi mày? Tao vừa phụ mẹ tao đóng bông xong, cũng chưa ăn trưa nữa, ra đó ăn mì gói."
"Theo."
"+1"
"+1"
.....
"Chốt Trúc Linh nhá."
Do nhóm gồm tám người mà bảy người đã đồng ý đi rồi nên không còn cách nào khác Lương Tín Nhân cũng theo.
Đến nơi hẹn, Lương Tín Nhân tiến vào bên trong thì đã thấy đám bạn hắn ngồi đó, hắn tiến tới vị trí của mình, ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, Trường Vũ, đứa bạn ngồi bên cạnh hắn đã bắt đầu hối
"Anh Lương mở máy vô game nhanh, tụi tao đợi mày nữa thôi á, lần này ngẫu nhiên 4vs4 đánh với nhau."
"Thế tụi mày chia nhau luôn đi rồi kêu tao, tao đi gọi đồ ăn luôn, sáng chưa kịp ăn xong tô Phở đã phải vội vàng rồi."
"OK."
Lương Tín Nhân bật máy tính, mở lên mục lục đồ ăn đặt tô mì trứng theo đó là một chai sting, đủ một combo cho mọi game thủ việt.
Xong xuôi mọi thứ Lương Tín Nhân nhìn sang nhóm bạn, có vẻ như bên đó mọi thứ cũng đã xong, Lương Tín Nhân lập tức gia nhập nhóm, lần này tụi hắn chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Một tựa game được sản xuất bởi một công ty game nằm ở Hoa Kỳ, nhưng nhiều người lại nói công ty này làm phim còn hay hơn cả làm game khi sự cân bằng của game không được tốt.
Chơi được một lúc, mì trứng của Lương Tín Nhân cũng đến, hắn bỏ ra 30 nghìn để ăn món mì thơm ngon này hắn cảm thấy là xứng đáng.
Chơi thêm một hồi lâu nữa, trời bắt đầu trở tối, do trong phòng lúc nào cũng để ánh đèn mờ nên muốn biết thời gian thì chỉ có nhìn vào đồng hồ.
"Bỏ mẹ, tao quên đéo đi chợ, thôi tụi mày tiếp tục, tao rút trước."
Bỗng một đứa trong nhóm hốt hoảng kêu lên, nói xong tên đó lập tức tắt máy, xách theo mũ, chạy ra khỏi quán, thấy thế những đứa khác cũng bắt đầu nhao nháo đi về.
Một lúc sau, tại đó cũng chỉ còn lại hai người, Trường Vũ và hắn. Lương Tín Nhân cũng tính tắt máy đứng lên, thì bên cạnh tiếng nói của Trường Vũ vang lên
"Xíu nữa đi bar không, tao có rủ theo Hiền Hòa và Trâm Anh."
Nghe thế Lương Tín Nhân không lập tức trả lời mà là nhìn về phía Trường Vũ hỏi ngược lại
"Mày đang âm mưu thứ gì?
"Thực ra tao chỉ rủ mỗi Trâm Anh để đi chơi rồi tỏ tình, nhưng Trâm Anh lại rủ thêm Hiền Hòa theo, nên không còn cách nào đành rủ thêm mày."
"Ý mày là muốn tao kéo Hiền Hòa qua một bên để mày tỏ tình ấy hả?"
"Ừ."
"Thế sao mày lại chọn quán bar để tỏ tình?" Lương Tín Nhân cũng không hiểu lắm tại sao lại chọn địa điểm này.
"Để nếu lỡ có thất bại thì mày vô uống với tao chia buồn, còn thành công thì đó lại là uống chúc mừng."
Nghe được cái lý do nhảm xịt này Lương Tín Nhân không khỏi mặt đen lại, hắn cũng chịu thua với thằng này.
"Thế mấy giờ?"
"Tầm 7 giờ."
"Thế thì lại chơi thêm chút nữa tới giờ tao với mày đi."
"Ừ, nhưng xíu nữa mày phải lấy xe đi đón Hiền Hòa. Hiền Hòa không có xe, nếu Hiền Hòa không đi thì Trâm Anh nó cũng không đi."
"Đệt, thì ra đây mới là lý do chính của mày." Lương Tín Nhân bó tay.
Thế là hắn và Trường Vũ ngồi xuống tiếp tục chơi game.
Thời gian dần trôi đến gần 7 giờ, bọn hắn cũng kết thúc việc chơi game, ra khỏi quán net, cả hai bắt đầu tách nhau ra đi đón người khác
Lương Tín Nhân lái xe tới nhà của Hiền Hòa.